Chương 111: Ám Đế
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Những gì diễn ra trước cửa Kim Ngân Lâu chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ, chẳng hề ảnh hưởng đến không khí náo nhiệt bên trong. Đi qua hai hàng đèn lồng đỏ thẫm treo cao, bước vào trong lầu, âm thanh ồn ào, huyên náo lập tức ập tới.
Trong đại sảnh, khách nhân hoặc trò chuyện rôm rả, hoặc thì thầm to nhỏ, chỗ ngồi chật kín. Trái lại, những gian phòng riêng trên tầng hai lại có sự yên tĩnh kín đáo hơn.
Cửa sổ chạm khắc hoa văn khẽ mở, bên trong là các văn nhân mặc khách, phú thương đại gia, vừa thưởng thức sơn hào hải vị, vừa chờ đợi màn cuồng hoan về đêm sắp bắt đầu.
Ngô Y theo ca ca Ngô Bích lên tầng hai, bọn họ đã đặt một gian phòng có tầm nhìn tốt nhất. Vừa ngồi xuống, tiểu nhị đã nhanh chóng dâng lên rượu ngon, món lạ.
Mọi chuyện diễn ra theo đúng trình tự, nhưng khi… một nhóm thiếu nữ diện y phục diêm dúa, cùng những thiếu niên trần trụi nửa thân trên, cung kính đứng trước cửa, thì đã không còn bình thường.
“Mời khách nhân chọn nô bộc hầu hạ tối nay.”
Ngô Y sớm đã nghe nói Kim Ngân Lâu nhìn bề ngoài là một nơi giao dịch đàng hoàng, nhưng thực chất lại là cái động sắc dục.
Nàng khẽ nhếch môi, hờ hững nói với ca ca: “Ca, huynh chọn đi, muội không cần.”
Ngô Bích hiểu nàng đang nghĩ gì, chỉ mỉm cười: “Ta cũng không cần. Chúng ta xưa nay quen tự lực cánh sinh, không quen có người hầu hạ, đúng không?”
Nực cười, muội muội hắn ở đây, dù hắn có là kẻ lòng lang dạ sói cũng chẳng dám làm càn.
Ngô Y lúc này mới bật cười: “Ca nói đúng. Biến con người thành nô lệ, thành dã thú, vốn đã trái nghịch luân thường đạo lý. Chúng ta không thể tiếp tay cho kẻ xấu.”
Tiểu nhị thấy khách nhân không có hứng thú, liền không dây dưa thêm, dẫn nhóm người kia rời đi.
Không lâu sau lại có hai thiếu nữ bước vào. Họ giống nhau như đúc, mặc xiêm y xanh biếc, cài trâm ngọc bích, dung nhan thoát tục. Khi hành lễ, cả hai cử chỉ đồng nhất, tựa như một người: “Khách nhân, có muốn nghe nhạc không?”
Ngô Bích vừa nhìn thấy song sinh mỹ nhân, lập tức sinh hứng thú, nhất là khi cả hai đều xinh đẹp đúng ý hắn.
“Muội…” Hắn nghiêng đầu dò ý Ngô Y.
Cặp huynh muội này cũng thật đặc biệt, ca ca không thể tự quyết, mà quyền quyết định đều nằm trong tay muội muội.
Ngô Y vốn không thích những nữ nhân lả lơi, nhưng cũng không muốn phá hứng của ca ca, đành miễn cưỡng gật đầu: “Giữ lại đi.”
Nàng chống cằm, đôi mắt tinh xảo như tranh vẽ hướng ra cửa sổ, quét một lượt các gian phòng trên tầng hai. Nhưng người nàng đang tìm… lại không thấy đâu.
Hắn thực sự không đến sao?
Ngô Y có chút thất vọng, nhưng vẫn tin chắc hắn nhất định sẽ xuất hiện vì nàng.
Giữa đại sảnh, sân khấu bắt đầu màn biểu diễn. Mười mấy nữ tử khoác xiêm y rực rỡ uyển chuyển ca múa, ống tay áo tung bay như tiên tử hạ phàm. Nhạc công ngồi một bên, tập trung gảy đàn, tiếng nhạc du dương lan tỏa dưới ánh đèn rực rỡ.
Bỗng nhiên…
“Cạch! Cạch!”
Từng chấn song sắt nặng nề từ trên cao rơi xuống, khóa chặt mọi lối ra. Trần nhà mở toang, những bức tường chắn xung quanh từ từ thu lại, biến mất vào các khe bí mật. Chỉ trong khoảnh khắc, tòa lâu đài tráng lệ đã hóa thành một con thuyền khổng lồ với kết cấu tinh xảo.
Con thuyền rung lắc nhẹ, rồi lao thẳng xuống lòng hồ, tiến sâu vào tận trung tâm. Mặt nước tối đen như mực, tựa một cái bẫy thiên nhiên, chỉ cần không cập bờ, sẽ không ai có thể phân biệt phương hướng mà trốn thoát.
Từng chiếc đèn hoa sen rực rỡ dần sáng lên trên mặt hồ. Ánh sáng vàng ấm áp lay động theo gió, khiến Kim Ngân Lâu trở thành một lâu đài nổi lộng lẫy giữa lòng nước.
Sắc màu ngũ quang, trăng sáng, mặt hồ lấp lánh phản chiếu lên thân thuyền, nhuộm nó thành một thế giới mộng ảo. Những người lần đầu tiên đến Kim Ngân Lâu đều vô cùng phấn khích, chỉ cảm thấy như bước vào một cõi tiên cảnh, nơi mọi phiền não đều có thể quên đi.
Bỗng… Ca vũ ngừng lại, nhạc cũng tắt hẳn. Một nam nhân trẻ tuổi tuấn mỹ vô song bước ra. Hắn chính là chủ nhân Kim Ngân Lâu – Tề Nguyệt Thượng.
Hắn khẽ mỉm cười, chắp tay hành lễ, sau đó ung dung lên tiếng: “Đa tạ chư vị đã nhận lời mời, không quản vất vả đến Quỷ Thị, tham dự thịnh hội mua bán thường niên của Kim Ngân Lâu. Giờ đã đến lúc, xin mời chư vị theo quy tắc, dùng kim ngân để mở màn buổi đấu giá này!”
Hắn vừa dứt lời, một tấm lụa đỏ rộng lớn từ trên sân khấu đột ngột rơi xuống, bao trùm toàn bộ khu vực trung tâm.
“Ném đi!”
Tất cả mọi người lập tức móc bạc, vàng trong người, dồn lực ném lên sân khấu.
Tấm lụa đỏ mỏng nhẹ bị đánh bật lên, nhưng theo từng đợt kim ngân liên tiếp rơi xuống, nó dần nặng trĩu. Cuối cùng, dưới sức ép của vô số châu báu, nó bị kéo xuống hoàn toàn.
“A! Ồ~~~”
Tiếng kinh hô, reo hò phấn khích vang vọng khắp nơi.
Và khi tấm lụa hoàn toàn rơi xuống…
Họ đã nhìn thấy gì?
Bị nhốt trong lồng là đủ loại kỳ thú hung mãnh.
Một con mãng xà khổng lồ quấn mình trên đống châu báu, ngọc thạch, bát vàng. Những vật quý giá sáng chói như núi nhỏ ấy lại bị chất đống một cách tùy tiện trên mặt đất.
Trên các giá trưng bày còn có cổ vật, thư họa, thần binh lợi khí, kim giáp huyền khải… Cuối cùng là hơn mười nữ nhân mỹ lệ được trang điểm tinh tế. Mỗi nàng mang một nét đẹp riêng biệt, không hề giống nhau, khuôn mặt trắng nõn, mày ngài cong thanh tú, như mười hai vị hoa thần hạ thế.
Chúng nhân đều sững sờ.
Cảnh tượng trước mắt chẳng khác nào một kho báu lộng lẫy, khiến lòng người sục sôi, choáng ngợp bởi sự tráng lệ. Nó hội tụ đầy đủ những dục vọng sâu thẳm nhất trong lòng nam nhân: khát vọng chinh phục sức mạnh, tham lam chiếm hữu của cải, ham muốn sắc đẹp.
Ngô Y cũng thoáng thất thần. Nàng vốn nghĩ các món hàng đấu giá trong Kim Ngân Lâu sẽ được trưng bày từng món như những nơi khác, nhưng không ngờ chúng lại bày biện tràn ngập trước mắt, khiến người ta không khỏi mê mẩn.
“Kim Ngân Lâu năm nay đúng là bày ra trò bất ngờ lớn.”
Tề Thượng Nguyệt mỉm cười hỏi: “Chư vị có hài lòng với những gì trước mắt không?”
Tiếng hò hét vang vọng từ cả tầng trên lẫn tầng dưới.
“Các ngươi định bày trò gì đây?”
“Lần này lại bày hết đồ ra một lượt, Kim Ngân Lâu thật đúng là dám! Chẳng lẽ bọn họ không sợ có kẻ nổi lòng tham mà cướp đoạt sao?”
“Ngu ngốc! Ai dám cướp đồ của Kim Ngân Lâu chứ? Hơn nữa, chúng ta đã bị con thuyền này chở ra giữa hồ, có cướp được thì cũng vẫn mắc kẹt trên thuyền, chẳng lẽ định nhảy xuống nước bơi về sao?”
Kim Ngân Lâu dám làm vậy, tất nhiên chuẩn bị kỹ càng, chẳng ngại có kẻ manh động. Những ai đủ tư cách bước vào nơi này, không ai là hạng nghèo khổ hay ngu xuẩn, chẳng đến mức ham tiền mà bỏ mạng.
“Quản sự, năm nay Kim Ngân Lâu định bán hàng thế nào đây?” Một vị khách quen tò mò hỏi.
Tề Thượng Nguyệt thấy bầu không khí đã được đẩy lên cao trào, liền chậm rãi đáp: “Năm nay, chúng ta có quy tắc chơi mới. Hàng đấu giá của Kim Ngân Lâu sẽ chia thành mười hai loại: cổ vật, thư họa, vàng ngọc, kỳ trân dị bảo, thần binh lợi khí, mãnh thú dị thú… Mỗi loại sẽ do một mỹ nhân trong số mười hai người này đảm nhiệm và ra giá.”
“Hơn nữa, không bán từng món riêng lẻ, mà chỉ có hai lựa chọn: mua toàn bộ nhóm hàng đó hoặc không mua gì cả. Người mua có thể mang cả mỹ nhân của món hàng đi cùng.”
Một người nghe không hiểu, liền hỏi: “Những mỹ nhân này ra giá như thế nào?”
Tề Thượng Nguyệt nở nụ cười khó đoán: “Họ sẽ đưa ra giá bán. Người mua có thể mặc cả, nhưng nếu mỹ nhân bị ép giá quá thấp hoặc không bán được, thì sẽ bị giết và thay bằng người khác.”
Chúng nhân sững lại, nhưng sau đó, bầu không khí càng trở nên phấn khích hơn.
Không ai trong đây cho rằng giết người là sai trái. Những nữ nhân này, dù mỹ lệ đến đâu, cũng chỉ là vật phẩm mà thôi. Nếu không có ai chịu bỏ tiền mua, vậy giết một người để tăng phần kịch tính cũng là lẽ thường. Máu tươi càng khiến bầu không khí thêm phần khích.
“Thú vị, thật sự thú vị!”
“Mau lên, ta không chờ nổi nữa, bắt đầu đi!”
Thấy ai nấy đều bị cuốn vào trò chơi này, Tề Thượng Nguyệt từ tốn lui ra, nhường chỗ cho màn đấu giá đầu tiên.
Một nữ tử dịu dàng như hoa mơ bước ra, y phục mềm mại, dáng điệu yêu kiều. Nàng cố gắng giới thiệu thật tốt các món cổ vật phía sau.
Giới thiệu xong, nàng cắn môi, khẽ nói: “Giá khởi điểm… một nghìn lượng vàng.”
Người trong hội trường đều là kẻ lão luyện. Dù chưa được chạm tay kiểm tra, chỉ cần nghe mô tả cũng biết đống cổ vật kia giá trị chưa đến năm trăm lượng.
Kim Ngân Lâu tuy bán giá trên trời, nhưng hàng hóa chưa bao giờ giả mạo hay làm ăn gian dối.
Một lão giả hứng thú với vài món trong lô hàng, nhưng những món khác thì không cần, bèn lên tiếng: “Lão phu ra chín trăm lượng, có bán không?”
Nữ tử thoáng do dự, không biết giá sàn của Kim Ngân Lâu là bao nhiêu, nhưng nàng hiểu rằng giá càng cao thì cơ hội sống càng lớn.
Nàng cầu xin lão giả: “Lão gia có thể trả tròn một nghìn lượng được không? Nếu bán được lô hàng này, tiểu nữ sẽ tận tâm hầu hạ ngài.”
Lão giả không động lòng: “Lão phu chỉ có chín trăm vàng, bán thì bán, không thì thôi.”
Nữ tử quét mắt nhìn quanh. Cổ vật là loại hàng có giá trị thấp nhất trong phiên đấu giá, nhưng người hứng thú với nó lại không nhiều. Nếu để lão giả này bỏ cuộc, e rằng không ai mua cả.
Nàng nghiến răng: “… Được.”
Tề Thượng Nguyệt mỉm cười, chắp tay nói: “Chúc mừng lão gia, giá sàn của chúng ta chính là chín trăm vàng. Từ giờ, lô cổ vật này và vị tiểu mỹ nhân Hoa Hạnh đều thuộc về lão gia.”
Phiên đấu giá tiếp tục với những mặt hàng đắt đỏ hơn. Giá ngày càng tăng.
Khi đến lượt bán châu báu, nữ tử có biệt danh Hoa Mai không ngừng giảm giá, nhưng đến lúc chạm sàn thì bị một mũi tên xuyên ngực giết chết.
Xác nàng bị ném vào lồng cho thú dữ ăn.
Cảnh tượng tàn nhẫn và đẫm máu này mới chính là bản chất thật sự của Kim Ngân Lâu. Chúng chỉ nhận tiền, bất kể là dùng thủ đoạn gì để kiếm bạc cũng không quan tâm. Mạng người đối với bọn chúng chỉ là một con số định giá mà thôi.
Không ít người bị màn săn giết này khơi dậy bản tính bạo tàn trong lòng, nhưng cũng có kẻ cảm thấy đáng tiếc.
Kim Ngân Lâu lại cho một nữ tử khác khoác y phục đỏ thẫm bước lên. Nàng so với người trước càng thêm quyến rũ động lòng người, cũng thông minh và gan dạ hơn.
Biết rằng đống vật phẩm kia không đủ hấp dẫn, nàng quyết định đi một con đường khác, nhảy một điệu múa mê hoặc.
Vừa múa, nàng vừa mang từng món trang sức quý giá đeo lên người, một món lại một món, để đám nam nhân dưới đài được chiêm ngưỡng trọn vẹn. Chỉ cần khiến bọn họ động lòng, tự nhiên sẽ có người nguyện ý bỏ tiền mua.
Nói trắng ra, vừa bán vật vừa bán người. Nếu món hàng không đủ hấp dẫn, nhưng mỹ nhân bên cạnh đủ khiến lòng người xao động, vậy thì mấy kẻ lắm bạc đó nào nỡ không chi tiền?
Cuối cùng cũng đến hạng mục cuối cùng — mãnh thú cùng mỹ nhân đồng loạt xuất hiện.
Mãnh thú bị nhốt trong lồng sắt, mỹ nhân đứng phía trước khẽ mỉm cười, cất giọng: “Báo giá, một vạn kim.”
Đám đông lập tức nín thở.
Một vạn kim?!
Mỹ nhân rõ ràng rất tự tin vào bản thân. Nàng kéo nhẹ lớp lụa mỏng trên vai, để lộ làn da trắng mịn như tuyết cùng đường cong mê hoặc, chậm rãi cất giọng: “Chư vị quan khách, xin ra giá đi.”
Đám nam nhân ai nấy đều nuốt nước bọt, thầm cảm thán đây quả thật là một tuyệt sắc giai nhân.
Nàng mày tựa viễn sơn, mắt như thu thủy, môi hồng tự nhiên, dáng người uyển chuyển như đóa phù dung nở rộ trong gió.
Nhưng… một vạn kim không phải con số nhỏ, dù có là mỹ nhân tuyệt thế, bọn họ cũng phải cân nhắc lại hầu bao.
Lúc này, ánh mắt của Ngô Y bỗng sáng lên.
Nàng nhìn trúng con báo đen hoang dã trong lồng. Khi ánh mắt nàng chạm phải cặp đồng tử sâu thẳm lóe sáng trong bóng tối kia, máu trong người nàng như sôi trào.
Nàng nghĩ, nếu có thể thuần phục nó, chắc chắn sẽ rất uy phong!
Nhưng một vạn kim… Dù Ngô gia có giàu cỡ nào, cũng không thể để nàng tùy ý vung tay như vậy được.
“Muội làm gì vậy?”
“Ta muốn mua nó.”
Thấy muội muội mình bày ra vẻ mặt kiên quyết, Ngô Bích giật mình: “Mua?! Nhưng đó là một vạn kim! Chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy… Khoan đã, sao Ám Đế vẫn chưa đến? Nếu hắn biết muội thích, chắc chắn sẽ mua cho muội.”
Ngô Y lại kiêu ngạo nói: “Ta không cần hắn mua. Dù thế nào đi nữa, ta đã thích con báo đen kia, nhất định phải có được nó!”
“Một vạn kim, ta mua!”
Một giọng nói vang lên, nhanh hơn nàng một bước.
Nàng sốt ruột, không kịp suy nghĩ đã lập tức hô theo: “Một vạn một nghìn kim, ta mua!”
“Ngô cô nương, ngươi chỉ cần xem náo nhiệt là được rồi, tranh giành với đám nam nhân bọn ta làm gì?”
“Đúng vậy, dã thú và mỹ nhân là để bọn ta chơi đùa, cô nương tốt nhất nên chọn thứ khác đi.”
Những kẻ xung quanh cười cợt, nhưng Ngô Y lại lạnh mặt, định mở miệng tranh luận thì đột nhiên, một luồng ánh sáng kỳ dị xẹt qua bầu trời, mang theo dao động kỳ lạ, dường như ngay cả không khí cũng run rẩy theo.
Ánh đèn trên thuyền đột nhiên chớp tắt bất định, sau đó bị ép xuống đến mức thấp nhất, yên tĩnh và bóng tối đồng loạt bao trùm lấy không gian.
Một giọng nói trầm thấp, mang theo ý cười nhàn nhạt vang lên: “Xem ra các vị rất vui vẻ nhỉ? Đang có chuyện thú vị gì, kể cho ta nghe thử xem?”
Ánh sáng lờ mờ dần lóe lên, mọi người nhìn về phía âm thanh phát ra, thấy một bóng người mơ hồ đang dần hiện rõ.
Hắn đứng hiên ngang trên mũi con thuyền phượng hoàng cao chót vót, phía sau còn có bảy tùy tùng đeo mặt nạ theo sát.
Người nọ lặng lẽ xuất hiện giữa Kim Ngân Lâu, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ bạc che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ bờ môi mỏng nhếch lên một độ cong nhẹ.
Thế nhưng chiếc mặt nạ bạc mang tính biểu tượng đó lập tức khiến tất cả nhận ra thân phận của hắn.
— Là Ám Đế?!
Mọi người lập tức biến sắc, nụ cười trên mặt cứng đờ, vội vàng cúi đầu tránh ánh mắt của hắn.
Còn Ngô Y, khi nhìn thấy Ám Đế cuối cùng cũng xuất hiện, nàng bỗng ngây ngẩn cả người, thất thần nhìn chằm chằm vào hắn, quên mất mình đang ở đâu, là ai.
(Chương 111 kết thúc)