Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 43

Hồi thứ bốn mươi ba

Bên trong Kỳ Nguyện Điện so với tưởng tượng của Thạch Chân lại càng thêm hoa lệ, rộng lớn. Vừa bước qua cửa điện, mọi thanh âm bên ngoài lập tức bị ngăn cách, như thể đã tiến nhập vào một thế giới khác. Trần điện cao hơn mười trượng, bốn vách mang sắc ngọc, hai bên đều dựng những cột lưu ly to đến hai người ôm mới xuể. Nền đất chẳng biết thi triển phép thuật gì, lấp loáng tinh quang nhè nhẹ, mỗi bước chân giẫm xuống lại ẩn ẩn có chấn động rung rẩy.

Thị vệ canh giữ trong điện cũng khác với bên ngoài, toàn thân mặc giáp bạc, mang mặt nạ bạc, ánh mắt lạnh băng, ngang hông đều đeo đoản kiếm. Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 42

Hồi thứ bốn mươi hai

Từ trấn Long Tuyền đến đỉnh Long Tuyền còn mười lăm dặm đường núi, ba người xuất phát muộn nên phải gấp rút lên đường. Lăng Hư Tử ra cửa bất lợi, lòng đầy khó chịu, lại lắc cái mai rùa bói một quẻ, được chỉ một con đường “đại cát đại lợi”, liền bỏ quan đạo không đi, khăng khăng kéo mọi người rẽ vào đường núi nhỏ. Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 41

Hồi thứ bốn mươi mốt

Khi Vân Tiễn cõng Thạch Chân lén trở về khách điếm, trời vẫn chưa sáng. Hai người rón rén trèo cửa sổ vào, cứ ngỡ thần không biết quỷ không hay, nào ngờ toàn thân bốc mùi hôi thối xộc thẳng vào người trong phòng, khiến cả người lẫn mèo đều tỉnh giấc. Tiểu Hắc bị kích thích dựng hết lông, Chu Đại Mi chạy trối chết ra ngoài, người khoan hậu nhất lại là Lăng Hư Tử, chẳng tiếc nguyên khí mà quăng liền mười mấy đạo tịnh trần chú, miễn cưỡng mới rửa cho hai kẻ kia thành bộ dạng người. Continue reading

Mãn môn sao trảm – Chương 10

Chương 10: Nghiêm phòng

***

“Không thành công?” Một giọng nói vang lên trong phòng, chẳng nghe ra được chút cảm tình, không bi thương cũng chẳng vui mừng.

Trong lòng Lục Thiên chợt siết chặt, vội vàng cúi đầu cung kính, giọng nói run rẩy: “Đại nhân, hẳn là Diệp gia đã sớm nhận được tiếng gió, lúc thuộc hạ đến thì tượng Phật đã bị thay thế, bên trong hoàn toàn không còn gì.” Continue reading

Mãn môn sao trảm – Chương 9

Chương 9: Hung phạm

***

Không tìm được “chứng cứ”, hắn không có lý do để ra tay với nhà họ Diệp. Ban đầu vốn định nhân lúc trong phủ chỉ có già cả, bệnh tàn, nữ nhân để mạnh mẽ mang Vân Hương đi. Nay Diệp Phái đã trở về, lại còn dẫn theo cả người của Nam Đô Phủ Doãn…

Ánh mắt Lục Thiên càng thêm thâm trầm. Continue reading

Mãn môn sao trảm – Chương 8

Chương 8: Đối chất

***

Ngày mồng hai tháng ba, giờ Tỵ.

Diệp Tích Nhân cùng tổ mẫu và Liêu Trường Anh quỳ trong Phật đường. Trên cao, pho tượng Bồ Tát được phủ bằng một tấm vải đỏ, khói hương mờ mịt, tổ mẫu Triệu thị khẽ lần tràng hạt, miệng niệm kinh văn. Liêu thị thì khấn cầu cho con cháu bình an, mạnh khỏe.

Diệp Tích Nhân vẫn chắp tay trước ngực, nhắm mắt, trông vẻ mặt hết sức thành kính. Continue reading

Mãn môn sao trảm – Chương 7

Chương 7: Chân trái

***

Diệp Tích Nhân mồ hôi ướt đẫm trở về sân viện của mình.

Tuyết Thiền với vẻ mặt lo lắng bước ra đón, “Không hiểu sao lại bị thương ở tay? Hiện giờ thời gian buổi thi đã bắt đầu, lần này e là Đại công tử chẳng còn cách nào vào triều bằng khoa cử rồi.”

Diệp Tích Nhân bưng chén nước nha hoàn dâng lên, một hơi uống cạn, rồi dài dài thở ra một tiếng. Lần này ra tay nhẹ hơn, Diệp Trường Minh sức lực sung mãn, so với lần trước còn náo loạn dữ dội hơn, cứ khăng khăng đòi đi thi, quấy rầy hồi lâu, suýt chút nữa khiến nàng kiệt sức mà chết. Continue reading

Mãn môn sao trảm – Chương 5

Chương 5: Mồng hai

*

Mãi đến tận khuya mới chợp mắt, trong cơn mơ, Diệp Tích Nhân liên tục chìm vào ác mộng, giấc ngủ chẳng yên ổn chút nào. Đôi mắt nàng nhắm chặt, trên trán rịn ra từng hạt mồ hôi li ti dày đặc, như thể bị trói buộc tứ chi, giãy giụa thế nào cũng không thoát, không sao tỉnh lại được.

“Không!” Diệp Tích Nhân đột ngột bừng tỉnh, bật người ngồi dậy trên giường, trong bóng tối, hơi thở dồn dập, gấp gáp hổn hển. Continue reading

Mãn môn sao trảm – Chương 4

Chương 4: Cứu thoát

***

Diệp Tích Nhân cúi đầu không đáp.

Người trong xe ngựa đối diện khẽ liếc Lưu Đa Hỉ một cái, lại nhìn sang Diệp Tích Nhân đang rủ mắt đứng nép một bên, thong thả cất lời: “Là thuộc hạ của bổn vương không hiểu chuyện, mới va chạm tiểu thư.” Hắn quay sang xe phu, giọng bình thản: “Đi thôi Mạc Lặc, về lĩnh phạt.”

Nghe vậy, Diệp Tích Nhân hơi ngẩng đầu. Continue reading