Mộng hồi Tây Châu – Chương 108

Chương 108: Ngọc mỹ nhân (26)

***

Trong chiếc quan tài trống rỗng lại tìm được một sợi tóc đã đủ khiếp người, huống chi đó lại là một sợi bạc trắng, càng thêm phần khó hiểu. 

“Lúc tiên Hoàng hậu băng hà mới chưa tới ba mươi tuổi, sao lại có tóc bạc?” Hải Triều lấy làm kỳ lạ. Dẫu cho tóc bạc sớm, trong mái tóc đen lẫn dăm ba sợi bạc, thì sao vừa khéo lưu lại trong quan tài được? Thế nào cũng không hợp lý.

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 107

Chương 107: Mỹ nhân ngọc (25)

***

Lại cưỡi thêm nửa canh giờ, Bích Lưu Ly nói: “Công chúa không thể tiếp tục cưỡi nữa, thân thể công chúa vốn quý nhược, chẳng như bọn nô lớn lên trên lưng ngựa, cứ cưỡi mãi e rằng da thịt sẽ bị cọ rách.”

Hải Triều đành xuống ngựa, trong lòng vẫn thỏa mãn.

Bích Lưu Ly mỉm cười: “Công chúa đã học rất khá rồi, không cần nóng vội trong một chốc.” Ngừng một lát, hắn lại nói: “Với thiên tư của công chúa, e rằng chẳng mấy ngày đã có thể học cưỡi bắn.”

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 106

Chương 106: Ngọc mỹ nhân (24)

***

Khi Hải Triều bước vào phòng ngủ, Ngụy Lan Chi đang uể oải tựa trên gối hương, mái tóc dài xõa xuống, mí mắt hơi sưng, chóp mũi ửng đỏ, trông vừa nũng nịu vừa đáng thương.

Hải Triều bảo thị nữ lui xuống, rồi ngồi xuống mép giường nàng.

“Xin thứ cho Ngụy Cửu không thể xuống giường hành lễ, đành thất lễ với công chúa, mong công chúa chớ trách.” Giọng Ngụy Lan Chi tuy không thất lễ, nhưng lại ẩn ẩn mang chút gai nhọn.

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 105

Chương 105: Ngọc mỹ nhân (23)

***

Lương Dạ đặt Hải Triều lên bờ suối. 

Nàng đã sặc nước, hôn mê bất tỉnh, cần phải lập tức cứu trị.

Hắn vừa định ấn ép ngực nàng, bên tai bỗng vang lên một giọng nói: “Cứu nàng làm gì? Chết cùng nhau chẳng phải rất tốt sao?”

Hắn nghiến chặt tay, đau đớn khiến đầu óc tỉnh táo thêm đôi chút, giọng nói kia lập tức biến mất, hắn dồn sức ấn mạnh lên ngực thiếu nữ.

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 104

Chương 104: Ngọc mỹ nhân(22)

***

Hải Triều vừa định gật đầu, lại chợt đổi ý. Nếu không phải lo sợ Lương Dạ hiểu lầm, thì giữ lại thiếu niên người Hồ này có làm sao? Thọ Dương công chúa từng nói thiếu niên này giỏi cưỡi ngựa bắn cung, võ nghệ cũng chẳng tệ. Nàng vốn không biết cưỡi bắn, đang muốn nhân cơ hội học thử, vậy chẳng phải có sẵn một người làm thầy sao?

Nghĩ tới đây, nàng liền hỏi: “Vì sao ngươi nhất định phải ở lại chỗ ta? Trở về bên cạnh Thọ Dương công chúa chẳng phải tốt hơn sao?”

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 103

Chương 103: Ngọc mỹ nhân (21)

***

Trong trướng, ngoài thiếu nữ kia ra, chỉ có một a hoàn mặc áo xanh đứng bên thêm hương.

Nàng đang gảy đàn cầm, nghe động thì ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười, ngón tay mảnh mai lướt một cái, trên dây đàn bắn ra những âm thanh linh động như giọt nước.

Nàng quay sang bảo thị nữ: “Ngươi ra ngoài chờ đi.”

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 102

Chương 102: Ngọc mỹ nhân (20)

***

Thiếu niên đã thay một thân Hồ phục gọn gàng, tóc búi cao thành đuôi ngựa, lộ rõ bờ vai rộng, eo hẹp cùng đôi chân dài thẳng tắp, vừa có sự linh hoạt của thiếu niên, lại vừa mang dáng dấp cứng cỏi của nam tử trưởng thành. So với khi khoác nữ trang thì đã bớt đi vẻ yêu mị diễm lệ, chẳng còn vương mùi phấn sáp, tươi mới như một luồng gió mát.

Hải Triều ngẩn người, rồi nhớ lại khi nãy lúc nguy cấp, chính thiếu niên này đã ra tay bẻ mở quai hàm Ngụy Lan Chi giúp nàng, bèn nói: “Vừa rồi cảm ơn ngươi.”

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 101

Chương 101: Ngọc mỹ nhân (19)

***

Hải Triều cách Ngụy Lan Chi xa vài bước, muốn vòng qua bàn để đoạt lấy con dao thì chắc chắn đã không kịp. 

“Thực ra chẳng cần phải cứu nàng ta.” Trong đầu nàng dường như vang lên một giọng nói, “Thấy chết mà không cứu, cũng chẳng ai trách ngươi được……” 

Hải Triều gạt bỏ tiếng nói ấy ra khỏi tâm trí, vén váy tung người nhảy lên bàn tiệc, rồi lao thẳng về phía Ngụy Lan Chi.

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 100

Chương 100: Ngọc mỹ nhân (18)

***

Hải Triều ngẩng đầu nhìn ra cửa, chỉ thấy một thiếu nữ khẽ vén rèm bước vào, dung nhan chưa nhìn rõ, nhưng từ dáng vóc thanh tú thướt tha đã thấy khó dời mắt.

Nàng cùng đám nữ khách trong đường hoàn toàn đối lập: xiêm y thanh nhã, kiểu tóc đơn giản, nhẹ nhàng mà chẳng hề tầm thường.

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 99

Chương 99: Ngọc mỹ nhân (17)

***

Xe ngựa khẽ lắc lư, một luồng gió lạnh ùa vào trong khoang ấm áp, Hải Triều giật mình tỉnh lại, mới phát hiện chính mình chờ đợi một hồi, bất tri bất giác lại thiếp đi. 

Nàng dịch người sang một bên nhường chỗ: “Trở về rồi? Việc xong rồi ư?”

Lời vừa thốt ra, nàng mới ý thức bản thân lắm chuyện, có lẽ bởi giả vờ làm phu thê nên ranh giới nàng đã vạch sẵn trong lòng thỉnh thoảng vô thức mà phai mờ.

Continue reading