Mãn môn sao trảm – Chương 3

Chương 3: Va chạm

***

Lần này, Diệp Tích Nhân đã khôn ngoan hơn. Nàng không chỉ dặn Mã Sơn ra tay thật nặng, mà còn tự mình giám sát hắn động thủ. Thấy Diệp Trường Minh nhàn nhã xách giỏ thi, còn khe khẽ ngân nga một khúc, dắt theo hai tiểu đồng một béo một gầy thong thả đi tới, nàng lập tức thổi tắt lồng đèn, ẩn mình trong bóng tối của con ngõ.

Hôm nay nếu còn để Diệp Trường Minh bước vào trường thi, thì nàng không phải là Diệp Tích Nhân ba lần chịu chém đầu nữa! Continue reading

Mãn môn sao trảm – Chương 2

Chương 2: Ra tay

***

Không phải chứ, chân đã gãy rồi mà vẫn khăng khăng phải vào trường thi, Diệp Trường Minh, huynh với Diệp gia có thù oán đúng không?!

Trước mắt Diệp Tích Nhân tối sầm, suýt thì đứng không vững. Tỳ nữ Tuyết Thiền vội đỡ lấy nàng, nhóm bà vú cuống quýt sai người bưng nước nóng, dọn ghế ra, cả tiền viện lập tức loạn thành một đoàn. Continue reading

Mãn môn sao trảm – Chương 1

Chương 1: Luân hồi

***

“Nhanh, nhanh nữa đi!” Tiếng vó ngựa dồn dập. Trong xe, nữ tử thò đầu ra, gương mặt tràn đầy lo lắng. Xa phu quất dây cương liên hồi, không ngừng thúc giục ngựa tăng tốc. Trong màn đêm mịt mùng, cỗ xe lao vun vút qua con phố dài.

Trời tháng ba vẫn còn hơi lạnh, mà trên trán nàng lại lấm tấm mồ hôi dày đặc. Trái tim đập “thình thịch” dữ dội, như hàng vạn nhát búa nện xuống, khiến người ta nghẹt thở đến sắp ngất đi. Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 129

Chương 129: Ngọc mỹ nhân (Hoàn)

***

Xác phàm tầm thường khó mà đốt thành tro, nhưng thân thể Hoàng hậu có phù chú thêm vào, chẳng bao lâu đã hóa thành tro bụi, còn thi thể của hoàng đế vẫn vặn vẹo trong ngọn lửa tàn dư, mãi cho đến khi biến thành một cỗ thây cháy đen chẳng thể phân rõ diện mạo.

Hải Triều ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt, thật lâu không thốt nên lời, cho đến khi có một bàn tay khẽ đặt lên vai nàng. Nàng quay đầu lại, chạm phải đôi mắt bình tĩnh mà thâm sâu của Lương Dạ. Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 128

Chương 128: Ngọc mỹ nhân (46)

***

Đêm trước, trong cung điện dưới lòng đất, Tạ Hành Vi ngồi trên giường, ngơ ngẩn nhìn hai cung nữ châm đèn.

Có lẽ kẻ điên thì không cần biết thời khắc, cũng có lẽ thời gian đối với bà ta đã sớm vô nghĩa. Trong gian tẩm cung này không có canh giờ, bà chỉ có thể dựa vào loại thức ăn mà cung nữ bưng đến để phân biệt ngày đêm. Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 127

Chương 127: Ngọc mỹ nhân (45)

***

Tà linh được thỏa mãn ý nguyện cong môi cười, nhìn về phía nam tử co rút thân mình trên long tọa, chẳng còn chút uy nghi đế vương: “Ba mươi năm trước, khi đương kim thiên tử vẫn còn là một hoàng tử không được sủng ái, văn thì không tinh, võ thì không lược, mọi mặt đều tầm thường chẳng có gì nổi bật. Nhưng hắn có một điểm mạnh hơn tất cả huynh đệ khác chính là trái tim đủ độc.”

Nàng ung dung bước về phía long tọa, vạt áo quét trên gạch vàng phát ra tiếng sột soạt. Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 126

Chương 126: Ngọc mỹ nhân (44)

***

Hải Triều nhìn về phía hoàng đế: “Phụ hoàng, đây là việc nhà của chúng ta, chẳng bằng để khách khứa lui ra thì hơn.”

Sắc mặt hoàng đế thoáng trầm xuống, khẽ gật đầu. Ông gọi Phùng thái giám lại, ghé tai dặn mấy câu. Phùng thái giám quay sang mọi người: “Xin chư vị quan khách tạm sang điện bên chờ.” Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 124

Chương 124: Ngọc mỹ nhân (42)

***

Ngụy Lan Chi nửa đêm đang ngủ say, nghe nói Thất công chúa đại giá quang lâm còn tưởng mình đang mơ thấy ác mộng.

Thế nhưng chưa kịp bừng tỉnh, Hải Triều đã xông thẳng vào phòng nàng.

Ngụy Cửu Nương vừa thẹn vừa giận, đang muốn nổi nóng thì Hải Triều đã mở miệng: Continue reading