Chương 150: Các ngươi nghĩ bọn họ là ai?
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Không được, không thể tiếp tục chơi nữa!
Đây chính là suy nghĩ đồng nhất trong lòng bọn họ lúc này.
Mới chơi với nàng hai ván, ván đầu tiên, bọn họ hoàn toàn bó tay, còn bị nàng tặng cho một phen “kinh hỉ”.
Thì ra, ngay từ khoảnh khắc bước chân vào “Lê phủ”, bọn họ đã rơi vào ma trảo của Từ Sơn Sơn, căn bản chưa từng có cơ hội thoát ra.
Ván thứ hai đến lượt nàng đoán, bọn họ dốc hết tâm tư, thậm chí để cả đại lão thần bí trong đội là Như Hải đại sư ra mặt, nhưng vẫn không thể nào chiến thắng được nàng…
Trải qua cả quá trình lẫn kết quả, bọn họ rốt cuộc buộc phải chấp nhận một sự thật tàn khốc: nếu luận về “huyền”, bọn họ không có cửa đấu lại Từ Sơn Sơn.
Còn về “thuật”… tạm thời không có gan thử, nghĩ tới thôi cũng lạnh sống lưng.
Có lẽ đến khi thật sự không còn đường lui, bọn họ mới dám đánh cược. Bởi vì, đến lúc đó, sẽ chỉ còn lại hai con đường, hoặc nàng chết, hoặc bọn họ mất mạng.
Vì chưa muốn đi đến bước đường đó, pháp sư áo xanh lại âm thầm giật dây, để Trì Giang Đông tiếp tục thực hiện “mỹ nam kế”.
Trì Giang Đông đột ngột “phịch” một tiếng, nặng nề quỳ sụp xuống đất.
Hắn vốn có nét tuấn mỹ trung tính, lại mang theo ngạo cốt bẩm sinh. Khi từ bỏ tôn nghiêm, thành khẩn cầu xin… khiến Từ Sơn Sơn tức đến mức gan phổi cũng bốc hỏa.
Gã vừa dập đầu thình thịch, vừa đọc lời thoại một cách máy móc: “Từ cô nương, bốn người bọn ta sẽ đi theo nàng, chỉ xin nàng hãy tha cho những người khác.”
Cổ Nguyệt Gia Dung cũng bước ra, đôi mắt ngập nước, khóc như hoa lê trong mưa, trông vô cùng đáng thương, đôi mắt như mất đi ánh sáng: “Nàng có gì bất mãn thì cứ trút hết lên chúng ta đi.”
Lão đạo sĩ áo vàng cũng không chịu thua kém, ngấm ngầm thêm dầu vào lửa.
Gia Thiện đại sư, gương mặt không biểu cảm, nhưng đã bắt đầu cởi áo, mặc cho người muốn làm gì thì làm: “Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?”
Mà Vệ Thương Hạo, người đã thua Từ Sơn Sơn, thì lặng lẽ ngồi xổm xuống, ôm lấy chân nàng, ngửa đầu lên, mắt rưng rưng: “Đánh ta đi, mắng ta đi, ta chịu được.”
Từ Sơn Sơn rốt cuộc sững người: “…”
Không được, không thể chơi tiếp nữa!
Nếu tiếp tục, đợi bốn người này tỉnh lại, chắc chắn sẽ phát điên mất thôi.
Nàng im lặng chốc lát, bỏ qua bốn người kia, sau khi sắp xếp lại lời nói trong đầu, mới chậm rãi cất giọng: “Các ngươi có biết bốn người bọn họ là ai không?”
Bọn họ là ai?
Câu hỏi bất ngờ này khiến đội “diệt ma” thoáng ngây ra.
Còn ai vào đây nữa?
Chẳng phải là bốn kẻ vô dụng nhất trong đội, không hợp nhóm, ngoại trừ một gương mặt đẹp thì chẳng có ưu điểm gì sao?
Vì bọn họ quá vô dụng, nên bọn họ mới bị đẩy ra ngoài rìa, để rồi bị dùng như những con rối, thực hiện “mỹ nam kế” nhằm dụ dỗ Từ Sơn Sơn mắc bẫy.
Lúc đó, bọn họ nghĩ rằng: Nếu kế hoạch thành công thì tốt. Nếu thất bại, hy sinh bốn người kia cũng chẳng đáng tiếc.
Ban đầu, bọn họ đinh ninh là như thế.
Nhưng bị Từ Sơn Sơn đột nhiên hỏi như vậy, trong lòng bỗng đánh thót một cái, cảm giác bất an dâng lên mãnh liệt.
Sự nghi ngờ vốn tạm thời bị gác lại, giờ lại bị đào lên một lần nữa…
“Bốn người này… chẳng lẽ là tay sai của ngươi?” Một kẻ gan lớn, nửa đùa nửa thăm dò, cười khan hỏi.
Từ Sơn Sơn cười nhạt, giọng nhẹ như gió thoảng: “Ta không có tay sai.”
Nghe vậy, những trái tim đang treo lơ lửng, cuối cùng cũng thả lỏng một chút.
“Ta đã nói mà, bốn người kia phong cách khác nhau, đặc điểm vùng miền rõ ràng, căn bản không giống người đến từ cùng một nơi, làm sao có thể là người nàng phái tới được?”
“Ừ, chắc là người của Lê phủ.”
“Có lẽ vậy.”
Bọn họ nghe nàng phủ nhận, âm thầm thở phào, nhìn nhau cười gượng.
Thế nhưng, câu nói tiếp theo của nàng…Trực tiếp nghiền nát tia hy vọng mong manh cuối cùng trong lòng họ.
“Tuy không phải tay sai của ta… Nhưng các ngươi hẳn đều biết…ta có năm vị hôn phu, đúng không?”
Nàng lạnh nhạt liếc nhìn từng khuôn mặt đang cứng đờ, giống như hóa đá, trong mắt hiện sự tà ác. Tựa như một ác quỷ, đang tàn nhẫn nghiền nát lòng tin của bọn họ, đẩy họ xuống vực thẳm vạn kiếp bất phục.
“Tên của bọn họ lần lượt là Vệ Thương Hạo, Trì Giang Đông, Đường Gia Thiện, Cổ Nguyệt Gia Dung, và… Lê Diệp Hách.”
Khi năm cái tên này được nàng rõ ràng, rành mạch đọc ra, tất cả mọi người đều có cảm giác giữa cái nóng bức ngột ngạt mà uống phải một ngụm sương lạnh, từ đầu lưỡi đến tận phế phủ bị đông cứng.
Bọn họ sững sờ nhìn nàng.
Không nói đến cái tên cuối cùng, nhưng bốn cái tên đầu tiên… sao mà nghe quen đến vậy?
Bọn họ rất muốn tự vả vào đầu mình, chỉ mong trí nhớ đừng có quá tốt, như vậy bọn họ sẽ không phải nhớ lại: bốn người kia từng tự báo danh tính và trùng khớp hoàn toàn với tên bốn vị hôn phu của Từ Sơn Sơn…
Bốn người này rốt cuộc là ai?
Vừa rồi, nàng đã hỏi bọn họ như vậy.
Mà bây giờ, bọn họ cuối cùng cũng biết đáp án và cũng chính từ đáp án đó, bọn họ nhận ra báo ứng của mình đã tới.
Dơi Mắt Xanh cuối cùng cũng biết sợ. Hắn mặt cắt không còn giọt máu, hàm răng va vào nhau lập cập: “Bọn… bọn họ là hôn phu của ngươi? Không thể nào! Làm, làm sao có chuyện trùng hợp như vậy được?!”
Tóc Từ Sơn Sơn đen như thác, tùy ý buộc hờ, vài lọn tóc theo gió nhẹ lay động khẽ khàng. Đôi mắt nàng sâu tựa huyền cốc, không thể nhìn thấy đáy.
Ánh mắt nàng rơi xuống trên người Dơi Mắt Xanh. Khi nàng khẽ cười, nụ cười nhẹ tựa gió xuân phả vào mặt, nhưng Dơi Mắt Xanh lại thấy tim mình đau đớn đến quặn thắt.
“Ngươi là truyền nhân của Nam Dương Thảo Chú, đúng không? Nhưng xem ra tay nghề của ngươi còn kém xa sư tổ của mình. Năm đó, lão ta dốc hết toàn bộ khí huyết, liều mạng đến mức cạn kiệt, mới có thể thoáng tỉnh táo lại một chút từ trong hình nhân của ta.”
Nàng chấm ngón tay vào rượu, bàn tay thon dài tinh tế, đốt ngón tay rõ ràng, cử chỉ tựa như dòng suối trong vắt.
Một giọt rượu lăn xuống trán người, nàng khẽ niệm: “Thập thậm hốt luận, thần khôn…”
Dơi Mắt Xanh trắng mắt, mặt không còn giọt máu, bật thốt: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?!”
Giọng hắn trở nên sắc nhọn, liên tục lùi về phía sau, hoảng loạn muốn chạy trốn. Nhưng hiện tại, bốn phía xung quanh đã bị một con sông đỏ đen kỳ dị bao phủ. Nó như một con sông, nhưng lại không giống sông. Sự quỷ dị của nó làm người ta rợn tóc gáy.
Mà cây cầu duy nhất có thể đi qua lại vô cùng cheo leo hiểm trở, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Nhưng giọng nói trên cao ấy vẫn chậm rãi, thong dong, chưa từng buông tha hắn: “Không cần máu hay tóc, chỉ cần một giọt nước bọt cũng đủ rồi.”
Hình nhân giấy từ tay nàng bay vút ra, dán chặt vào người Dơi Mắt Xanh.
Hắn rùng mình, đôi mắt trợn to như sắp lồi ra, trong mắt đầy những tia máu hoảng loạn.
Hắn cảm giác tứ chi mình bắt đầu co giật không thể khống chế, không phải rung động mạnh, mà là một cơn run nhẹ tựa như có dòng điện cực nhỏ len lỏi qua da thịt.
Sau đó, hoàn toàn hắn mất đi quyền kiểm soát thân thể, cứ thế đứng trơ ra, tê liệt, vô tri, vô giác.
“Bù nhìn của hôn phu ta đâu?”
Dơi Mắt Xanh nghe vậy, lập tức lôi từ trong ngực ra mấy con bù nhìn bằng cỏ có viết tên.
Hắn lại quay sang nhìn đám ba người đạo sĩ áo vàng.
“Lấy ra, bù nhìn của ta.”
Ánh mắt hắn tràn đầy sát khí và uy hiếp. Giống như nếu bọn họ không giao ra, hắn sẽ liều mạng với bọn họ ngay tại chỗ.
Cổ họng ba người cứng lại, nhìn hắn, rồi lại nhìn sang Từ Sơn Sơn. Cân nhắc lợi hại, bọn họ không dám chống đối, lập tức bù nhìn rơm trả lại.
Bốn con bù nhìn rơm này chính là đại diện cho Vệ Thương Hạo, Đường Gia Thiện, Cổ Nguyệt Gia Dung và Trì Giang Đông.
Dơi Mắt Xanh bấm quyết, dứt khoát đốt sạch cả bốn con bù nhìn. Ngọn lửa xanh lam bùng lên, nuốt trọn chúng hoàn toàn.
Ngay khi bù nhìn bị thiêu rụi, bốn người rốt cuộc có thể thở hổn hển, giành lại quyền kiểm soát cơ thể.
Nhưng bọn họ không lập tức động đậy, cũng không nói gì. Chỉ là đứng yên, như những cái cọc, giữ nguyên tư thế lúc nãy. Cố gắng bình ổn cảm xúc, cũng như…giấu đi những sắc thái hỗn loạn trên gương mặt —từ phẫn nộ, nhục nhã, lúng túng, xấu hổ, đến muốn độn thổ chết đi cho xong.
(Chương 150 kết thúc)