Bấm tay tính toán – Chương 162

Chương 162: Thế gian không còn Đại Quốc Sư

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

“Ngươi… ngươi dám giết ta sao?”

Đại Quốc Sư cố gắng chống đỡ vẻ ngoài uy nghiêm của mình. Nàng ta dang rộng hai tay, ngọn gió dữ dội thổi tung mái tóc và y phục, khiến cả thân hình nàng tựa như lơ lửng giữa không trung.

“Giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt bao người, nếu ngươi dám giết kẻ mà thiên hạ kính ngưỡng là Đại Quốc Sư, hậu quả sẽ ra sao, hẳn ngươi cũng rõ. Từ Sơn Sơn, ngươi định đối địch với cả Cảnh Quốc sao?”

Nàng ta cho rằng, chỉ cần nói vậy, Từ Sơn Sơn sẽ kiêng dè mà không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dù đối phương có muốn ra tay, cũng sẽ không chọn thời điểm giữa hàng ngàn người như thế này.

Nhưng hiển nhiên, nàng ta đã đoán sai.

Không chỉ riêng nàng ta.

Trên đời này, ai có thể đoán chính xác tâm tư của Từ Sơn Sơn chứ?

Hầu như không có ai cả.

Nàng ấy tựa như một thực thể đầy bí ẩn, một sự kết hợp của những mâu thuẫn, trí tuệ và những điều không ai có thể hiểu thấu. Những suy luận theo lẽ thường vốn không bao giờ áp dụng được lên con người này.

Đôi mắt sâu thẳm của Từ Sơn Sơn khẽ gợn sóng, nhưng vẫn tĩnh lặng đến đáng sợ. Nàng ấy nhìn chằm chằm vào Đại Quốc Sư, cất giọng: “Ngươi nghĩ lần trước ngươi có thể thoát chết là nhờ may mắn… hay chỉ đơn giản là số mệnh ưu ái?”

Không đợi Đại Quốc Sư trả lời, nàng ấy nhẹ nhàng lắc đầu: “Thật ra, chẳng phải may mắn, cũng chẳng phải số mệnh.”

Ý nàng ta là gì? Đại Quốc Sư siết chặt đôi tay ướt đẫm mồ hôi.

Ngay lúc này đây, từ trên người Từ Sơn Sơn, nàng ta có thể cảm nhận được một thứ gì đó sâu kín, một bí mật đã bị chôn vùi trong dòng chảy thời gian, cuối cùng cũng lộ ra đôi chút dấu vết.

Ánh mắt nàng ấy lóe lên tia sáng khó lường, như một bàn tay vô hình kéo lấy từng suy nghĩ của Đại Quốc Sư, khiến nàng ta không tự chủ được mà muốn đi sâu vào để khám phá bí ẩn phía sau.

Rồi nàng cất giọng: “Ta để ngươi tiếp tục làm Đại Quốc Sư… chỉ để giết chết Đại Quốc Sư mà thôi.”

Lời vừa dứt, tim Đại Quốc Sư như hẫng đi vài nhịp, hơi thở cũng đột ngột đình trệ.

Nhưng Từ Sơn Sơn vẫn chưa nói hết: “Bởi vì ta muốn trên thế gian này… không còn Đại Quốc Sư nữa.”

Khoảnh khắc đó, Đại Quốc Sư như trông thấy phần sâu kín nhất, hư ảo nhất trong con người bị bóc trần một cách không thương tiếc.

Đôi mắt nàng ta trợn to, tràn đầy sự kinh hoàng không thể tin nổi.

Cùng lúc đó, một nỗi sợ hãi lạnh buốt như rắn độc chậm rãi bò dọc sống lưng, khiến toàn thân nàng ta run rẩy không kiểm soát được.

“Không… không thể nào. Sao ngươi lại muốn giết ta? Chẳng lẽ… tất cả những chuyện này đều là do ngươi cố ý sắp đặt? Tất cả chỉ để thoát khỏi danh hiệu Đại Quốc Sư? Nhưng tại sao chứ…”

Nàng ta không thể hiểu nổi.

Nàng ta đã từng khao khát vị trí này biết bao!

Sống trên đỉnh mây, mọi người đều phải ngước nhìn, có thể dễ dàng chi phối vận mệnh quốc gia, ngay cả Hoàng Đế cũng phải hỏi ý nàng ta khi quyết định chuyện triều chính.

“Làm Đại Quốc Sư không tốt sao? Cao cao tại thượng, được người người tôn sùng, thậm chí có thể trường sinh bất lão, nắm trong tay tất cả những gì kẻ khác mơ ước.”

Đại Quốc Sư chợt nhớ đến bản thân năm đó khi còn là “Từ Sơn Sơn”, một kẻ tầm thường, một kẻ từng đau khổ vì sự vô dụng của chính mình, từng căm hận bản thân vì không có được năng lực như sư phụ, không thể hô phong hoán vũ, không thể trở thành một người có quyền lực tuyệt đối.

Nàng ta từng nghĩ, chỉ cần có được sức mạnh, sẽ chiếm lấy tất cả những gì mình muốn, loại bỏ tất cả những gì mình không thích và khiến thiên hạ quỳ rạp dưới chân mình.

Khi ấy, dù có tưởng tượng đến điều tuyệt vời nhất, nàng ta cũng chỉ dám nghĩ đến việc gả vào một thế gia quyền thế do sư phụ sắp đặt.

Nhưng nàng ta chưa từng biết rằng, một ngày nào đó, chính mình cũng có thể trở thành người mà kẻ khác phải phụ thuộc vào.

Trở thành Đại Quốc Sư, chính là giấc mộng trở thành hiện thực.

Nàng ta như được tái sinh, có được tất cả những gì mình hằng khao khát.

Thế nhưng bây giờ, tất cả lại như một trò cười khổng lồ. Một giấc mộng đẹp nhưng đầy châm biếm. Một giấc mộng chế giễu chính sự tham lam và phù phiếm của nàng ta.

Bởi vì… nàng ta vốn vẫn chỉ là Từ Sơn Sơn mà thôi.

Dù có sở hữu một thân thể vô địch, dù có lén học tất cả những thuật pháp từ ký ức của Đại Quốc Sư, dù có dùng thân xác hoàn mỹ này để gian lận, để có được ánh hào quang chói lọi trong chốc lát…

Nhưng những thứ không thuộc về mình, cuối cùng vẫn phải trả lại. Những gì nàng ta đã tham lam, đã mong muốn, đã nợ, đều phải hoàn trả.

Rõ ràng, Đại Quốc Sư không thể hiểu được suy nghĩ của Từ Sơn Sơn. Nhưng Từ Sơn Sơn cũng không cần nàng ta phải hiểu.

Nàng chỉ bình thản đáp: “Ta chỉ muốn làm chính ta.”

Sau khi Từ Sơn Sơn nói xong câu đó, nàng liền chấm dứt mọi chủ đề. Trên người bỗng tỏa ra một luồng áp lực khiến người khác khiếp sợ, nguy hiểm đến mức dường như có thể đóng băng cả không khí xung quanh.

Một tia sét sáng như tuyết xé rách bầu trời, hóa thành thanh kiếm lôi điện giáng xuống. Ánh sáng chói lòa lan tỏa khắp nơi, từng tế bào trong cơ thể Đại Quốc Sư đều đang gào thét, thúc giục nàng ta trốn thoát. Nhưng ngay giây tiếp theo, “Tứ Tượng” đã hành động.

Bạch Hổ nhảy vọt lên, chặn đứng đường lui, Thanh Long phun ra hàn khí băng sương, xuyên thủng đôi cánh phía sau nàng ta. Huyền Vũ dựng tấm lưng kiên cố, tạo thành một bức tường phòng ngự kiên cố.

Cả người Đại Quốc Sư như con nhện mắc kẹt trong tấm lưới giữa không trung, hoàn toàn không thể cử động. Nàng ta muốn phản kích, nhưng đôi tay đã bị Hỏa Vũ Linh của Chu Tước từ sau lưng Từ Sơn Sơn bẻ gãy.

“Aaa—!”

Cơn đau như muốn xé nát nàng ta, môi trắng bệch không còn chút sắc máu. Đại Quốc Sư không thể thi triển thuật pháp chỉ bằng ý niệm, nàng ta phải kết ấn để kích hoạt linh phù. Nhưng giờ đây, mất đi đôi tay, nàng ta chẳng khác nào phế nhân.

“Từ nay về sau… Cảnh Quốc không còn cần Thần Miếu và Đại Quốc Sư nữa.”

Từ Sơn Sơn hợp nhất Tứ Tượng, khiến những pháp tướng của chúng tan biến. Sức mạnh của đại trận hộ thành năm xưa cũng tụ hội lại, ngưng tụ thành một cây “Kim Châm” vàng rực, trên đó bao phủ vô số hoa văn linh lực nhỏ bé nhưng tinh diệu.

“Kim Châm” lượn quanh người Từ Sơn Sơn một vòng, sau đó đâm thẳng về phía Đại Quốc Sư, xuyên qua đan điền của nàng ta.

Một tiếng hét thê lương vang vọng khắp đất trời.

Đại Quốc Sư trợn trừng đôi mắt, khuôn mặt méo mó vì đau đớn, trong khi bầu trời dường như mất đi toàn bộ sắc màu. Một nỗi kinh hoàng cuồn cuộn như sóng dữ lập tức nhấn chìm nàng ta.

Cảm giác mất trọng lượng kéo nàng ta xuống vực sâu. Nàng ta có thể cảm nhận được sức mạnh bên trong cơ thể đang tuôn trào ra ngoài như dòng lũ vỡ đê.

Đúng lúc đó — một mũi tên lạnh lẽo bất ngờ xuyên thẳng qua ngực Đại Quốc Sư.

Nàng ta há miệng như muốn hét lên nhưng lại không phát ra được tiếng nào, cơn đau khiến toàn thân co quắp. Trong khoảnh khắc thoáng nhìn bằng khóe mắt, một cảnh tượng khiến trái tim nàng ta như bị xé toạc…

Chính Tạ Vũ Cẩn là người đã kéo cung bắn tên.

“Bịch—” Thân thể rơi mạnh xuống đất, máu tươi liên tục trào ra từ miệng, nhanh chóng nhuộm đỏ cả khuôn mặt.

“Vì sao…”

Người đối diện mím chặt môi, cả cơ thể run rẩy dữ dội, như thể đang cố gắng kiềm chế một nỗi đau sắp bùng phát.

Vì sao?

“Sơn Sơn, con có hối hận không?” Một giọng nói tựa như cơn gió nhẹ nhàng vang lên, tựa như tiếng thì thầm của thiên nhiên. Khi gió thổi qua, âm thanh ấy phảng phất vang vọng trong không trung.

Đại Quốc Sư như bừng tỉnh trong khoảnh khắc cuối cùng. Đôi mắt trống rỗng và đầy đau khổ của nàng ta dần dần ngưng tụ lại một tia sáng: “…Sư phụ?”

“Ngày đó, ta từng hỏi con: Nếu tiếp tục làm Đại Quốc Sư, sau này con sẽ chết thảm. Hôm nay, ta lại hỏi lại một lần nữa, con có hối hận về lựa chọn này không?”

Đại Quốc Sư yếu ớt nhếch môi, dường như muốn cười nhưng chẳng thể cười nổi.

“Sư phụ, ta vừa ngu xuẩn… vừa xấu xa… Ta biết… cả đời này ta chẳng có gì ra hồn… Ta biết… nhưng trước khi chết, có thể sống một lần theo ý muốn của mình… dù có chết thảm… cũng đáng…”

Nàng ta cướp đoạt thân xác của người khác, chính vì không muốn sống một cuộc đời bị ghét bỏ, khinh thường.

Nàng ta khao khát vinh quang, khao khát trở thành kẻ mà vạn người ngưỡng vọng. Nhưng nàng ta chỉ có dã tâm, lại không có thực lực hay tuổi thọ để thực hiện dã tâm đó.

Tuy rằng những ngày làm Đại Quốc Sư quá ngắn ngủi, nhưng nàng ta đã mãn nguyện. Vì nàng ta biết, với năng lực của mình, cả đời này cũng không thể đạt đến độ cao như vậy.

Nếu có một cơ hội lựa chọn lại…

Nàng vẫn sẽ chọn trở thành Đại Quốc Sư, chứ không phải là cuộc đời ngắn ngủi và tầm thường của một Từ Sơn Sơn vốn không thể sống quá mười sáu tuổi.

(Chương 162 kết thúc)

Chương 163

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *