Bấm tay tính toán – Chương 192

Chương 192: Tuyển chọn ở Thánh Kinh (Phần 2)

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

Xuân Sinh sợ bị lạc, liền cẩn thận níu lấy một góc áo của Nam Cung Ngọc.

Nam Cung Ngọc lại thất thần nhìn con đường hoa, nơi những nam tử có dung mạo rực rỡ, tuyệt mỹ tinh tế đang bước đi. Bọn họ đều đã được trang điểm, ăn vận chỉnh chu đến từng chi tiết, mỗi chỗ đều toát lên vẻ tinh tế riêng, khiến người ta lưu luyến không rời mắt.

Dù chưa từng so đo dung mạo với ai, nhưng Nam Cung Ngọc từ nhỏ đã biết mình trông đẹp hơn người thường. Càng lớn, hắn càng ý thức rõ điều đó.

Trước đây, một gương mặt ưa nhìn chỉ giúp hắn lấp đầy cái bụng rỗng, miễn cưỡng sống qua ngày. Vì vậy, hắn chưa bao giờ kiêu ngạo vì vẻ ngoài của mình. Nhưng khi hắn nhận ra rằng, nếu ngay cả lợi thế duy nhất của mình cũng không còn, thì hắn lấy gì để báo thù đây?

Xuân Sinh thấy Nam Cung Ngọc cứ nhìn đám tú nam mà chẳng nói lời nào, nàng cắn môi, do dự tiến lại gần, khẽ giọng nói: “Thiếu gia, bây giờ Từ Sơn Sơn đã là Nhạc Đế rồi, hoàng cung là nơi nào chứ? Chúng ta chẳng có chút quan hệ nào, căn bản không thể vào được đâu…”

Nhưng tâm thế của Nam Cung Ngọc lúc này đã hoàn toàn khác. Hắn không còn muốn chết nữa. Hắn muốn biết tất cả sự thật. Vì điều đó, hắn có thể từ bỏ mọi thứ, thậm chí hy sinh tất cả.

Việc đến Thánh Kinh, vừa là do Từ Sơn Sơn vô tình mở đường cho hắn, vừa là lựa chọn tất yếu của hắn. Nhưng chỉ khi đặt chân đến đây, hắn mới hiểu rằng, ở dưới chân thiên tử, những kẻ như hắn nhỏ bé và thấp hèn nhường nào.

Chỉ cần Từ Sơn Sơn không muốn gặp, dù hắn có muốn diện kiến nàng một lần cũng khó như lên trời.

“… Xuân Sinh, có lẽ… ta cũng có thể vào cung.”

Xuân Sinh lập tức mở to mắt, ngay giây đầu tiên đã hiểu ý hắn. Nhưng phản ứng đầu tiên của nàng không phải thương xót bản thân, mà là lo lắng cho Nam Cung Ngọc.

Nàng đẩy đám đông ra, kéo Nam Cung Ngọc đến một con hẻm nhỏ vắng vẻ. Hai bên hẻm là những bức tường trắng mái ngói xám thấp bé, không khí ẩm ướt vương vấn hơi sương mờ ảo.

Hai người đối diện nhau, trong mắt cả hai đều chứa đựng ngàn vạn lời chưa nói.

“Ta biết, bấy lâu nay chúng ta luôn lấy danh nghĩa phu thê để hành tẩu bên ngoài, nhưng trên thực tế chưa từng thành thân. Nhưng thiếu gia, ngươi… từng là kỹ nam, việc này đã được ghi lại trên chiếu thân thiếp. Một khi quan phủ tra xét, ngươi không thể nào vượt qua cửa ải này được.” Xuân Sinh cố gắng thuyết phục hắn lần cuối cùng.

Nhưng Nam Cung Ngọc chỉ cong môi cười. Lúc này, hắn như thể vừa thức tỉnh điều gì đó, dáng vẻ cố ý làm nũng, quyến rũ trước đây giờ lại hòa hợp hoàn toàn với khuôn mặt trời sinh yêu nghiệt của hắn, càng làm tăng thêm sức mê hoặc chết người.

Mị cốt thiên thành vốn là từ dùng để hình dung nữ nhân, nhưng nếu một nam nhân có thể câu hồn đoạt phách, thì sự hấp dẫn của hắn lại càng nguy hiểm gấp bội.

“Có gì không thể chứ? Hay là… ngươi cảm thấy ta không đẹp bằng những nam nhân kia?”

Tim Xuân Sinh như lỡ mất một nhịp, nàng thậm chí không dám đối diện với ánh mắt của Nam Cung Ngọc lúc này: “Người… rất đẹp. Nhưng…”

“Ngươi muốn nói, chỉ có đẹp thôi thì không đủ, đúng không? Nhưng trên đời này, chỉ cần tìm đúng con đường, thì không có việc gì là không làm được. Ta tự có cách xóa đi vết tích trên thân phận của mình.”

Đạo lý này, Nam Cung Ngọc đã học được từ người muội muội giờ đây đã là nghĩa nữ của thành chủ. Chỉ cần sẵn sàng từ bỏ một số quy tắc đạo đức không cần thiết, đủ nhẫn tâm và tàn độc, thì trên đời này không có chuyện gì là không thể thực hiện.

*

Tại Thái Hòa điện, Nhạc Đế mặc long bào, an tọa trên ngai rồng. Phía dưới, quần thần chia thành hai bên văn võ, ai nấy đều cúi đầu, nín thở chờ đợi.

“Vậy tức là, các ngươi đều không tán thành việc xuất binh đánh Ngụy Nhiên, cũng không đồng ý tiến công Tây Lương?”

Không khí trong triều đình trở nên căng thẳng.

“Bệ hạ, nếu chúng ta chủ động xuất binh… thắng thì không nói làm gì, nhưng một khi thua, chỉ sợ uy nghiêm và sĩ khí của Thánh Kinh ta sẽ sa sút nghiêm trọng.”

Một vị đại thần bước ra khỏi hàng, cung kính hành lễ rồi cẩn trọng trình bày quan điểm của mình. Ông ta dùng từ ngữ hết sức dè dặt, thỉnh thoảng lại len lén quan sát sắc mặt hoàng đế.

“Ngụy Nhiên là vùng đất thuộc quyền cai quản của Khắc Vương, những năm gần đây được quản lý rất tốt, không chỉ trở nên giàu có mà còn tích trữ binh lực đông đảo. Đây chính là một trong những cửa ải khó công phá nhất của Cảnh Quốc…”

“Thay vì phát động chiến tranh, chi bằng giữ vững hòa bình…”

Mỗi khi có người cất lời, các đại thần liền giống như kẻ sắp chết đuối ngoi lên khỏi mặt nước để thở gấp. Sau đó, cả triều đường lại chìm vào một khoảng lặng kéo dài, nhưng chính trong sự im lặng đó, những lời vừa nói lại văng vẳng mãi trong đại điện nguy nga, khiến người ta càng thêm căng thẳng.

“Chư khanh còn ai có ý kiến khác không?”

Ngự tọa trên cao, Nhạc Đế khẽ nâng mắt, không vui cũng chẳng giận, tâm tư sâu như đáy biển, khó mà đoán định.

“Bệ hạ, năm đó thất vương làm loạn, sau khi trở về phong địa liền tự xưng đế, dã tâm đã lộ rõ từ lâu. Chẳng qua khi ấy triều đình tình thế phức tạp, chưa thể định đoạt. Nhưng xét theo quốc pháp, tội danh của thất vương đáng phải bị truy bắt, áp giải về kinh xử trảm để răn đe thiên hạ.” Hoắc thiếu tướng bước ra khỏi hàng, dáng người hiên ngang, gương mặt cương nghị, ánh mắt thâm trầm sắc bén.

“Lời của Hoắc thiếu tướng rất có lý, thần tán thành.”

“Thần cũng đồng ý.”

“Thần cho rằng uy nghiêm của Hoàng thất không thể bị xâm phạm. Chuyện của thất vương cần phải có lời giải thích với thiên hạ, thần ủng hộ bệ hạ xuất binh.”

Chỉ trong chớp mắt, cả triều đình phân thành hai phe văn võ đối lập, mỗi bên đều có lý do riêng, cũng có nỗi lo riêng.

“Xuất binh thế nào đây? Những năm qua, quốc khố thu không đủ chi, thiên tai hoành hành khắp nơi, triều đình sớm đã nghèo rớt mùng tơi.”

“Lương thảo binh mã cũng vô cùng thiếu thốn. Trước đây, những đội quân tinh nhuệ đã bị thất vương chiếm dụng, chia đều về đất phong của bọn họ. Giờ muốn giành lại, nói dễ hơn làm!”

“Đúng vậy! Giờ triều đình cũng chẳng khác nào một cái vỏ rỗng, bên ngoài trông có vẻ oai nghiêm, nhưng bên trong lại trống trơn.”

“Ai mà không muốn tiêu diệt phản tặc, thu phục sơn hà, thống nhất thiên hạ? Chúng thần có lòng, nhưng bất lực!”

“Lúc này chỉ mong thất vương đừng vội kéo quân tấn công Thánh Kinh đã là may mắn lắm rồi, chứ chủ động xuất binh thì…”

“Im lặng—”

Giọng the thé của thái giám vang lên, cắt ngang những lời oán thán kìm nén đã lâu của quần thần. Ý thức được bản thân vừa thất thố, bọn họ lập tức cúi đầu, không dám nói thêm, trong lòng thấp thỏm bất an.

Nhạc Đế chậm rãi mở miệng: “Ý kiến của chư vị ái khanh, Cô đã nghe rõ. Nếu tình hình hiện tại không thích hợp để xuất binh tiêu diệt phản tặc, vậy hãy tập trung vào cải cách biến pháp. Việc này các khanh không có ý kiến gì chứ?”

Ánh bình minh đầu ngày len lỏi vào đại điện, Nhạc Đế an tọa trên ngai, chuỗi ngọc trước trán khẽ lay động, che khuất ánh mắt thâm trầm khó lường.

Dưới triều đường, văn võ bá quan tranh luận hay không tranh luận, hòa thuận hay không hòa thuận, nàng vẫn chỉ dùng ánh mắt quan sát, tựa như đã nhìn thấu mọi thứ từ lâu.

Áp lực ấy, thực sự khiến người ta không dám hó hé.

“Không, không có ý kiến, tất nhiên là không.”

Ai dám có chứ.

Lễ bộ thượng thư lúc này bước ra, khẽ bẩm: “Bệ hạ, vậy… lần tuyển tú nam lần này, có làm theo lệ cũ của Lễ bộ không, hay bệ hạ có sắp xếp khác?”

“Tuyển tú nam?” Hoàng đế Nhạc hơi nhướn mày: “Lệ cũ thế nào?”

Lễ bộ thượng thư lập tức đáp: “Những năm trước, tuyển tú nữ trải qua ba vòng: hải tuyển, cung tuyển, điện tuyển. Người vượt qua vòng cuối sẽ được bệ hạ thân xét, ai được thánh tâm ưu ái sẽ được ban vị phần, nhập hậu cung.”

“Lần này tiến hành đến đâu rồi?”

“Năm nay, có tổng cộng một nghìn sáu trăm bảy mươi tư người vượt qua vòng hải tuyển. Sau khi trải qua vòng rà soát nghiêm ngặt của quan phủ các địa phương, cuối cùng chỉ còn lại bảy trăm năm mươi sáu đồng tử đủ tiêu chuẩn.”

(Chương 192 kết thúc)

Chương 193

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *