Kiếm Các văn linh – Chương 90

Chương 90

*** 

Tai mắt của những thế lực lớn vốn vẫn luôn rình rập quanh khu vực phố Nê Bàn, gần như là đem tin tức truyền đi khắp nơi ngay trong khoảnh khắc đầu tiên.

Khi Trần Quy biết được, chỉ thấy nực cười: “Đến ngay cả Vương thị còn không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này, Kim Bất Hoán mời được mấy kẻ kia đến, lẽ nào còn trông mong bọn họ dám đứng ra trợ trận cho hắn?” Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 89

Chương 89

***

Những vệt vàng óng trên cành cây loang loáng phản chiếu trên từng gương mặt, như ánh nước gợn lăn tăn trên mặt hồ, khẽ khàng lay động.

Kim Bất Hoán không kìm được mà cảm khái: “Quả không hổ là thần mộc nơi đất mặt trời mọc trong truyền thuyết. Có được nó, chế luyện thành cung mới, so với cây cung Khổ Từ Trúc trước kia ắt hẳn sẽ có một loại uy lực hoàn toàn mới.” Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 88

Chương 88

***

Lần quay trở lại này của Chu Mãn vốn đã khiến người ta trở tay không kịp, Trần Cửu trong lúc hoảng hốt chỉ sợ nàng một kiếm chém chết mình, nào còn chú ý được rằng, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi khi hai bên giao thủ, Tu Di Giới đã sớm lặng lẽ đổi chủ? Đợi đến khi bọn họ phát giác có chỗ bất thường, thì Chu Mãn đã sớm dẫn theo đám tu sĩ Nhược Ngu Đường nhà họ Vương biến mất trong màn đêm, đừng nói bóng người, ngay cả bóng quỷ cũng chẳng thấy lấy nửa phần!

Chỉ là, cảm thấy nghẹn khuất không chỉ riêng phía Trần gia. Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 87

Chương 87

***

Ngay khi kết thúc nhiệm vụ cướp đêm lấy Ký Tuyết Thảo, Chu Mãn đã cởi bỏ bộ đồ dạ hành khoác ngoài. Lúc này, nàng mặc trên người bộ huyền y do Triệu Nghê Thường đích thân may, thêu hoa văn trúc xanh. Thanh trường kiếm Vô Cấu là quà tặng từ Kim Bất Hoán, tựa như một dải băng tuyết tinh khiết không vương chút bụi trần. Khi nàng cầm kiếm chém thẳng về phía Trần Quy, bóng trúc lay động, kiếm quang phản chiếu ánh trăng, thân huyền y hòa vào sắc đêm, vừa thoát tục lại vừa như ma quỷ.

Nhưng đó chỉ là cảnh tượng trong mắt người ngoài. Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 86

Chương 86

***

Khổng Vô Lộc biết những lời ấy chỉ có thể nghĩ chứ tuyệt đối không thể thốt ra ngoài miệng.

Nếu để Chu Mãn biết được thân phận thật sự của công tử, thì không ai dám đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra.

Bởi vậy, cho dù trong lòng Khổng Vô Lộc có bao nhiêu ấm ức, lúc này cũng chỉ có thể cứng mặt mà thuận theo lời Chu Mãn: “Nghe nói dạo gần đây trước cửa Tham Kiếm Đường của học cung có xảy ra chút việc, hơn nữa trong thành lại xuất hiện thêm vài vị khách không mời mà đến, Vi trưởng lão tất nhiên lo lắng cho tình trạng của cô nương, nên phái ta tới xem thử. Nhưng vừa rồi cô nương chẳng phải đang nói chuyện cùng vị Kim lang quân kia sao? Ta sợ bị người khác nhìn thấy nên…” Continue reading

Mãn môn sao trảm – Chương 20

Chương 20: Xuân Trú

***

Giết Thái tử Bắc Yến Xích Trản Lan Sách? Nàng?? Quyết định này có phải là… quá mức vội vàng rồi không?

Lúc đầu, Diệp Tích Nhân còn hoài nghi mình nghe lầm, nếu không thì chính vị Nghiêm tiểu tướng quân này đầu óc có vấn đề. Ngay cả hắn còn không thể giết nổi Xích Trản Lan Sách, thế mà lại bảo nàng đi làm. Nếu Xích Trản Lan Sách dễ giết như vậy, thì người trước mắt đã chẳng bị nhốt ở nơi này. Continue reading

Mãn môn sao trảm – Chương 19

Chương 19: Hy vọng

***

Không phải, nàng còn chưa chứng minh được gì, sao người này đã tin rồi?

Có phải quá dễ tin người không?

Diệp Tích Nhân sững sờ, vẻ mặt thoáng chốc trở nên cổ quái, cẩn thận quan sát người trước mắt. Dẫu mang danh tướng quân lẫy lừng, nhưng lúc này lại bị giam trong ngục, trên người chỉ khoác lớp trung y trắng loang lổ máu, trong địa lao rét buốt, xiêm y mỏng manh, càng lộ ra vài phần yếu đuối, nhợt nhạt, chẳng giống với những lời đồn đại hung thần ác sát nàng từng nghe chút nào.  Continue reading

Mãn môn sao trảm – Chương 18

Chương 18: Tin tưởng

***

Lục Thiên vừa từ chiếu ngục trở về, trong lòng nghẹn một ngọn lửa, nhãi ranh sắp chết đến nơi mà vẫn giữ bộ dạng không sợ không gợn, thật sự đáng hận! Mối thù giữa hắn và Nghiêm Đan Thanh phải truy về thuở nhỏ, khi cả nhà Trung Dũng Hầu cưu mang hắn, nuôi dạy hắn, nhưng cũng khiến hắn tận mắt chứng kiến Nghiêm Đan Thanh được yêu chiều lớn lên, có phụ có huynh, lại là thiên chi kiêu tử. Còn hắn một kẻ có mạng không có dưỡng, đứa nhỏ lưu lạc đầu đường xó chợ, làm sao có thể không đố kỵ? Continue reading

Mãn môn sao trảm – Chương 17

Chương 17: Thủ nhà

***

Hoàng Thành tư, chiếu ngục.

Trong ngục tối đen kịt không hề có ánh sáng. Nhưng nhờ khe hở hẹp ở lối vào rọi xuống chút le lói mà có thể mơ hồ nhìn thấy nam tử ngồi bên trong, áo lót trắng thấm đẫm máu, tay chân bị xiềng sắt khóa chặt. 

Hắn chậm rãi mở mắt, vươn tay ra chộp vào khoảng không. Continue reading

Mãn môn sao trảm – Chương 16

Chương 16: Mệnh số

***

Diệp Tích Nhân nhìn chằm chằm hắn.

Diệp Trường Minh theo bản năng bước lên chắn trước người Diệp Tích Nhân, chặn tầm mắt của Lục Thiên. Hắn cũng vừa thấy tên Bắc Yến kia, lại nhớ đến tin dữ do Vân Thuận mang đến, liền chỉ tay mắng chửi: “Lục Thiên, ngươi vậy mà dám phản bội Đại Lương, cấu kết với bọn Bắc Yến, ta nhổ vào! Đồ bán nước, chó săn Bắc Yến!” Continue reading