Chương 103: Thẩm vấn thực sự – Quỳ xuống
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Đại Quốc Sư chợt cảm thấy hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ xuống đất. May mà Linh phản ứng nhanh, lập tức đỡ lấy nàng.
“Quốc Sư, ngài sao vậy?”
Đại Quốc Sư cảm thấy cổ họng khô rát, tim đập loạn nhịp, không còn khống chế được. Nàng thét lên: “Tránh ra——!”
Nàng hoảng loạn đẩy Linh ra, sau đó đưa tay nắm chặt lấy chiếc màn che trước mặt, đầu ngón tay bấu chặt vào lớp sa đen, nhưng vẫn không dám kéo nó xuống.
“Đại Quốc Sư, ngươi đang sợ gì vậy?”
“Sợ bị lật tẩy rằng mất trí nhớ là giả? Rằng ngay cả thân phận của ngươi cũng là giả? Hay ngươi sợ nam nhân bên cạnh mình biết được sự thật, rồi sẽ ruồng bỏ ngươi?”
Giọng nói kia mềm mại mang theo ý cười, nhưng lại tựa như ác quỷ gặm nhấm lý trí, len lỏi vào tận đáy lòng nàng.
Nàng thở dốc từng hơi lớn, liên tục lùi lại vài bước. Nhưng ngay khi nghe thấy giọng của Tạ Vũ Cẩn, ánh mắt đang hoảng loạn của nàng thoáng chốc trở nên kiên định. Cắn chặt răng, nàng buộc mình phải đứng thẳng lưng.
“Quốc Sư, có nghe thấy ta nói không?”
Ngẩng đầu lên, nàng đối diện với ánh mắt quan tâm của Tạ Vũ Cẩn. Trong mắt hắn như có một hồ nước mộng ảo, lại như tia nắng ban mai ấm áp, mỗi lần nàng hoảng sợ đều có thể mang lại bình yên cho nàng.
Nàng nghĩ, vì hắn, vì đôi mắt này, nàng nhất định phải nắm chặt những gì mình đang có. Không ai được phép cướp đi “vận may” của nàng!
Nàng vươn tay, mạnh mẽ kéo màn che xuống, ánh mắt sắc bén hướng thẳng về phía Từ Sơn Sơn.
Lần đầu tiên nhìn kĩ khuôn mặt kia, nàng bỗng sửng sốt. Thậm chí còn nheo mắt, nhìn kỹ thêm một chút, lòng bàn tay đã sớm đổ mồ hôi lạnh.
Không sai… là khuôn mặt của nàng… nhưng thay đổi quá nhiều. Đến mức chính nàng cũng suýt nữa không nhận ra khuôn mặt mình đã nhìn suốt mười mấy năm qua.
Người ta thường nói: “Tướng do tâm sinh”.
Khuôn mặt trước đây của nàng, khóe môi luôn cụp xuống, giữa mày nhíu chặt, hai má gầy gò, suốt ngày mang bộ dạng oán trời trách người.
Còn bây giờ thì sao?
Gương mặt ấy như được thần thánh ban phúc, trở nên bình hòa, đầy đặn. Khí chất bao quanh nàng ta trầm tĩnh mà ung dung, cứ như đã trải qua năm tháng lắng đọng, không còn chút bóng dáng của kẻ ti tiện, hèn mọn trước kia nữa.
Vậy… rốt cuộc, người đang đứng trước mặt nàng, có phải Đại Quốc Sư thực sự không?
Nỗi sợ hãi bỗng siết chặt cổ họng, nàng bất giác vươn tay nắm lấy Tạ Vũ Cẩn, muốn tìm kiếm hơi ấm từ hắn.
Nhưng không ngờ, bàn tay hắn còn lạnh hơn nàng.
“Từ Sơn Sơn, kẻ đã giết chết Trần Vương, cứu Giang Lăng thành cùng Đường gia. Cũng là kẻ đã giết Trần Huyền, đúng không?” Giọng nói Tạ Vũ Cẩn trầm thấp, như vọng ra từ thung lũng sâu hun hút, mỗi chữ thốt ra đều mang theo hàn khí.
Đại Quốc Sư bỗng cảm giác như đầu bị búa nện mạnh.
Sau một thoáng im lặng, nàng nghe thấy chính mình lên tiếng, giọng điệu lãnh lẽo đến cực hạn: “Đúng vậy. Nàng ta cũng là hung thủ giết chết Tấn Vương, là kẻ đã diệt môn cả một gia tộc. Giết nàng đi!”
Nàng ta cũng chính là Đại Quốc Sư trước đây!
Nếu không phải, thì làm sao có khả năng dùng một thân thể yếu ớt vô dụng để giết chết nhiều nhân vật lợi hại như vậy?
Nhưng không sao.
Chỉ cần “Từ Sơn Sơn” chết trong thân xác này, thì bí mật giữa hai người bọn họ sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi. Nàng ta muốn vạch trần thân phận của mình? Muốn cướp lại thân thể và danh phận Đại Quốc Sư?
Đừng hòng!
Đôi mắt Đại Quốc Sư ánh lên tia độc ác.
Không đời nào! Tuyệt đối không đời nào!
“Linh, nàng ta đã nhận tội trước mặt mọi người. Ngươi hãy lập tức xử tử nàng tại chỗ đi.”
Linh sững sờ.
Người này không phải thần sứ của Thần Miếu, cũng không phải hoàng tộc hay hậu duệ hoàng thất. Theo lý mà nói, việc này phải giao cho quan phủ hoặc Án Sát Ty xử lý, không phải chuyện mà Thần Miếu có quyền can thiệp.
Hoắc Thành Tam lập tức bước lên, trầm giọng xin chỉ thị: “Đại Quốc Sư, đây vẫn là đất Lũng Đông. Việc liên quan đến vụ án của Tấn Đế và Tấn Vương, nhất định phải điều tra rõ ràng, chứng cứ đầy đủ. Chúng ta vô cùng cảm kích sự giúp đỡ của ngài, nhưng chuyện sau đó, xin hãy để chúng ta tự xử lý.”
Lũng Đông giờ đã không còn là Lũng Đông trước kia nữa.
Kể từ khi Tấn Đế lên ngôi, nơi này đã dần tách khỏi quyền lực của triều đình, trở thành một vùng đất độc lập. Đại Quốc Sư tuy được người đời tôn kính, nhưng đối với việc cai trị tại địa phương, nàng không có quyền can thiệp.
Huống hồ, dù Tấn Đế đã chết, nhưng những người khác vẫn còn sống.
Nhưng Đại Quốc Sư vốn đã quen với việc nắm quyền trong tay, không để lời của Hoắc Thành Tam vào tai, chỉ lạnh lùng nói: “Các ngươi định xử lý thế nào? Nàng ta có thể giết được cả Tấn Vương, một lũ vô dụng các ngươi liệu có bắt được nàng ta không?”
Lời lẽ thô tục đến vậy, thậm chí còn chẳng xứng với thân phận Đại Quốc Sư.
Thành thật mà nói, sau một thoáng ngạc nhiên, Hoắc Thành Tam chỉ cảm thấy thất vọng.
Người đời ca tụng Đại Quốc Sư của Cảnh quốc tiên phong đạo cốt, siêu phàm thoát tục, là một nhân vật như thần tiên. Nhưng hôm nay nhìn lại — Cũng chỉ đến thế mà thôi.
Đại Quốc Sư không lựa chọn tự mình ra tay, chỉ vì nàng muốn xem thử “Từ Sơn Sơn” rốt cuộc có bản lĩnh gì. Nếu kẻ đó thực sự là Đại Quốc Sư, e rằng không dễ đối phó.
Nhưng suy nghĩ lại, nàng yên tâm phần nào. Linh hồn nàng là Đại Quốc Sư, nhưng thân thể “Từ Sơn Sơn” kia thì nàng hiểu rõ: số mệnh bạc bẽo, thân xác suy yếu, căn bản không thể tu luyện bình thường. Những gì kẻ đó có thể làm cũng chỉ giới hạn mà thôi.
Bây giờ có nhiều người ở đây như vậy, nhân cơ hội này có thể giải quyết hoàn toàn nàng ta.
Từ Sơn Sơn lúc này lại đồng tình với lời của Đại Quốc Sư. Nàng bước lên trước, đám nữ tử bị trói bên cạnh nàng như bị kinh hãi, hét lên thất thanh, muốn chạy trốn nhưng cơ thể lại bị xiềng xích trói buộc. Bọn họ chỉ có thể quay đầu đi, nhắm chặt mắt lại, co rúm người như những con chim cút run rẩy.
Nháy mắt sau, xiềng xích trói buộc họ vỡ vụn, hóa thành tro bụi trong không trung.
Những nữ tử ấy cuối cùng cũng được tự do. Bọn họ ngây người trong giây lát, sau đó lập tức hoảng loạn chạy thục mạng về phía sau, tránh xa khu vực căng thẳng nguy hiểm trước đại điện.
“Đại Quốc Sư nói không sai, chỉ dựa vào các ngươi… chỉ sợ chưa chắc đã bắt được ta.”
Giọng nàng vẫn còn vang vọng tại chỗ, nhưng trong chớp mắt, một bóng dáng đã xuất hiện trước đại điện. Trong mắt mọi người, dường như có hai “Từ Sơn Sơn” cùng lúc, một vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, một đã gần trong gang tấc.
Đại Quốc Sư không ngờ đối phương lại ra tay đột ngột như vậy, nàng phản ứng chậm mất một nhịp, nhưng đòn tấn công của đối phương đã bị Linh cản lại một bước.
Linh giơ cánh tay chắn trước mặt Đại Quốc Sư, đôi mắt lạnh lùng tựa mặt nước phẳng lặng thoáng hiện lên tia nguy hiểm: “Bất kể ngươi là ai, muốn hại Đại Quốc Sư, trừ khi bước qua xác ta.”
Hắn rút từ trong tay áo ra một thanh đoản kiếm mềm mại, đâm thẳng về phía Từ Sơn Sơn.
Nhưng chỉ một chữ phát ra từ miệng nàng, hắn liền không thể động đậy.
“Định!”
Linh lập tức bị trấn áp tại chỗ. Thanh kiếm “keng” một tiếng rơi xuống đất, còn hắn thì đứng bất động như tượng đá.
Trên trán hắn, một chữ “Hồn” mờ mờ hiện ra — đó là ấn chú được khắc sâu tận linh hồn.
Những thần sứ khác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi thấy Linh cứ đứng yên mãi không nhúc nhích, bọn họ liền nhanh chóng tiến lên. Động tác tay của họ biến ảo, kết ấn thật nhanh, nhưng ngay khi thuật pháp mạnh mẽ chuẩn bị thi triển, chỉ một ánh mắt từ Từ Sơn Sơn quét qua…
Khí thế đó tựa như có thể nghiền nát tất cả.
“Quỳ!”
Như những con rối bị điều khiển, đầu gối họ mềm nhũn, lần lượt ngã xuống đất, sắc mặt đầy vẻ kinh hoàng khó tin.
Tất cả những người xung quanh đều sững sờ, như bị cơn chấn động lớn đánh mạnh vào tâm trí.
Đại Quốc Sư thấy Từ Sơn Sơn càng ngày càng tiến gần, nàng bắt đầu hoảng loạn, tay chân luống cuống, đầu óc trống rỗng, đến thuật pháp mình từng học cũng quên sạch.
Trong khi đó, sau khi xác định người trước mặt chính là Từ Sơn Sơn, Tạ Vũ Cẩn thu lại vẻ xem thường ban đầu.
Một kẻ có thể liên tiếp giết hai vị vương gia, sao có thể là kẻ tầm thường?
Hắn không cho tùy tùng của Tạ gia ra tay.
“Môn hạ Xích U Cung, còn không mau động thủ, lẽ nào đợi Tạ mỗ chết rồi mới chịu ra mặt?” Giọng nói của hắn như tiếng sấm vang vọng từ trong tầng mây đen u ám.
Ngay lập tức, năm bóng người từ trên mái nhà đáp xuống.
Một là nữ tử toàn thân bao phủ trong hắc khí, đứng nép sau cột trụ, không có khuôn mặt.
Một kẻ cao lớn nặng hơn ba trăm cân, khi hắn đáp xuống đất, mặt đất khẽ chấn động.
Một nam nhân gầy gò với đôi mắt trũng sâu, làn da trắng bệch không chút sức sống. Phía sau hắn là một nữ nhân trung niên mặc áo vải thô sơ, gương mặt nhợt nhạt không son phấn.
Người cuối cùng là một nam tử anh tuấn, búi tóc đạo sĩ, mặc đạo bào màu lam, trong tay cầm la bàn.
Từ Sơn Sơn cảm nhận được luồng sát khí nguy hiểm từ phía sau, nàng nghiêng đầu, đối diện trực tiếp với bọn họ.
“Xích U Cung đúng là ra tay không tiếc giá nào, lần này phái tới bảy quỷ mị, một tên chết rồi, một tên bỏ trốn, còn lại năm tên.”
Bọn họ nghe vậy, ánh mắt chấn động.
Nàng biết rõ về bọn họ như vậy, nhất định đã từng đối đầu với người của Xích U Cung.
Tên đã chết ở Ứng Thiên Thư Viện, chuyện này bọn họ đều đã hay, nguyên nhân thất bại vẫn còn đang điều tra. Còn kẻ trốn thoát mà nàng nhắc đến… chẳng lẽ là Mai Hoa tiên sinh từng theo bên cạnh Tấn Đế?
“Quả nhiên, Tấn Đế là do ngươi giết.” Nam tử mặc đạo bào lạnh giọng.
Lời thú nhận của nàng ban nãy khiến nhiều người vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng năm người bọn họ vừa lên tiếng, gần như đã xác nhận tất cả.
Diêu Diêu đứng bên cạnh, sững sờ không nói nên lời.
Giây trước, nàng vẫn còn nghĩ rằng chuyện đó là không thể, Sơn Sơn tỷ không thể nào là hung thủ. Nhưng giây sau, khi chứng kiến dáng vẻ bá đạo của nàng, một mình chống lại mười người, nàng lại không chắc chắn nữa.
“Sơn Sơn tỷ…” Diêu Diêu khẽ gọi một tiếng.
Đúng lúc này, Đại Quốc Sư quay đầu lại, ánh mắt dán chặt vào Diêu Diêu như thể vừa nắm được nhược điểm nào đó của Từ Sơn Sơn. Đáy mắt nàng ta lóe lên tia sáng âm u, ngón tay nhanh chóng kết ấn, rồi đẩy mạnh về phía trước.
Hơn mười con “bạch điểu” sắc nhọn lao vút ra từ hư không! Tiếng vỗ cánh chói tai hòa lẫn với tiếng rít sắc nhọn vang vọng, Diêu Diêu kinh hãi hét lên, ôm đầu run rẩy.
Nhưng Từ Sơn Sơn thậm chí không cần kết ấn, bởi vì hiện tại nàng đã có trong tay bốn pháp khí, sức mạnh so với trước kia càng thêm mạnh mẽ.
Một bức tường vô hình xuất hiện trước mặt Diêu Diêu.
“Bịch bịch bịch bịch—”
Những con bạch điểu va mạnh vào bức tường ấy, hình thể méo mó, cuối cùng rơi xuống đất, hóa thành tro bụi.
Diêu Diêu vẫn chưa hoàn hồn, hoảng loạn bật khóc, vừa nức nở vừa chạy vội đến trốn sau lưng Từ Sơn Sơn.
Lúc này, mặc dù Sơn Sơn tỷ đang đứng giữa vòng xoáy nguy hiểm, trở thành cái đích cho mọi mũi nhọn, nhưng trong mắt nàng, Sơn Sơn tỷ chính là thần!
Từ Sơn Sơn liếc nhìn nàng một cái, không đưa ra bất kỳ bình luận nào về hành động của nàng. Nàng chậm rãi giơ tay lên, giọng nói bình thản nhưng chứa đựng sự uy hiếp vô hình: “Vừa rồi các ngươi thẩm phán tội lỗi của người khác có vẻ chính trực uy nghiêm lắm. Vậy bây giờ, các ngươi có muốn thử nghiệm một chút cảm giác bị ‘thẩm phán’ hay không?”
Vừa dứt lời, nàng vung tay áo—
Mao Mao lập tức vươn cổ, bay thẳng lên bầu trời.
Sấm sét rạch ngang tầng mây, vô số linh phù ánh vàng nhạt tựa thiên thư xuất hiện, lơ lửng giữa không trung.
Những người xung quanh ban đầu chỉ cảm thấy kinh ngạc, nhưng lúc này bọn họ hoàn toàn bị chấn động nghẹt thở, đến mức há hốc miệng, dường như có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Nếu trước đó chỉ là kinh ngạc, thì bây giờ chính là sự kinh hoàng.
Bầu trời bị linh phù che kín, ánh sáng chói mắt tước đoạt đi tầm nhìn của tất cả mọi người.
Tựa như một tấm lưới khổng lồ giăng kín không trung, sau đó những sợi xích dài nặng nề từ trên trời giáng xuống!
Xích vàng gào thét, vẽ nên những đường vòng cung sắc bén giữa không trung, mang theo tiếng rít xé gió đầy uy nghiêm.
Hàng trăm sợi xích quét xuống, trói chặt Đại Quốc Sư, Tạ Vũ Cẩn cùng toàn bộ những kẻ thuộc phe bọn họ.
“Đây mới là khóa thẩm phán thực sự.”
Hoắc Thành Tam cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hắn không bị xích trói — không biết đây là do đối phương ban cho hắn một con đường sống, hay chỉ đơn giản là quên mất hắn.
Trong cơn cuồng phong, hắn cảm thấy tâm trí mình sắp phát điên.
Bằng không… sao hắn lại có cảm giác rằng vị hôn thê của Cổ Nguyệt Quân còn đáng sợ hơn cả Đại Quốc Sư?!
Nàng giống như một vị thần trên cao, không thể xâm phạm, khiến người ta kinh sợ mà tâm thần lay động.
Trước cửa chùa.
Cổ Nguyệt Gia Dung và Gia Thiện mất cả một đêm dài để đến được Long Khánh Tự.
Cổ Nguyệt Gia Dung mặc kệ cơ thể đã kiệt sức, trong mắt tràn đầy lo lắng: “Không biết nàng đã tỉnh chưa. Nếu để Đại Quốc Sư phát hiện ra thì…”
Gia Thiện đại sư nhắm mắt, đáy lòng dâng lên một dự cảm bất an: “Nếu nàng đã tỉnh lại… điều ta lo lắng chính là nàng không thể khống chế được cảm xúc của mình, khiến mọi thứ rối loạn, không thể thu dọn tàn cục.”
Cổ Nguyệt Gia Dung thoáng ngẩn ra, sau đó dở khóc dở cười: “Gia Thiện đại sư, ngài không lo lắng cho Từ Sơn Sơn, mà lại lo cho Đại Quốc Sư và Tạ Vũ Cẩn?”
Gia Thiện đại sư khẽ thở dài.
Ngươi vẫn chưa hiểu nàng ấy đáng sợ đến mức nào.
Nếu ngươi từng nhìn thấy bóng tối trong nàng, thì ngươi cũng sẽ lo lắng giống như ta.
Nàng là một kẻ đi đến đâu nơi đó sẽ biến thành một vụ thảm sát.
“Trước đây, ngươi nói rằng Từ Sơn Sơn đến Long Khâu rất nguy hiểm. Nhưng thực tế thì sao? Kẻ bị giết cả nhà lại chính là Tấn Vương.”
Cổ Nguyệt Gia Dung nghẹn lời: “…”
(Chương 103 kết thúc)