Chương 135: Muốn điên thì cùng nhau điên (Phần 8)
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Bên trong một gian thạch thất khép kín hoàn toàn, bốn góc chỉ có nến leo lét cháy, bảy nam nữ ăn vận kỳ quái đứng vây quanh một bàn đá.
Trên bàn đá đựng một vũng nước trong veo, rêu xanh len lỏi giữa các vân đá cổ kính, mang theo hơi thở xa xưa.
Một nam tử trung niên, đầu quấn khăn, đang cắt lòng bàn tay để nhỏ máu xuống nước. Từng giọt máu tươi rơi vào nước, nhưng không gợn lên dù chỉ một vòng sóng, mà bề mặt lại như một tấm gương sáng loáng.
Nó phản chiếu rõ ràng kính đồng bát quái treo trên trần thạch thất. Đồng kính này đang hấp thu tia sáng từ bên ngoài chiếu vào.
Khi ánh sáng chiếu xuống mặt nước, trải qua huyết chú của nam tử trung niên, hình ảnh trong nước hiện ra cảnh tượng ở Lê phủ, nơi Từ Sơn Sơn đang ở.
“Máu ta không cầm cự được lâu, mau ra tay đi!”
Một lão già gầy guộc vận áo đỏ xanh, mặt tô má hồng, môi đỏ thẫm, mắt vẽ viền đen, thoạt nhìn như một hình nhân giấy sống. Nhưng chính lão mới là kẻ đang điều khiển đám hình nhân giấy trong sảnh giết người.
Khoảnh khắc Từ Sơn Sơn nhìn qua thủy kính, ánh mắt nàng như xuyên thấu mọi thứ, chính xác bắt được những kẻ đang lén lút nấp trong bóng tối.
Giây phút ấy bọn họ như bị sét đánh trúng, tim đập dồn dập, đầu óc trống rỗng.
“Lão Càn, ngươi còn được không đấy? Đừng có giấu nữa, mau lấy tuyệt chiêu ra đi!” Một phụ nhân môi đen hối thúc.
“Đừng nói nhảm! Nha đầu Từ Sơn Sơn này quả nhiên lai lịch bất phàm, dù chưa biết chính xác thân phận, nhưng lời tiên đoán từ Phạn Luân kính chưa bao giờ sai. Nếu không, Thần Miếu do Quốc sư đứng đầu đã chẳng phát ra Thiên Cơ lệnh, triệu tập Thiên Sư trong thiên hạ truy sát nàng.”
“Không chỉ Thần Miếu… Thanh Sương Lâu, Khô Thiền Tự, Vấn Tâm Cốc đều phái người đến Xa uyên. Chính tà lẫn lộn, trắng đen khó phân, đều tụ hội tại đây. Nàng rốt cuộc là ai, lại có thể kinh động nhiều thế lực như vậy?”
“Chỉ cần ta ra tay trước, đoạt lấy Thiên Cơ lệnh, vừa là trừ hại cho dân, vừa là cơ hội danh chấn thiên hạ!”
Lão Càn lạnh lùng chỉnh lại: “Ta không như các ngươi. Ta không cần danh lợi, ta chỉ thuận theo thiên đạo. Hễ có ma đạo nghịch thiên xuất hiện, ta nhất định phải ra tay trừ khử.”
—
Bên trong thủy kính, Từ Sơn Sơn hỏi ngược lại: “Là chính hay tà, do ai định đoạt? Nếu ta thuận theo ý các ngươi, thì gọi là chính. Còn nếu ta đi ngược lại, thì gọi là tà?”
Lão Càn trầm mặt, lấy từ hông ra bảy cây bút.
Bảy cây bút này được nhúng vào bảy loại màu sắc khác nhau, mỗi màu sẽ kích hoạt một loại năng lực của hình nhân giấy.
“Ngươi thân mang vận rủi, lại muốn cướp đoạt ngũ vượng khí để trọng sinh. Đó chính là nghịch thiên, là tà, là điều trời đất không dung! Tên ngươi đã xuất hiện trong Phạn Luân kính, hơn nữa còn nhanh chóng vọt lên mười hạng đầu tiên, chứng tỏ độ nguy hại của ngươi vô cùng lớn.”
“Loại yêu nghiệt tai họa như ngươi—” Bảy giọng nói đồng loạt vang lên: “Chúng ta tuyệt đối không để ngươi rời khỏi Lê phủ!”
Trước những lời hùng hồn chính nghĩa, Từ Sơn Sơn bỗng bật cười. Nàng phất tay áo, chắp tay sau lưng, chậm rãi đứng thẳng lên.
Trong khoảnh khắc ấy, trên người nàng tỏa ra một luồng uy áp sắc bén không thể ngăn cản, như thể có thể xé toạc mọi giả dối và che đậy trên thế gian.
Khí thế đó khiến bảy người đồng loạt chấn động.
“Trên đời này, không có thần, không có quỷ, không có tiên, không có ma. Chỉ có sức mạnh áp đảo tất cả mới có thể phán định đúng sai chính tà. Các ngươi mạnh, ta liền thành yêu tà trong mắt các ngươi. Nếu ta mạnh hơn, thì các ngươi phải quỳ xuống thần phục, để ta định đoạt tất cả quy tắc.”
Bảy người vừa kinh vừa giận: “Ngươi nằm mơ!”
Lão Càn vung bút đỏ, châm lên cơn giận của hình nhân giấy; bút xanh thắp lên bi thương; bút lục đánh thức phản bội; bút đen mang đến sợ hãi; bút trắng là…
“Diêu Diêu, Diêu Diêu ơi… mau cứu ta… cứu lấy mẫu thân…”
Hình nhân giấy đột nhiên biến thành Đại phu nhân nhà họ Lê, dường như bị thương nặng, đau đớn bò rạp trên mặt đất, đưa tay về phía Lê Diêu Diêu.
“Mẫu thân?”
Đôi mắt Lê Diêu Diêu mở to. Dưới ánh mắt cầu xin thảm thiết của “Đại phu nhân”, sự tỉnh táo trong mắt nàng dần bị che mờ bởi nghi hoặc, từng bước một tiến lại gần.
“Ngôn nhi, phụ thân đau lắm… đây là nơi nào vậy? Mỗi ngày ta đều bị lửa đốt, dao cắt, khổ sở vô cùng… mau cứu phụ thân đi…”
Phụ thân của Phong Ngôn mất sớm vì bệnh, nhưng giờ đây, “ông” lại toàn thân đẫm máu, tay chân trói xiềng xích, treo trên đống lửa cháy rực, có người đang dùng đao chém xuống. “ông” khóc lóc, cầu xin Phong Ngôn cứu giúp.
Phong Ngôn đã bao năm chưa gặp lại phụ thân. Khi phụ thân mất, hắn mới mười tuổi, độ tuổi khao khát được phụ mẫu yêu thương nhất. Thấy “phụ thân” thê thảm như vậy, mắt hắn lập tức đỏ hoe, nôn nóng muốn lao lên cứu giúp.
Những người khác cũng vậy.
Lão Càn dùng Bút Thất Tình rót nỗi bi ai vào hình nhân giấy, biến chúng thành những người thân yêu, những người họ mong nhớ, những người họ mắc nợ trong lòng, dẫn dụ họ chủ động bước tới, hiến tế máu thịt để giúp “thân nhân” hồi sinh.
Ngoại trừ Từ Sơn Sơn và Phàn Bạch ngốc nghếch không bị ảnh hưởng, những người còn lại đều từng bước tiến đến gần hình nhân giấy.
Lão Càn hài lòng cười lạnh: “Ngươi có thể nhìn thấu hư vọng, nhưng những kẻ phàm trần xác thịt này thì sao?”
Chờ khi hình nhân giấy nuốt chửng tất cả bọn họ, sức mạnh chắc chắn sẽ tăng lên gấp bội. Đến lúc đó, dù Từ Sơn Sơn có bùa Dương Hỏa, cũng khó mà toàn thân rời đi.
Nhưng sự việc lại không diễn ra như Lão Càn dự tính.
Ngay khoảnh khắc hình nhân giấy sắp ra tay theo lệnh lão, những người kia bỗng rút ra một lá bùa vàng từ trong người.
Chính là bùa Dương Hỏa mà Từ Sơn Sơn đã dùng trước đó!
Bọn họ ném thẳng lên hình nhân giấy.
Lá bùa vừa chạm vào âm khí liền bùng cháy dữ dội.
Ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt, không thể bị dập tắt, âm khí lạnh lẽo cũng không thể chống đỡ. Tiếng thét chói tai vang vọng, tựa như không thuộc về loài người.
“A——!!”
Lửa bốc lên. Thân thể thịt xương còn đau đớn, huống chi chỉ là xác giấy tre trúc? Chỉ trong chớp mắt, hình nhân giấy hóa thành tro bụi trong ngọn lửa.
“Phụt—” Lão Càn trong thạch thất lập tức hộc máu, Bút Thất Tình trong tay đồng loạt vỡ nát, lão ngã quỵ xuống đất.
Lão không thể ngờ, bản thân lại bị chính bọn chúng gài bẫy!
“Hahaha! Sơn Sơn tỷ, chúng ta thành công rồi!” Lê Diêu Diêu phấn khích chạy về phía Từ Sơn Sơn, vừa tự hào vừa kích động: “Chúng nó tưởng chúng ta ngu lắm chắc? Cứ thế vào đại sảnh không chút phòng bị?”
Nhìn hình nhân giấy quỷ dị bị chính tay mình tiêu diệt, nàng không giấu nổi vui mừng.
“Sơn Sơn tỷ, muội diễn có giống không? Không lộ sơ hở nào đúng không?”
Phong Ngôn cùng những người khác cũng hưng phấn, như thể vừa được cao thủ dẫn theo vượt cấp đánh quái, cả người tràn đầy khí thế và năng lượng.
“Chúng muốn hù dọa chúng ta?”
“Kết quả lại bị chính chúng ta dọa sợ!”
Trong khoảng khắc bọn họ còn đang hưng phấn, toàn bộ đại sảnh đột nhiên tràn ngập âm khí dày đặc.
Một giọng nữ lạnh lẽo như băng tuyết từ địa ngục chầm chậm vang lên: “Vẫn chưa kết thúc đâu~”
“Tiêu Ngọc——!!!” Một tiếng hét thất thanh từ nội trạch truyền ra.
Lê Diêu Diêu nghe thấy, sắc mặt lập tức đại biến: “Sơn Sơn tỷ! Mẫu thân ta gặp chuyện rồi! Đó là tổ mẫu ta! Là giọng của tổ mẫu!”
Tiêu Ngọc chính là tên mẫu thân nàng!
Giữa ngoại trạch và nội trạch có một bức tường và cửa ngăn cách. Hành lang quanh co, gian phòng phân bố hai bên đại sảnh, là nơi ở của thân quyến hoặc hạ nhân.
Nàng không thể xác định giọng nói kia phát ra từ đâu.
Ngay lúc đó!
Từ một hướng khác, lại có một giọng nói quen thuộc, tràn đầy hoảng loạn vang lên: “Diêu Diêu! A Ngôn! Mau chạy đi! Tuyệt đối đừng qua đây—!!!”
(Chương 135 kết thúc)