Chương 174: Rốt cuộc phe nào mới là phản diện? (Phần 4)
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Lê Diệp Hách chỉ thuận miệng suy đoán, nhưng ánh mắt của “Ngô Y” lập tức trở nên ác độc.
Nàng có một đôi mắt hạnh tròn, lúc là nữ tử thì trong veo như nước mùa thu, dịu dàng đáng yêu, dù có tức giận cũng chỉ là nét giận dỗi đầy kiều mị. Nhưng lúc này, chẳng còn chút gì của vẻ mềm mại nữ tính, ngược lại giống hệt đôi mắt cá sấu: lạnh lẽo, tàn nhẫn và vô tình.
“Là nó… ánh mắt đầy dục vọng, chiếm hữu, cố chấp nhưng lại cầu mà không được đầy bẩn thỉu này…” Đồng tử Lê Diệp Hách co rút, dường như vừa bắt được một chút manh mối. Đôi mắt hẹp dài của hắn hơi nhíu, tiếp tục dùng giọng điệu chua ngoa, cay nghiệt mà khiêu khích “Ngô Y”.
“E là ngươi chưa biết, quan hệ giữa Từ Sơn Sơn và năm người bọn ta nhỉ?”
Nam Cung Phi khẽ nhấc hàng mi dài lạnh lùng thần bí, yên lặng nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt u tối, phẳng lặng.
Trong lòng hắn cười lạnh đầy khinh bỉ.
Quan hệ gì chứ?
Với hiểu biết của bọn họ về Tôn Thượng, năm tên này chẳng qua cũng chỉ là một đám ong bướm vô liêm sỉ, thấy “mật” liền vây quanh mà thôi.
Sức hấp dẫn độc nhất vô nhị của Tôn Thượng, bọn hắn tự nhiên hiểu rõ. Những kẻ như bọn chúng, dù là trước đây hay sau này, cũng sẽ không ngừng bị nàng thu hút, nối tiếp nhau mà tìm đến.
Thế nhưng, nàng vĩnh viễn là người tỉnh táo, giữ mình thanh tịnh, không bao giờ sa vào những trò mộng tưởng phù phiếm ấy.
Muốn trở thành người đặc biệt trong lòng nàng? Chỉ là một giấc mộng hão huyền mà thôi.
Lê Diệp Hách cong môi, gương mặt tuấn mỹ sắc nét như một tác phẩm nghệ thuật. Hắn dùng giọng điệu đầy khiêu khích mà nói: “Năm người bọn ta đều là vị hôn phu của nàng, là những người thân cận nhất với nàng trên đời này.”
Vừa dứt lời, sắc mặt kiêu ngạo, lạnh nhạt của Nam Cung Phi lập tức cứng đờ. Hắn sững sờ bất động, nhưng trong mắt lại cuộn trào cơn giông bão dữ dội.
Nam Cung Phi vì một mục đích nào đó mà vẫn luôn điều khiển thân thể của “Ngô Y” từ xa. Nhưng thực tế, “Ngô Y” thật sự vẫn còn sống, ngày thường là nàng ta làm chủ bên ngoài, còn hắn ẩn giấu bên trong.
Chỉ khi nàng ta gặp nguy hiểm nghiêm trọng hoặc có việc cần hắn ra tay, hắn mới “tỉnh lại” trong cơ thể nàng, nắm quyền khống chế mọi thứ.
Do đó, hắn không chứng kiến toàn bộ sự kiện diễn ra ở Xa Uyên từ đầu đến cuối, luôn xem “Từ Sơn Sơn” và Tôn Thượng là hai người hoàn toàn tách biệt. Mãi đến khi Hoài Cô đột nhiên xuất hiện, vạch trần chân tướng, hắn mới biết được toàn bộ sự thật.
Nhưng cái gọi là “chân tướng” này, lại chưa từng nhắc đến chuyện “Từ Sơn Sơn” có đến năm vị hôn phu.
Vì vậy, khi nghe tin động trời này, phản ứng đầu tiên của hắn chính là không thể chấp nhận nổi.
Còn Hoài Cô khi nghe câu nói này, sắc mặt hắn thậm chí còn khó coi hơn gấp bội.
Hắn bất chấp tất cả mà lộ diện sớm, một đường truy đuổi chỉ để xác nhận xem rốt cuộc Từ Sơn Sơn có phải là người đó hay không, nên tất cả những chuyện khác đều không để tâm.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng, nàng không chỉ từ trên thần đàn bước xuống, mà còn “cây khô nở hoa”, một lúc có đến năm mối hôn ước.
Quả thực quá hoang đường!
“Vậy nếu nàng có thể cùng các ngươi… thì vì sao ta lại không thể…” Vẻ mặt Nam Cung Phi mơ hồ, đáy mắt dâng lên sự điên cuồng và si mê không thể kìm nén.
Còn Hoài Cô thì càng hóa điên.
Hắn nhìn chằm chằm vào bốn người Vệ Thương Hạo, đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ như hoa đào mùa xuân: “Vị hôn phu thì sao chứ? Người chết rồi, thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Nếu trước đây Hoài Cô muốn giết bọn họ chỉ đơn giản là vì không vừa mắt đám “hoa dại” này, muốn nghiền nát chúng xuống bùn như một kẻ bệnh hoạn. Thì bây giờ nó đã trở thành mối hận sâu sắc, một cơn giận dữ không giết không thể giải.
Sát ý sắp hóa thành thực thể, lạnh lẽo thấu xương.
Bốn người Vệ Thương Hạo rùng mình một cái, sắc mặt cũng tái xanh pha lẫn trắng bệch, trong lòng đầy cảm xúc phức tạp: “…”
Họ chỉ muốn nói một câu: Cảm ơn Lê Diệp Hách thật nhiều. Cảm ơn vì hắn đã “tiếp thêm lửa” một cách tận tình. Có vẻ hắn sợ bọn họ chưa chết đủ nhanh, cố tình đổ thêm dầu vào lửa để thúc đẩy quá trình này.
Nói về chuyện giết địch một ngàn tự thương tam trăm, hắn quả thực rất giỏi.
Nam Cung Phi đang toàn lực bố trí trận “Tỏa Hồn”, đúng là không thể dễ dàng ra tay đối phó với Lê Diệp Hách, nhưng để xử lý một người bình thường, hắn lại có vô số thủ đoạn.
“Các ngươi xứng đáng làm hôn phu của nàng sao?” Giọng nói của hắn như một lưỡi dao vô hình xé toạc không gian, khiến thời gian như ngưng đọng lại. Một cỗ áp lực khủng khiếp ập tới, Lê Diệp Hách còn chưa kịp phản ứng thì nền đất cứng rắn dưới chân bỗng chốc hóa thành cát lún.
Nơi hắn đứng bắt đầu sụt xuống với phạm vi rộng, đôi chân đã bị “cát” cuốn chặt lấy, lực hút mạnh đến mức dù có dốc toàn lực cũng không thể rút chân ra.
Ở một bên khác, Vệ Thương Hạo nhanh tay giữ lấy Gia Thiện, ngăn cản hắn tiếp tục dùng phương pháp “lấy máu đổi mạng”, tổn thương bản thân để giết địch. Hắn biết rõ, làm vậy cũng không thể giải quyết nguy cơ trước mắt, chỉ khiến hắn mất máu quá nhiều mà chết.
“Mặc dù ngươi có cạn máu cũng không thể ngăn được nhiều rắn như vậy…”
Sắc mặt đại sư Gia Thiện lúc này đã trắng bệch, cơ thể yếu ớt, nhưng ánh mắt lại tựa như những vì sao sáng rực trong màn đêm sâu thẳm, vừa kiên định vừa thâm trầm: “Cản được một khắc, là tranh thủ thêm một khắc.”
Cổ Nguyệt Gia Dung quét mắt nhìn xung quanh, trầm giọng: “Nhất định còn cách khác.”
Trong khi đó, Trì Giang Đông vẫn đang liều mạng chém giết đàn rắn. Thanh kiếm sắc bén vung lên, mỗi nhát chém đều mang theo luồng khí lạnh lẽo, đường kiếm rõ ràng, khiến người ta không thể khinh thường.
Hắn đang cố gắng kéo dài thời gian cho họ.
Thế nhưng, Hoài Cô đã không còn kiên nhẫn tiếp tục dây dưa. Hắn giơ bàn tay lên, đầu ngón tay ánh lên tia sáng tím, nhanh chóng vẽ nên một chuỗi chú văn. Những phù văn tím sẫm tỏa ra, xoay quanh hắn, chiếu rọi gương mặt u ám, quỷ dị.
Bầy rắn đen bắt đầu trở nên kích động, chúng quấn lấy nhau, trườn bò không ngừng, tạo thành cảnh tượng hỗn loạn, không còn sợ hãi máu của Gia Thiện đại sư nữa. Những âm thanh rít rít vang lên dồn dập, đan xen thành một bức tranh đáng sợ. Khi những đôi mắt đen láy của lũ rắn lóe lên tia sáng quỷ dị, chúng đột nhiên lao tới…
Số lượng quá đông, Trì Giang Đông không thể giết hết, hoàn toàn không thể!
Thấy tình hình không ổn, hắn lập tức thu kiếm, bảo vệ ba người còn lại lùi nhanh về phía sau, mãi cho đến khi không thể lùi thêm được nữa.
“Hà tất phải giãy giụa vô ích? Các ngươi chỉ khiến cái chết của mình càng thêm thê thảm mà thôi.” Khóe môi Hoài Cô cong lên một đường cong tàn nhẫn, như đang chế giễu bộ dạng chật vật của bọn họ lúc này.
Hắn vung chưởng đánh xuống, luồng sáng tím lan tràn trên mặt đất, tạo thành một mạng lưới điện quang vẽ nên hoa văn phù chú. Trên không trung, đàn rắn nhe ra những chiếc răng nanh độc, há rộng miệng như muốn nuốt chửng cả bốn người.
Ngay trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, một bóng dáng hư ảo như thần linh hiện ra, chắn trước mặt họ.
Tà áo nhẹ nhàng bay trong gió, giọng nói trầm ổn mà ôn hòa: “Nếu sợ hãi, hãy nhắm mắt lại.”
Nàng vung tay, một bức tường phù chú ánh lên sắc sáng dịu dàng mở rộng, tạo thành một kết giới hình bán cầu. Bề mặt kết giới lấp lóe những hoa văn cổ xưa như đang nhảy múa, bao bọc lấy họ, cách ly hoàn toàn khỏi nguy hiểm bên ngoài.
Những con rắn độc lao đến lập tức bị một lực lượng vô hình đánh bật trở lại. Một mảng lớn trong số chúng hóa thành khói đen rồi biến mất, số còn lại thì rơi mạnh xuống đất, phát ra những tiếng rít đau đớn và hoảng sợ.
Ánh sáng ấy, có lẽ không quá rực rỡ, nhưng lại mang đến một cảm giác an tâm lạ kỳ.
Bốn người bọn họ nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó diễn tả. Như thể, giữa màn đêm vô tận, họ đã nhìn thấy một tia sáng hy vọng.
“Từ…”
(Chương 174 kết thúc)