Chương 173: Rốt cuộc bên nào mới là phản diện? (Phần 3)
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Vệ Thương Hạo phản ứng cực nhanh, tung một cước về phía trước. Hoài Cô theo bản năng giơ tay đỡ, trong khoảnh khắc chớp nhoáng, Vệ Thương Hạo đã kéo lấy Cổ Nguyệt Giai Dung và Gia Thiện, nhanh chóng lùi lại.
Hoài Cô lạnh lùng ngước mắt, y phục tung bay trong cuồng phong, đôi mắt sâu thẳm, môi đỏ như máu, đôi con ngươi quỷ dị ánh lên tia sáng tàn nhẫn.
Lê Diệp Hách và Trì Giang Đông dù không hiểu vì sao nữ tử áo đỏ kia lại có sát ý mãnh liệt với bọn họ, nhưng một khi đối phương đã bày rõ thái độ, họ tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết mà lập tức tấn công từ hai bên.
Hoài Cô giỏi nhất là điều khiển lòng người, hắn đứng yên bất động, cổ tay trắng nõn khẽ vung lên, chiếc chuông vàng buộc nơi cổ tay phát ra âm thanh trong trẻo, réo rắt như dòng suối róc rách lan tràn khắp không gian.
Ầm!
Đầu Trì Giang Đông như bị một lực mạnh nện vào, cảm giác căng phồng và đau nhức dữ dội khiến mắt hắn tối sầm, mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại âm thanh ma mị của chuông vàng.
Trường kiếm trên tay hắn rơi xuống đất.
Ánh mắt Hoài Cô lướt qua Lê Diệp Hách, môi khẽ nhếch: “Giết hắn cho ta.”
Chuông vàng lại rung lên lần nữa, âm thanh gấp gáp vang vọng, Trì Giang Đông lập tức bị điều khiển, trong vô thức vung nội lực hút lấy thanh kiếm, rồi trở tay đâm thẳng về phía Lê Diệp Hách.
Lê Diệp Hách cũng bị tiếng chuông ảnh hưởng, nhưng do hắn đã từng chịu thuật di hồn một lần nên cơ thể có chút đối kháng, thần trí được giữ lại vài phần, không đến mức lập tức mất kiểm soát như Trì Giang Đông.
Dẫu vậy, thân thể hắn trở nên cứng ngắc, động tác chậm chạp như con rối bị giật dây, dù biết nguy hiểm đang kề cận cũng không cách nào tránh né, chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi kiếm của Trì Giang Đông đâm tới.
Hoài Cô chơi trò tương tàn này quá mức thuần thục.
Nhưng đúng lúc nguy cấp, một lực đạo mạnh mẽ bất ngờ giáng thẳng vào cổ tay hắn.
Rắc!
Chuông vàng trên cổ tay vỡ vụn, rơi lả tả xuống đất.
Hoài Cô cau mày, ôm lấy cổ tay đau nhói, ánh mắt lướt về phía Vệ Thương Hạo đang thu hồi trường cung của mình.
Tiếng chuông bị cắt đứt, Lê Diệp Hách chấn động, lập tức giành lại quyền kiểm soát cơ thể, nghiêng người tránh đi.
Trì Giang Đông cũng sực tỉnh trong nháy mắt, vừa mở mắt đã thấy mũi kiếm của mình suýt chút nữa đâm chết Lê Diệp Hách, hắn hốt hoảng thu kiếm, nhưng không kịp hãm đà, khiến cả hai va vào nhau.
Hoài Cô híp thấy con mồi vừa thoát khỏi tay mình, sự khó chịu lóe qua đáy mắt, nhưng cũng không dám khinh địch nữa.
Nụ cười trên môi hắn vặn vẹo như một con rắn độc khóa chặt mục tiêu: “Vốn dĩ ta định để các ngươi ra đi một cách nhẹ nhàng… Nhưng bây giờ, ta cảm thấy mình đã quá nhân từ rồi. Cái chết, có lẽ mới là sự ban ân dành cho các ngươi.”
Gia Thiện mở thiên nhãn, lập tức nhìn thấy tà khí bao phủ quanh người Hoài Cô, đó là một thứ tà ác hắc ám, ăn mòn và bóp méo mọi thứ.
Khi tà khí ấy dần lộ ra những chiếc nanh vuốt sắc bén, là điềm báo khủng khiếp báo hiệu tai họa sắp giáng xuống.
“Không thù không oán, tại sao hắn cứ phải đuổi giết chúng ta?”
Trì Giang Đông và Lê Diệp Hách nhanh chóng lùi về phía Vệ Thương Hạo, lòng đầy nghi hoặc.
“Còn nữa, rốt cuộc hắn là nam hay nữ vậy?”
Lê Diệp Hách trầm giọng: “Chắc là vì Từ Sơn Sơn.”
Gia Thiện đại sư nhắc nhở: “Hắn ra tay rồi.”
Hoài Cô dậm mạnh chân xuống đất, sương đen quanh người hóa thành từng lá phù chú bay lên không trung, đồng thời vô số con rắn nhỏ trườn ra từ mặt đất. Những con rắn này hoàn toàn khác biệt với loài rắn bình thường. Da của chúng không có vảy, mà phủ đầy phù văn màu đen.
Hoài Cô cười nhạt: “Các ngươi có biết cảm giác bị rắn cắn từng chút một đến chết là như thế nào không?”
Phù chú trên đầu hắn bắt đầu xoay tròn, phát ra ánh sáng kỳ dị. Hắn vươn tay, quả cầu phù chú rơi vào lòng bàn tay hắn.
Xột xoạt…
Càng lúc càng nhiều rắn từ bốn phương tám hướng bò đến. Chúng chồng chất lên nhau như một bức tường sống động, số lượng nhiều đến mức không đếm xuể, nhìn mà da đầu tê dại, lạnh cả sống lưng.
Hắn nở nụ cười âm trầm nhìn năm người đối diện: “Đừng vội, các ngươi sẽ tự mình trải nghiệm một hồi ký ức khó quên nhất trong đời.”
Bọn họ… bị bao vây hoàn toàn!
Cổ Nguyệt Giai Dung nắm chặt tay, nhưng lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi.
“Bây giờ chỉ còn Từ Sơn Sơn có thể cứu chúng ta.”
“Nhưng ngay cả nàng còn đang tự lo chưa xong.” Trì Giang Đông lo lắng nhìn về phía trước.
Gia Thiện đại sư trầm giọng: “Vậy thì chúng ta phải giúp nàng. Giúp nàng cũng chính là giúp bản thân mình.”
Lời này nói rất có lý!
Lê Diệp Hách thuận theo lời mà hỏi: “Trong tình huống này, phải giúp thế nào?”
Bốn người nghe vậy, ăn ý mà đồng loạt nhìn về phía hắn.
Lại nữa rồi.
Lại là ánh mắt đầy ẩn ý, muốn nói lại thôi này.
“Là ta?” Hắn không chắc chắn hỏi.
“Chúng ta sẽ dốc toàn lực đưa ngươi đến bên cạnh nàng.”
Gia Thiện đại sư nói xong dứt khoát bước lên phía trước, hít sâu một hơi, vung tay kéo lấy kiếm của Trì Giang Đông, không chút do dự mà rạch một đường lên lòng bàn tay.
“Gia Thiện đại sư?!”
“Bần tăng nhiều năm qua dốc lòng tu tập Phật pháp, hơn nữa thể chất đặc biệt, máu trong cơ thể có thể trừ tà trừ uế, ngày thường không có tác dụng gì, nhưng lúc này có thể giải nguy cấp bách.”
Vừa giải thích, hắn vừa rắc máu thành một vòng tròn bao quanh. Những con rắn ngửi thấy mùi máu, quả nhiên có chút e ngại, không dám lại gần.
Hoài Cô nhắm mắt, hít sâu một hơi, rồi mở mắt ra, ngạc nhiên nói: “Máu của ngươi có chút bất thường… Thảo nào có thể lọt vào mắt xanh của nàng.”
Nhưng chính vì vậy, Hoài Cô càng không thể để bọn họ sống sót.
Bỗng nhiên, trong đám rắn nhỏ xuất hiện bốn con đại xà dài hơn ba trượng, to bằng thùng nước. Chúng nghiền nát đám rắn nhỏ bên dưới, vung vẩy thân hình to lớn, phun ra lưỡi rắn tanh tưởi, lao về phía Gia Thiện đại sư.
Gia Thiện không lùi mà tiến lên, không màng nguy hiểm, lại nắm lấy lưỡi kiếm sắc bén mà cứa sâu thêm một nhát.
Cơn đau cùng mất máu nhiều khiến hơi thở hắn trở nên hỗn loạn, sắc môi tái nhợt, nhưng gương mặt nghiêm nghị lại không chút sợ hãi.
Hắn vươn tay in một dấu tay đẫm máu lên người đại xà. Những con rắn đang há miệng dữ tợn bỗng khựng lại giữa không trung, không lâu sau, nó dường như chịu phải tổn thương chí mạng, thân thể bắt đầu quằn quại dữ dội, da rắn trong chốc lát nứt toác ra.
Mọi người sững sờ nhìn, ngay sau đó, con đại xà hóa thành một vũng nước mủ tanh hôi, chết không thể chết hơn.
Máu này… có độc!
Hơn nữa, còn là kịch độc!
“Mau, đưa Lê Diệp Hách đến chỗ Từ Sơn Sơn!”
“Được!”
Trì Giang Đông dùng thanh kiếm nhuốm máu của Gia Thiện đại sư để quét dọn bầy rắn, mở ra một khoảng trống.
Cổ Nguyệt Gia Dung tuy chỉ là một thư sinh yếu ớt, nhưng hắn có trí óc. Thấy lũ rắn sợ máu của Gia Thiện, hắn liền bôi máu lên đế giày, từng bước giẫm đạp mà mở đường.
Vệ Thương Hạo thì xé tấm áo choàng phía sau, cuộn thành roi dài, vung quét đám rắn xung quanh.
Bằng sự phối hợp chặt chẽ, họ cuối cùng cũng mở ra được một lối đi tương đối an toàn. Những người còn lại vẫn đang liều mạng quét sạch bầy rắn, tranh thủ thời gian cho Lê Diệp Hách vượt qua.
Lê Diệp Hách không rõ vì sao bọn họ cứ khăng khăng bắt hắn tìm Từ Sơn Sơn, nhưng lúc này cũng không còn thời gian để suy nghĩ nhiều. Nếu không làm theo, tất cả bọn họ sẽ chết tại đây.
Thấy nhóm người này mãi không bị hạ gục, sắc mặt Hoài Cô trầm xuống: “Đúng là phiền phức.”
Nhìn Lê Diệp Hách bỏ đồng đội lại, chạy về phía Từ Sơn Sơn, hắn lạnh giọng ra lệnh: “Nam Cung Phi, chặn hắn lại.”
Dù không cần y dặn, Nam Cung Phi cũng tuyệt đối không để những kẻ này tiếp cận Tôn Thượng.
Khi Lê Diệp Hách nhìn thấy “Ngô Y” xuất hiện cản đường, sắc mặt hắn lập tức biến đổi.
“Nếu sớm biết ngươi có liên quan đến nàng, ta đã không để ngươi sống đến bây giờ.” Nam Cung Phi lạnh lùng nói.
Ân oán giữa Lê Diệp Hách và “Ngô Y” không phải chỉ vài ba câu là có thể nói rõ ràng. Chỉ riêng việc nàng ta từng thi triển “Di Hồn” lên hắn, khiến hắn suýt nữa trở thành tội nhân thiên cổ của Lê gia, cũng đủ để hai người không đội trời chung.
Có điều, “Ngô Y” trước mắt lại hoàn toàn khác biệt so với người hắn từng gặp trước đây, như thể là hai con người khác nhau.
Một thể hai hồn?
Lê Diệp Hách sắc bén nhận xét: “Ngươi và nữ nhân áo đỏ kia… không đúng, là nam nhân mới phải, dường như đều có tình cảm đặc biệt với Từ Sơn Sơn. Lẽ nào ngươi cũng là nam nhân?”
(Chương 173 kết thúc)