Chương 144: Trời đất vô tình (Phần 7)
***
Bốn người lập tức rơi vào im lặng. Có những chuyện bọn họ đều hiểu rõ, nhưng lại chưa bao giờ thẳng thắn nói ra với nhau.
Giờ đây, Cổ Nguyệt Gia Dung là người đầu tiên phá vỡ sự cân bằng mong manh này. Hắn định xé rách mặt với Từ Sơn Sơn, hay muốn xé rách mặt với bọn họ trước?
“Cổ Nguyệt tiên sinh, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Tính cách của Trì Giang Đông thẳng thắn, không quen vòng vo thăm dò, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Cổ Nguyệt Gia Dung, mang theo một loại áp lực bức người.
Cổ Nguyệt Gia Dung liếc nhìn xung quanh, thấy đám thuật sư đang “tránh” bọn họ để bàn bạc vẫn còn cúi đầu thảo luận, không chú ý đến nhóm bốn người này.
“Các ngươi còn nhớ chuyện chúng ta đến núi Khước Tà để từ hôn không?” Hắn hỏi nhẹ nhàng.
Trong mắt Trì Giang Đông thoáng qua vẻ kinh ngạc, hắn gật đầu: “Nhớ.”
Hàng mi dài của Gia Thiện khẽ lay động, ánh mắt lóe lên tia sáng rồi lại chìm vào sâu thẳm, hắn chọn cách lặng lẽ lắng nghe.
Vệ Thương Hạo thì nghiêng mặt, ánh mắt như trôi vào khoảng không, vẻ mặt vẫn bình thản: “Đương nhiên nhớ.”
“Ta nhớ rõ, từ ngày hôm đó, Từ Sơn Sơn đã không còn như trước nữa. Nhưng lúc đó chúng ta không để tâm, cũng chẳng bận lòng về sự thay đổi này. Nhưng bây giờ nghĩ lại, lời duy nhất nàng từng nói với chúng ta khi ấy, kỳ thực rất có ý vị sâu xa.”
Lời của Cổ Nguyệt Gia Dung khơi dậy những ký ức đã ngủ quên trong bọn họ. Hồi tưởng lại, dường như Từ Sơn Sơn từng nói rằng, việc từ hôn này không đơn giản, không phải cứ muốn từ là từ được…
Gia Thiện theo bản năng đưa tay chạm vào chuỗi niệm châu trên cổ tay, nhưng chợt nhận ra tay mình trống không. Hắn lại nhớ đến chuỗi chín viên Phượng Nhãn đã theo hắn hơn mười năm nay, giờ đã tặng người mất rồi. Nhưng thói quen dưỡng thành bấy lâu khó mà thay đổi, nhất là khi tâm trạng hắn không bình ổn.
“Chuyện này bần tăng đã từng nghe từ trưởng bối trong nhà. Những kẻ học huyền thuật bọn họ khác với tục lệ hôn nhân của phàm nhân. Không phải cứ hủy bỏ hôn thư, nói từ hôn là xong, mà kẻ chủ động từ hôn phải trả một cái giá vô cùng nghiêm trọng.”
Đây là lần đầu tiên Gia Thiện công khai nói ra chuyện này. Có lẽ trưởng bối của bọn họ đều biết điều này, nhưng chính bọn họ lại không rõ ràng mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Nếu không, ngày đó họ đã chẳng hấp tấp lao đến núi Khước Tà để từ hôn như vậy.
Cổ Nguyệt Gia Dung không hề ngạc nhiên: “Hôn ước giữa chúng ta và Từ Sơn Sơn vẫn còn tồn tại. Nàng vẫn là vị hôn thê của chúng ta, bất kể các ngươi có muốn thừa nhận hay không.”
Ba người còn lại nghe vậy, không phản đối cũng không đồng tình.
“Nhưng chúng ta đều đã làm hành động từ hôn rồi mà? Hình như ngoài việc gần đây xui xẻo hơn một chút, cũng chẳng có hậu quả gì nghiêm trọng cả?” Trì Giang Đông khó hiểu.
Gia Thiện nhìn vẻ ngây ngô của hắn, bất lực thở dài: “Đó là bởi vì Từ Sơn Sơn chưa từng thừa nhận chuyện từ hôn, cũng chưa hề trả đũa chúng ta. Vì vậy, phản phệ từ việc từ hôn mới được giảm nhẹ. Ngược lại… những tai họa chúng ta gặp gần đây, đều là do nàng ra mặt hóa giải.”
Nói đến đây, Gia Thiện bỗng cảm thấy ngày đó bọn họ kiên quyết xé hôn thư, có lẽ… đúng là có chút không biết tốt xấu.
Trì Giang Đông trợn mắt há hốc mồm, lập tức liên tưởng: “Vậy chuyện đại họa xảy ra ở Lê phủ lần này, chẳng lẽ cũng là vì Lê Hách Dạ từ hôn…?”
Gia Thiện thấy pháp sư áo xanh và đám thuật sư kia sắp bàn bạc xong, liền cắt ngắn câu chuyện: “Có thể đúng, cũng có thể không. Trên đời này khó mà phân biệt rõ ràng quan hệ nhân quả. Chúng ta chỉ có thể nhìn từ kết quả mà suy ngược về nguyên nhân. Tạm thời bàn đến đây thôi.”
Hắn lại nhìn về phía Cổ Nguyệt Gia Dung: “Ta hiểu ý ngươi. Bất kể nàng có phải là Từ Sơn Sơn thật hay không, thì hiện tại nàng vẫn mang trên mình số mệnh và danh phận của nàng ấy, gánh vác mọi thứ đi kèm với thân phận này. Nếu nàng là giả, vậy thì kẻ thật cũng chẳng còn là Từ Sơn Sơn nữa. Hôn ước chưa bị hủy bỏ, chúng ta đều phải thừa nhận nó.”
Cổ Nguyệt Gia Dung nhìn hắn, trong thoáng chốc, hai người như trao đổi ý nghĩa trong mắt nhau. Sau đó, hắn chậm rãi nói tiếp: “Ta cho rằng, chúng ta không nên tiếp tục dùng lối suy nghĩ của quá khứ để đoán tâm tư của nàng. Theo suy đoán của ta, nàng nhất định có ý đồ với đám người này. Hoặc giết… hoặc thu phục. Nàng muốn lấy từ bọn họ thứ gì đó…”
Đây thực sự là một vấn đề đáng cân nhắc. Chỉ khi hiểu rõ Từ Sơn Sơn đang nghĩ gì, định làm gì, bọn họ mới có thể quyết định bước tiếp theo của mình.
Vệ Thương Hạo vẫn luôn lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện. Đến lúc này, hắn mới chợt lên tiếng: “Đám người này chẳng qua chỉ là lũ tép riu, con cá lớn thực sự ẩn nấp trong bóng tối, chúng ta còn chưa lần ra. Nhưng nàng đúng là có bản lĩnh gây họa, mới nửa năm mà gần như đã đắc tội với tất cả thế lực mạnh mẽ trong ngoài Cảnh Quốc.”
Trì Giang Đông lập tức nhảy vào, không nhịn được mà phàn nàn: “Đúng đấy! Giờ có khi nàng có đâm thủng trời ta cũng chẳng lấy làm lạ. Chúng ta thực sự đến giúp nàng sao? Sao ta cảm thấy nàng căn bản chẳng cần đến chúng ta…”
Cổ Nguyệt Gia Dung chẳng buồn để ý đến những lời vô nghĩa của hắn, trái lại, hắn đặt ra một nghi vấn: “Trước đây ta từng nghĩ nàng giết Trần Vương, Tấn Vương là do tình thế ép buộc. Nhưng có khi nào… ngay từ đầu, mục tiêu của nàng vốn dĩ đã là bọn họ?”
“Vì sao chứ?” Trì Giang Đông không cho là đúng: “Chẳng lẽ vì nàng không thấy thuận mắt chuyện thất vương tạo phản? Nhưng ta thấy nàng cũng chẳng giống loại người coi trọng một hôn quân như Nhạc Đế đâu.”
Cổ Nguyệt Gia Dung: “…”
Lời lẽ thô lỗ nhưng lý lẽ lại chẳng sai. Hắn không tìm được lời nào để phản bác Trì Giang Đông.
Nhưng Vệ Thương Hạo lại có cùng quan điểm: “Đúng vậy. Thoạt nhìn, nàng hành động vì nhiều lý do khác nhau, nhưng như Gia Thiện đại sư đã nói, nếu dùng kết quả để suy ngược về nguyên nhân, thì ngay từ đầu, ý định giết Tấn Vương của nàng ta đã rất kiên quyết. Vì điều đó, nàng thậm chí không ngại đối đầu với bất kỳ ai.”
Gia Thiện trầm ngâm suy ngẫm một lúc rồi mới lên tiếng: “Giờ chúng ta không cần suy đoán quá nhiều. Bất kể nàng là ai, muốn làm gì, thì hiện tại giữa chúng ta và nàng ta đã có mối dây liên kết không thể cắt đứt…”
“Này! Bốn người các ngươi thì thầm cái gì đấy?”
Lão đạo sĩ áo vàng đột nhiên cất giọng quát lớn, cắt ngang lời Gia Thiện.
Vừa bước ra, lão đã thấy bốn người này lén lút tụm lại bàn bạc, không chừng đang âm mưu chuyện gì. Lão thậm chí còn nghi ngờ bốn người này có thể là người của Lê phủ hoặc có quen biết với Từ Sơn Sơn.
“Ồ, xem ra các ngươi bàn bạc xong rồi nhỉ?” Trì Giang Đông khoanh tay, cười cợt mà chẳng chút thiện ý: “Các ngươi tụ tập trong đó thì thầm to nhỏ, chúng ta chẳng thèm hỏi han. Vậy mà đến lượt bốn người chúng ta đứng ngoài rìa, lại phải chịu sự chất vấn của ngươi à?”
Lão đạo sĩ áo vàng bị lời lẽ châm chọc của hắn làm nghẹn họng.
Lúc này, vị pháp sư áo xanh, kẻ giỏi ăn nói nhất trong nhóm, lại nở một nụ cười khó lường. Hắn bước lên phía trước, chậm rãi nói: “Đúng vậy, chúng ta đã bàn xong. Dù trong quá trình thảo luận có một số lý do khiến bốn người các ngươi không thể tham gia, nhưng kế hoạch tiếp theo thì chắc chắn không thể thiếu các ngươi…”
Nghe đến đây, Trì Giang Đông cùng ba người còn lại lập tức cảm thấy điềm chẳng lành.
“Sau khi thảo luận, tất cả chúng ta nhất trí rằng, bốn người các ngươi sẽ chịu trách nhiệm dẫn dụ Từ Sơn Sơn xuất hiện.”
“Hả?! Bốn chúng ta sao? Dựa vào cái gì?”
Lão đạo sĩ áo vàng cười nhạt đầy giễu cợt: “Nghe nói Từ Sơn Sơn xưa nay bất chấp lễ giáo, không chỉ có hôn ước với năm nam nhân, mà còn từng điên cuồng say mê một tiểu quan tuấn mỹ. Rõ ràng, nàng ta là kẻ mê sắc đẹp. Lão đạo ta thấy các ngươi bản lĩnh chẳng ra gì, nhưng ít nhất nhan sắc bề ngoài cũng coi là thuận mắt. Vừa hay có thể làm mồi nhử để câu nàng ta ra!”
(Chương 144 kết thúc)