Chương 199: Săn lùng và phản kích (Phần 2)
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
“Ta… ta cũng chỉ xin bùa bình an ở miếu, chỉ để cầu mong mọi chuyện thuận lợi, chưa từng làm gì khác cả.”
Nhóm tú nam rõ ràng có phần hoảng loạn, cuộc tra xét của Tạ Vũ Cẩn đến quá đột ngột, khiến bọn họ không có chút chuẩn bị tâm lý nào, ai nấy đều vội vã tìm cớ thoái thác.
Tạ Vũ Cẩn nhẹ nhàng nâng tay, cầm lấy hũ trà nhỏ, nghiêng nhẹ để lá trà non xanh rơi vào ấm tử sa. “Đúng vậy, cầu thần bái Phật là tập tục lâu đời của Cảnh Quốc. Nhưng bệ hạ hiện tại lại vô cùng ghét chuyện này. Các ngươi muốn tương lai tiến vào hậu cung của bệ hạ, vậy mà ngay cả tâm ý Thánh Thượng cũng không thấu hiểu.”
Hắn thở dài đầy thất vọng, rồi rót dòng nước sôi nóng hổi vào ấm trà một cách chuẩn xác. Nước chạm vào lá trà khiến hương thơm lập tức tỏa ra, lá trà dần xoay tròn, bung nở trong nước.
“Ta… sẽ lập tức giao nộp tất cả, từ nay không mang theo những thứ này nữa.”
“Ta cũng vậy, là ta hồ đồ, không nên đặt hy vọng vào những vật này.”
Vì lo sợ mất đi cơ hội vào điện tuyển, dù có tiếc nuối, bọn họ cũng phải đưa ra quyết định.
Những tú nam dứt khoát lôi bùa hộ thân và túi thơm đã tốn công xin được, ném sang một bên. Nếu không vì sợ mất phong thái nhã nhặn, có lẽ bọn họ đã giẫm đạp lên những món đồ ấy để thể hiện sự quyết tâm của mình.
Bọn họ vốn tưởng rằng làm vậy có thể thoát nạn, nhưng cuối cùng vẫn đánh giá thấp Tạ Vũ Cẩn. Hắn tốn công bày ra vở kịch này, mục đích không gì khác ngoài loại trừ những kẻ không nằm trong tầm kiểm soát của hắn, để hoàn toàn chi phối cuộc tuyển chọn lần này.
“Thụ ân mưa móc của quân vương, phải hết lòng trung thành. Đã tra xét thì phải làm cho kỹ lưỡng.”
Hắn rót trà từ ấm đều đặn sang từng chiếc chén tinh xảo. Hương trà thanh khiết nhẹ nhàng lan tỏa trong không gian. Ánh mắt Tạ Vũ Cẩn rơi xuống những chiếc chén trà ấy, đôi con ngươi sâu thẳm như vực không đáy.
“Tiếp theo, phải tra xem có ai dùng tà thuật để mê hoặc thánh ân, mang dã tâm khó lường.”
Lúc này, Nam Cung Phi người đang cải trang thành biểu chất của Thọ Vương, thầm nghĩ: Bệ hạ hiện nay là bậc thầy thuật pháp, thiên hạ còn ai có thể mê hoặc được nàng?
Những gì Tạ Vũ Cẩn làm, chỉ e có ý đồ riêng.
Nhưng cũng đúng theo ý hắn.
Bọn họ muốn điều tra, cũng chỉ có thể tìm ra dấu vết của những thuật sư bình thường. Còn thuật pháp trên người Nam Cung Phi, chắc chắn bọn họ không thể phát hiện. Vì vậy, hắn chẳng hề lo lắng, thậm chí còn xem đây như một trò giải trí, nhìn đám tú nam luống cuống tay chân, hoảng hốt bất an trước sự thao túng của Tạ Vũ Cẩn.
Khi uy hiếp đã đạt đến mức mong muốn, Tạ Vũ Cẩn ra lệnh cho thị vệ cung đình xếp nhóm tú nam thành bảy hàng, từng hàng lần lượt bước ra để kiểm tra.
Hắn đứng dậy, chậm rãi tiến lên phía trước, ánh mắt lướt qua từng người.
Đại lý tự khom người báo cáo: “Thiếu phó, tất cả đã được kiểm tra, đây là những thứ tìm thấy trên người bọn họ.”
Hơn hai mươi tú nam bị thị vệ đẩy ra khỏi hàng, sắc mặt ai nấy đều khó coi, cúi đầu, cơ thể cứng đờ.
Nhìn đống đồ linh tinh trên đất, Tạ Vũ Cẩn không cần kiểm tra cũng biết chắc chắn có vấn đề.
“Đây là thứ gì?” Khuôn mặt tuấn mỹ đến hoàn hảo của hắn thoáng hiện nét nghi ngờ đúng mực.
Một tú nam vội vàng giải thích: “Đây chỉ là một miếng ngọc bội, tuyệt đối không liên quan đến tà thuật.”
“Của ta cũng chỉ là một túi thơm mà thôi.”
“Thứ này không phải của ta! Ta không biết tại sao nó lại xuất hiện trên người mình!”
Bọn họ ai nấy đều cố gắng biện minh, giọng nói chen chúc vào nhau. Trong khi đó, thần thái của Tạ Vũ Cẩn vẫn ung dung, như thể rất kiên nhẫn lắng nghe mà không hề cắt ngang.
Nhưng chính sự bình tĩnh ấy lại khiến bọn họ bất giác cảm thấy bất an. Dần dần, những giọng nói biện hộ nhỏ lại, cho đến khi hoàn toàn im bặt.
“Nói xong chưa?”
Không ai dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn hắn đầy lo lắng.
“Những vật này đều đã bị người ta hạ thuật pháp. Các ngươi từng đến Vạn Bảo Khí Phường, mọi thứ các ngươi mua đều có ghi chép lại. Danh sách hiện đang nằm trong tay ta, có cần ta đọc lên từng cái một không?”
Nghe vậy, sắc mặt bọn họ lập tức biến đổi, hoảng sợ tột độ.
“Cấm kỵ lớn nhất trong cung chính là dùng tà thuật mê hoặc bệ hạ. Các ngươi đã phạm vào đại tội, đương nhiên phải chịu phạt rồi.”
Tạ Vũ Cẩn thở dài một hơi, lộ ra vẻ mặt âu lo chân thành nhất.
Xoẹt!
Thị vệ lạnh mặt, từng thanh đao sắc bén tuốt khỏi vỏ, kề sát vào cổ những tú nam còn chưa kịp phản ứng. Chỉ trong nháy mắt, máu tươi văng khắp nơi, bọn họ gục xuống ngay tại chỗ.
“A—!”
Những tú nam còn lại chưa bị hành quyết lập tức khiếp sợ, chân tay bủn rủn ngã quỵ xuống đất, không ngừng giãy giụa muốn bỏ chạy.
Nam Cung Ngọc cũng trắng bệch cả mặt, sững sờ tại chỗ.
Khi lưỡi đao của thị vệ áp sát vào đầu hắn, bề mặt băng lạnh của kim loại chạm vào làn da ấm, một cơn ớn lạnh xuyên thấu toàn thân. Hắn toát mồ hôi, run rẩy nhắm chặt mắt, hàng mi dài cũng không ngừng rung lên vì sợ hãi.
Hắn theo bản năng hét lớn: “Từ Sơn Sơn, cứu ta—!”
“Khoan đã.”
Tạ Vũ Cẩn lập tức cất lời, ngăn lại đao của thị vệ sắp vung xuống. Hắn nhàn nhã tiến lên trước, giọng điệu nhẹ nhàng như gió thoảng: “Vừa rồi ngươi gọi ai cứu ngươi?”
Nam Cung Ngọc bỗng dưng mở bừng mắt, tim vẫn còn đập thình thịch trong lồng ngực. Khi đối diện với đôi mắt trong veo như làn gió xuân của Tạ Vũ Cẩn, hắn không kìm được mà lạnh cả sống lưng.
Hắn biết, nếu không trả lời tốt câu hỏi này, e rằng khó mà thoát thân.
Thực ra vừa rồi hắn cũng không rõ ai có thể cứu mình, chỉ là theo bản năng mà thốt ra cái tên ấy.
“Ta… ta…”
“Nếu không trả lời đàng hoàng…” Tạ Vũ Cẩn cầm lấy thanh đao trong tay thị vệ, chậm rãi kề lên ngực Nam Cung Ngọc, nhẹ giọng nhắc nhở: “Chưa chắc ngươi còn cơ hội mở miệng lần nữa.”
Trong đám người, Cổ Nguyệt Gia Dung ban đầu chưa kịp phản ứng lại cuộc tàn sát trước mắt. Nhưng chỉ trong tích tắc, mười mấy tú nam bị kết tội đã trở thành những thi thể lạnh lẽo trên mặt đất, hắn mới bàng hoàng nhận ra sự tàn nhẫn của Tạ Vũ Cẩn.
Nhìn thấy Tạ Vũ Cẩn lại ép một tú nam khác đang run rẩy đến tột cùng phải trả lời, hắn muốn bước lên can thiệp. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một cơn cuồng phong dữ dội nổi lên phía sau hắn.
Mười lá bùa vàng được vẽ bằng chu sa giữa không trung hóa thành từng quả cầu lửa lớn bằng đầu người, lao thẳng về phía Tạ Vũ Cẩn.
Đại lý tự phản ứng kịp thời, lập tức dùng vỏ đao bổ xuống một quả cầu lửa.
“Có thích khách! Bảo vệ Tạ thiếu phó!”
“Chỉ bằng các ngươi?”
Một nam nhân có dung mạo tuấn mỹ bật người nhảy lên cao, cổ tay đeo một chuỗi tràng hạt. Khi hắn lay động, tiếng nước chảy thanh thúy vang lên, ngay lập tức khiến những thị vệ lao đến phải ôm đầu rên rỉ vì đau đớn.
Khoảnh khắc sau, những tia sáng xanh sắc bén như kim châm phóng ra, hàng thị vệ phía trước lập tức kêu thảm rồi ngã xuống, mất mạng ngay tại chỗ.
Nhân lúc hỗn loạn, Cổ Nguyệt Gia Dung lao đến, nhanh chóng kéo tú nam đang sợ đến ngây người kia rời đi.
Nam Cung Ngọc thực ra nhận ra hắn. Khi còn ở Xa Uyên, hắn từng thấy người này bên cạnh Từ Sơn Sơn, thậm chí còn biết hắn là vị hôn phu của nàng. Không rõ vì lý do gì, nhưng khi được Cổ Nguyệt Gia Dung cứu, Nam Cung Ngọc lại cảm thấy khó chịu trong lòng, liền giật mạnh tay ra, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Cổ Nguyệt Gia Dung bị hành động của hắn làm cho sửng sốt, chau mày nhìn hắn.
Bên phía Tạ Vũ Cẩn, tình hình đã trở nên nguy hiểm. Các thuật sư trà trộn trong nhóm tú nam đang bao vây truy sát hắn. Một người trong số đó chắp tay niệm một chuỗi chú ngữ thần bí, ngay lập tức, tròng mắt hắn biến đổi, một mắt bình thường, một mắt hóa thành thú đồng.
Cơ thể hắn cũng có một nửa bắt đầu biến dạng, bàn tay hóa thành vuốt thú, nhảy bật lên với tốc độ kinh người, lao thẳng về phía cổ họng của Tạ Vũ Cẩn.
Nhìn những kẻ đó với dáng vẻ như đã nắm chắc phần thắng, Tạ Vũ Cẩn lại bật cười. Hắn không hề né tránh, ngược lại còn bình thản đứng nguyên tại chỗ.
Ngay giây phút đó, một luồng sóng năng lượng mạnh mẽ và thần bí phát ra từ cơ thể hắn. Một màn chắn khổng lồ màu lam băng giá trỗi dậy từ dưới chân Tạ Vũ Cẩn, chặn đứng toàn bộ sát chiêu đang nhắm về phía hắn.
(Chương 199 kết thúc)