Chương 113: Bói một quẻ thế nào
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Hầu như tất cả những người có thực lực trong trường đấu giá đều tham gia trả giá. Ai có thể ngờ được, một cảnh tượng đấu giá náo nhiệt như vậy lại xuất hiện ở một mặt hàng ít người quan tâm.
Họ gần như điên cuồng hô giá, chỉ để giành lấy nữ tử thanh nhã, thánh khiết trên đài – người có thể hiệu lệnh muôn thú.
“Mười vạn lượng vàng!” Một nam nhân bụng phệ, hai mắt đỏ hoe vì kích động, hơi thở gấp gáp, giơ hai tay hét lớn.
Tiếng hô đầy kích động và bá đạo này khiến toàn trường lặng ngắt, ai nấy đều kinh hãi trước sự giàu có của hắn.
Mười vạn lượng vàng — đây thật sự không phải con số mà người bình thường có thể lấy ra.
Hắn là ai?
Mọi người vừa hiếu kỳ vừa ghen tị nhìn sang, chỉ thấy nam nhân đó khoảng hơn ba mươi tuổi, thân hình to béo, mặc một chiếc áo gấm dệt hoa văn tinh xảo, đội mũ đính châu ngọc, bên hông treo đầy trang sức quý giá.
Tốt lắm, người ta nói “giàu không để lộ”, còn hắn thì ngược lại, toàn thân toát lên khí chất điển hình của một kẻ mới phát tài.
Chỉ có điều, khuôn mặt này quá xa lạ, không phải đại thương gia mà bọn họ quen biết.
Thấy không còn ai tiếp tục ra giá, nam nhân đó xoa xoa cái bụng to của mình, cười sảng khoái: “Hahaha, là của ta! Cả đám mãnh thú lẫn mỹ nhân đều là của ta!”
Khi nghe đến “mười vạn lượng vàng”, Ngô Y ngồi phịch xuống ghế. Cục diện trước mắt đã vượt khỏi tầm kiểm soát, món quà sinh nhật mà nàng ao ước sợ rằng đã vuột khỏi tay.
Nàng không hiểu, đã có mặt ở đây rồi, vì sao Ám Đế vẫn không chịu ra giá vì nàng? Hắn rõ ràng biết nàng…
Siết chặt nắm tay nhỏ nhắn, Ngô Y vừa giận vừa tủi. Nàng muốn chất vấn, nhưng lại sợ đánh mất thể diện. Trong ván cờ giữa nam nhân và nữ nhân này, nàng vốn đã thấp thỏm lo được lo mất, chỉ có thể dựa vào kiêu ngạo tự tôn để cố gắng không chịu thua.
Hắn sẽ không… thực sự có hứng thú với nữ tử giả vờ thanh cao kia chứ?
Khi nghe đến mười vạn lượng vàng, trong lòng Tề Thượng Nguyệt cũng nóng ran. Phải biết rằng, tổng thu nhập của cả đêm nay cộng lại còn chưa bằng một phiên đấu giá này.
Chiêng đồng vang lên, Tề Thượng Nguyệt cất giọng điều khiển toàn trường: “Nếu không còn ai ra giá cao hơn mười vạn lượng vàng, vậy thì—”
“Khoan đã.” Giọng nói này tựa như dòng nước nhỏ chảy qua liễu rủ trong mưa xuân, vang lên không phải từ dưới đài mà từ trên đài.
Bị ngắt lời, Tề Thượng Nguyệt theo bản năng nhìn về phía “Ôn Tuyết”, trong lòng đầy nghi hoặc.
Theo lẽ thường, thân phận như nàng vốn không có tư cách lên tiếng, nhưng nàng quá đặc biệt, khiến mọi người đều im lặng chờ đợi nàng mở miệng.
“Ta ra giá hai mươi vạn lượng vàng…” Nữ tử nhẹ nhàng ngồi trên lưng con mãng xà khổng lồ, con vật tự động cuộn mình tạo thành chỗ dựa cho nàng: “… để mua vận mệnh của tất cả người trên Kim Ngân Lâu từ thời khác này trở đi.”
Mọi người sững sờ nhìn nàng, không biết bị tư thái tùy ý tự tại của nàng làm chấn động, hay bị hàm ý quỷ dị trong lời nói của nàng mê hoặc. Ngay sau đó, đại sảnh lập tức náo loạn. Họ nghĩ rằng Kim Ngân Lâu lại bày trò mới, không những không sợ hãi mà còn hứng thú chờ xem diễn biến tiếp theo.
“Ôn cô nương lại đang giở trò gì đây?”
“Vừa mở miệng đã là hai mươi vạn lượng vàng, ngươi thực sự có chừng đó sao?”
“Chỉ là một món hàng mà dám ăn nói như vậy, ta thấy lời đồn Kim Ngân Lâu giỏi dạy dỗ chẳng qua cũng chỉ là chiêu trò quảng cáo.”
Dù đám đông có nói gì, vẻ mặt nữ tử vẫn không thay đổi. Nàng cụp mắt cười nhạt, gió đêm nhẹ lay, tựa như dây đàn băng giá đứt đoạn.
“Đêm nay Thiên Can gặp Thất Sát, trùng Thái Tuế khắc chế nhật chủ nhật can, ngũ hành thuộc thủy, cực dễ gặp họa sát thân. Nếu các vị không chịu bỏ tiền để tránh nạn, e rằng khó toàn mạng.”
Phần đầu lời nói của nàng khiến người ta nghe không hiểu, nhưng phần sau thì ai cũng hiểu rõ. Nàng đang nguyền rủa bọn họ sẽ chết tối nay.
Những thương nhân và kẻ có quyền thế trên thuyền, điều bọn họ sợ nhất chính là nghèo và chết.
Thấy nàng càng lúc càng vô phép, lời nói cũng ngày càng hoang đường, sắc mặt bọn họ lập tức trầm xuống, không còn vẻ hứng thú như trước.
“Tề chưởng sự, đây là chuyện gì? Kim Ngân Lâu các người không làm ăn nữa, mà chuyển sang giết người cướp của rồi sao?”
“Đúng vậy, lời nàng ta nói là có ý gì? Cái gì mà bỏ tiền tránh họa, nếu không sẽ mất mạng? Chẳng lẽ các ngươi thật sự dám giết người?”
Tề Thượng Nguyệt cũng nhất thời không biết phản ứng thế nào trước biến cố đột ngột này. Đặc biệt là khi hắn còn đang nghĩ rằng “Ôn Tuyết” không chỉ có thể dạy dỗ thành tài, mà lần này còn có thể giúp Kim Ngân Lâu nâng tầm danh tiếng, vậy mà nàng lại đột nhiên thay đổi thái độ, làm loạn một trận như thế.
Hắn vội vàng tiến lên, liên tục xin lỗi với nhóm khách quý trong lâu: “Không có chuyện đó, tuyệt đối không có chuyện đó…” Sau đó, hắn quay lại, lớn tiếng quát “Ôn Tuyết”: “Ngươi đang nói bậy bạ gì vậy? Còn không mau xuống đi!”
Nữ tử lặng lẽ nhìn hắn, cảm xúc trong mắt không có chút dao động. Ngược lại, nàng hỏi: “Tề Thượng Nguyệt, ngươi nghĩ mạng của ngươi đáng giá bao nhiêu?”
Tề Thượng Nguyệt đối diện với đôi mắt sáng như phỉ thúy của nàng, trong lòng chợt hoảng hốt, lập tức nhíu mày: “Ôn Tuyết, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ta khuyên ngươi tốt nhất dừng lại, những kẻ gây rối ở Kim Ngân Lâu đều không có kết cục tốt đâu.”
“Trả lời ta.” Nàng ra lệnh, giọng điệu lạnh lẽo, không mang theo chút cảm xúc.
Tề Thượng Nguyệt bỗng cảm thấy bản thân không thể chống lại mệnh lệnh này, hắn há miệng, như thể bị ép phải trả lời, căm phẫn nói: “Một ngàn lượng vàng!”
“Cái giá này có vẻ hơi thấp nhỉ.”
Nữ tử khẽ cười, nụ cười ôn hòa nhưng lại khiến Tề Thượng Nguyệt rét run trong lòng.
“Tề chưởng sự trong tay nắm mười cửa hàng, năm tửu lâu, lại còn giúp lão bản Kim Ngân Lâu quản lý một nơi kiếm tiền như nước, vậy mà ngươi lại tự hạ thấp giá trị sinh mạng mình đến thế sao?”
Nghe vậy, tim hắn đập mạnh, một nỗi bất an và hoảng sợ dâng lên tận cổ họng.
Hắn cố đè thấp giọng hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Lần chất vấn này không còn vẻ uy hiếp cao cao tại thượng, mà nhiều hơn là sự phẫn nộ bất lực. Nhưng câu nói tiếp theo của nữ tử khiến sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.
“Mệnh cung của ngươi âm trầm, khí số đã tận. Một ngàn lượng cũng không thể mua lại mạng ngươi được nữa.”
Một cơn cuồng nộ cùng hoảng loạn xông thẳng lên não Tề Thượng Nguyệt. Hắn phẫn nộ định gọi người trong khoang thuyền ra, ra lệnh bắt lấy nữ nhân này, nhưng còn chưa kịp hành động thì một cơn đau thấu xương tựa như lưỡi dao sắc bén đã xuyên qua lồng ngực, đâm thẳng vào linh hồn hắn.
Hắn loạng choạng rồi ngã mạnh xuống sàn thuyền, bất động, không một phản ứng nào nữa.
Mọi người hốt hoảng, không ai hiểu chuyện gì xảy ra. Có người tiến lên dò xét.
“Tề chưởng sự, ngài làm sao vậy?”
“Là trượt chân ngã à?”
“Không đúng, trông không giống trượt chân lắm, sao lại không đứng dậy… A—! Hắn chết rồi!”
Một tiếng thét kinh hoàng vang vọng khắp con thuyền.
Mọi ánh mắt dồn vào thi thể Tề Thượng Nguyệt, chỉ thấy làn da lộ ra bên ngoài như bị vô số lưỡi dao nhỏ sắc bén cắt từng chút một, từng vết thương rỉ máu, chầm chậm nhuộm đỏ cả người hắn.
Nữ tử hờ hững nhắm mắt, dựa lưng vào thân con mãng xà băng lạnh, giọng nói bình thản như gió thoảng: “Còn nữa, ta là Từ Sơn Sơn… Ta không thích người khác tự tiện đổi tên ta.”
“Chết rồi?!”
“Sao lại chết được? Vừa rồi hắn vẫn còn đứng đó nói chuyện, sao đột nhiên lại chết bất đắc kỳ tử?!”
Mọi người sợ hãi lùi xa, nhìn vũng máu đỏ thẫm lan dần trên sàn thuyền, như thể cơn rét lạnh đã xâm nhập vào tận xương cốt.
“Là nàng ta! Chính nàng ta vừa nói khí số của Tề chưởng sự đã tận, rồi hắn chết ngay lập tức. Nàng ta còn nói nếu chúng ta không chịu bỏ tiền ra xua tai họa, cũng sẽ chết!”
“Ta không tin mấy lời quỷ quái của nàng ta! Nhất định là ả giở thủ đoạn ám sát Tề chưởng sự! Nữ nhân này lai lịch bất minh, nhất định có vấn đề!”
“Ngươi nghĩ rằng diễn trò như vậy là có thể khiến chúng ta tin tưởng sao? Cái chết của Tề chưởng sự, hoặc là ngẫu nhiên, hoặc là do ngươi giở trò! Ngươi rốt cuộc là ai? Là kẻ nào sai ngươi đến đây gây rối?!”
“Phải đó! Ta thấy nàng ta có gì đó không ổn từ trước rồi. Một nữ tử bị mang ra đấu giá, sao có thể có bản lĩnh khiến vạn thú nghe lệnh?!”
Bầu không khí căng thẳng đến cực điểm, đám người như muốn xông lên bắt nàng, dùng cực hình bức cung.
Nhưng những con mãnh thú đang phục tùng dưới chân Từ Sơn Sơn dường như cảm nhận được sát ý từ đám đông, bản tính hung bạo trỗi dậy, lộ ra vẻ dữ tợn và khát máu.
Sát khí chực chờ bùng phát khiến những kẻ định manh động sợ đến mặt trắng bệch, không ai dám lỗ mãng nữa.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên giữa đám đông: “Lạ thật, tay ta bị cái gì vậy, sao lau mãi không sạch?”
Một nam nhân kinh hãi phát hiện trong lòng bàn tay mình có một dấu ấn đỏ như lá phong, màu đỏ yêu dị như áo cưới của quỷ tân nương, quỷ dị đến khó tả.
“Tại sao không tẩy đi được?!”
Hắn hoảng hốt giơ tay lên, cho mọi người nhìn thấy: “Cái này là gì? Nóng quá… Không, lạnh quá… Ta thấy khó chịu lắm—”
Lời còn chưa dứt, đầu hắn bỗng nghiêng hẳn sang một bên, cổ vặn xoắn thành một tư thế kỳ dị, ngay sau đó ngã vật ra đất.
“Chuyện gì vậy? Lão gia, mau tỉnh lại!”
“Không ổn! Mau kiểm tra mạch đập!”
Một người run rẩy đưa tay bắt mạch, ngay sau đó, hắn sợ đến mức cả tay chân đều run lên, lăn ra xa mấy bước.
“Hắn… Hắn chết rồi!”
“Lại thêm một người nữa chết?!”
Sao lại chết rồi?!
Lúc này, một nam tử trẻ tuổi bỗng nhiên mềm nhũn cả người, cánh tay vô thức quét đổ chén rượu trên bàn, thân thể hắn cũng theo đó mà trượt xuống đất, mãi mãi không thể đứng dậy được nữa.
Bằng hữu thân cận của hắn vội vàng chạy tới kiểm tra, nhưng khi nhìn rõ tình trạng, lập tức hồn bay phách tán.
“Hắn… hắn cũng chết rồi!”
Hết người này đến người khác đột nhiên tử vong, hơn nữa, cách chết còn không hề giống nhau, một nỗi sợ hãi lạnh lẽo bao trùm lên đám người.
Nếu những cái chết này thật sự do nữ tử tên “Ôn Tuyết” gây ra, nhưng nàng rõ ràng vẫn luôn đứng yên trên đài, giữa ánh nhìn của bao người, căn bản không có cơ hội ra tay. Dù có ra tay, với số lượng người đông như vậy, đáng lẽ phải có người phát hiện ra điều gì đó mới đúng.
Nhưng nếu không phải nàng, vậy những người này chết như thế nào? Chẳng lẽ thật sự là do vận khí kém, gặp đại nạn, bị Diêm Vương kéo xuống địa phủ?
Những lời nàng nói, rốt cuộc là thật hay giả?
“Ta là một thầy tướng số, cũng là Thiên Sư.”
“Ta có thể giúp các ngươi giải hạn trừ tai, hiện tại mỗi người chỉ có một cơ hội định giá mạng sống của mình. Nhưng nếu định giá sai lầm, thì dù là thần tiên cũng khó cứu được.”
Những lời của Từ Sơn Sơn, bọn họ có tin hay không thì tạm chưa bàn tới. Nhưng rõ ràng, tình cảnh trước mắt không cho phép họ chậm trễ.
“Các ngươi có thể từ từ suy nghĩ. Nhưng nếu trong lòng bàn tay xuất hiện một dấu ấn đỏ, thì nên nhanh chóng quyết định, bởi vì một khi nó chuyển thành màu đỏ sẫm… đến cơ hội cũng không còn nữa.”
Vừa dứt lời, đám đông bỗng cảm thấy một cơn gió lạnh thấu xương lùa qua, từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu, khiến họ sởn cả gai ốc.
“Ngươi đừng ở đây mê hoặc lòng người!”
“Đúng vậy! Chúng ta không tin ngươi! Dấu ấn đỏ? Ai có chứ?!”
Từ Sơn Sơn vẫn mỉm cười nhàn nhã: “Không tin cũng không sao. Khi các ngươi chết đến người cuối cùng, tự nhiên sẽ tin.”
“Còn chờ gì nữa, mau giết nữ nhân này!”
Những kẻ có mặt đều là hạng giàu có quyền thế, ra ngoài luôn mang theo cao thủ tùy tùng. Lập tức, hơn mười bóng người từ bốn phía lao đến như những cây roi đen vun vút quất về phía Từ Sơn Sơn, sát khí ngập tràn.
Kim Ngân Lâu lúc này đã hoàn toàn hỗn loạn, đám chưởng quầy và gia nhân cũng vội vàng ra tay, trong bóng tối có cả ám tiễn bắn ra. Bốn phương tám hướng, sát ý hội tụ về phía duy nhất một người — Từ Sơn Sơn.
Nhưng nàng không chút hoảng loạn, chỉ nhẹ nhàng vung tay, từng lá linh phù bay lên từ dưới chân, đồng thời những mãnh thú xung quanh cũng đồng loạt dựng lên một bức tường phòng thủ vững chắc, không gì phá vỡ nổi.
Đúng lúc đó, giữa đám đông, lại có thêm một người ngã xuống.
Lần này, mọi người vội vàng lao tới, cạy mở bàn tay người chết, quả nhiên, trong lòng bàn tay hắn có một dấu ấn đỏ. Nhưng ngay khi hắn tắt thở, dấu ấn kia cũng lập tức biến mất.
“Mau! Mau nhìn tay của mình!”
Vừa nãy, bọn họ còn cao cao tại thượng, thưởng ngoạn cảnh mua bán và giết chóc, thỏa mãn lòng tham cùng sự tàn nhẫn. Nhưng giờ đây, khi chính mình trở thành con mồi bị định giá, bị lựa chọn sống chết, bọn họ mới hiểu được cảm giác đó đáng sợ đến nhường nào.
Trên lầu, Ngô Bích kinh ngạc đến trợn mắt: “Đây mà là mỹ nhân ư? Rõ ràng là một bông hoa ăn thịt người! Trong chớp mắt đã có biết bao nhiêu kẻ chết thảm, vậy mà nàng ta chẳng hề nao núng.”
“Rốt cuộc nàng ta đã làm thế nào? Ta không tin những người này chỉ đơn thuần là đến số mà chết!” Ngô Y nhíu mày.
Một vị khách khác thì hoảng loạn nhìn chằm chằm vào tay mình, sợ rằng giây tiếp theo sẽ xuất hiện dấu ấn đỏ. Nhưng càng lo sợ, điều gì đến cũng đến.
Đồng tử hắn co lại, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, nơi dấu ấn đỏ đang dần hiện lên. Không chịu nổi sự tra tấn tinh thần này, hắn hét lên: “Ta ra giá năm nghìn lượng vàng! Ta có thể mua lại mạng sống của mình không?”
Từ Sơn Sơn liếc hắn một cái, tiếc nuối nói: “Mạng của ngươi chỉ đáng giá năm nghìn lượng? Giá quá thấp rồi.”
Mắt và miệng của vị khách ấy mở to, rồi ngay sau đó, hắn đổ gục xuống đất.
“Rõ ràng các ngươi có thể bỏ ra hàng nghìn lượng vàng để mua dã thú và mỹ nhân, hành hạ chúng đến chết, sau đó lại bỏ thêm số tiền lớn để thỏa mãn sở thích bệnh hoạn. Nhưng khi nói đến mạng sống của chính mình, các ngươi lại keo kiệt đến vậy. Xem ra, trong mắt các ngươi, mạng của chính mình cũng chẳng đáng giá là bao.”
Những kẻ không tin tà ma đã chết cả rồi, những người còn lại dần dần sụp đổ tinh thần.
“Ta không muốn chết! Ta ra giá một vạn lượng, không, một vạn năm nghìn lượng để mua mạng mình!” Một nam nhân kinh hãi hét lên, lao đến trước mặt Từ Sơn Sơn, khẩn cầu nàng.
“Nhưng ta không mang theo nhiều tiền như vậy… Ta về nhà sẽ gửi phần còn lại có được không?”
Rõ ràng, mức giá hắn đưa ra là hợp lý. Từ Sơn Sơn chấp nhận cuộc “mua bán” này, nàng nói: “Ngươi nên biết, một khi đã ký kết mệnh khế với Thiên Sư, nếu vi phạm, ngươi sẽ bị phản phệ mà chết.”
Trước đây hắn không biết, nhưng bây giờ thì đã rõ. Nam nhân ấy vội vàng cam kết: “Ta tuyệt đối không vi phạm! Đại sư xin yên tâm, ta về nhất định sẽ gửi tiền ngay.”
Từ Sơn Sơn chưa bao giờ tin vào lời hứa suông, nàng chỉ cười nhạt: “Không sao, nếu ngươi không gửi tiền đến, thì cứ gửi mạng tới là được.”
Sau khi mệnh khế được ký kết, nam nhân ấy run rẩy nhìn vào lòng bàn tay mình, trái tim đập dồn dập, mắt không dám chớp.
Quả nhiên, dấu ấn đỏ đang dần nhạt đi. Đến khi nó hoàn toàn biến mất, hắn vẫn còn sống, không giống những kẻ trước đó bị đoạt mệnh.
Hắn vui sướng tột độ, bật cười điên dại: “Ta không sao rồi! Ta còn sống, ta còn sống!”
(Chương 113 kết thúc)