Mộng hồi Tây Châu – Chương 118

Chương 118: Ngọc mỹ nhân (36)

***

Hải Triều không kìm được ngừng lại hô hấp.

Hoàng hậu phát ra một tiếng gào rít như dã thú bị thương, co rút vào sâu trong màn trướng, xích sắt leng keng vang dội.

Hai cung nữ hoảng hốt, vội vã khẽ giọng an ủi: “Là Thánh nhân đến thăm nương nương, nương nương chớ sợ hãi.”

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 117

Chương 117: Ngọc mỹ nhân (35)

***

Theo tiếng “Tiểu Thất” ấy vang lên, tim Hải Triều bỗng thắt lại. Nàng chưa từng gặp nữ nhân trước mắt, nhưng tựa như thân thể này đã tự động nhận ra bà ta, khóe mắt rơi lệ, đến lúc ấy nàng mới phát hiện bản thân chẳng hay biết đã khóc từ khi nào.

Trước khi đầu óc kịp hiểu rõ, trong lòng đã có một đáp án muốn bật ra.

Nữ nhân kia cũng khóc lóc la lên: “Tiểu Thất, con thật sự là Tiểu Thất sao?” Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 116

Chương 116: Ngọc mỹ nhân (34)

***

Sau khi Lương Dạ rời đi, Hải Triều nằm xuống giường, khắp người chỗ nào cũng ẩn ẩn đau vì bầm tím, nhưng sau kiếp nạn thì đầu óc lại hưng phấn dị thường, như có một con sông đang gào thét cuồn cuộn trong ý thức.

Nàng có chút lo lắng cho Lương Dạ, bèn ngồi dậy lấy một tấm Sư Khoáng nhét vào tai, sau khi thích ứng chốc lát, tiếng gió trong viện, tiếng cành trúc bị tuyết đè cong kẽo kẹt, cùng với giọng nói của Lương Dạ đều đồng loạt truyền vào tai.

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 115

Chương 115: Ngọc mỹ nhân (33)

***

Bích Lưu Ly cắm đầu rơi xuống nước, từ đáy hồ vang lên tiếng ho sặc nghẹn ngào xen lẫn vài tiếng cầu cứu yếu ớt: “Công chúa… a…cứu nô…”

Hải Triều hoảng sợ, toan nhảy xuống vớt hắn lên, nhưng Lương Dạ đã ngăn lại: “Giả vờ.”

Chỉ chốc lát sau, Bích Lưu Ly đạp mạnh xuống đáy hồ, tựa cá vẫy đuôi mà lao lên, đầu vọt khỏi mặt nước, bám vào thành hồ vừa thở hổn hển vừa bật cười. Đôi mắt xanh biếc sau khi dội qua một trận nước lại càng sáng rực chói lóa.

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 114

Chương 114: Ngọc mỹ nhân (32)

***

Hải Triều vội vã lao ra khỏi phòng ngủ, suýt nữa thì đụng vào cung nữ đang canh đêm.

“Công chúa, người làm sao vậy?” Cung nữ hoảng hốt, “Nô tỳ đi lấy giày cho công chúa…”

“Không cần, phò mã đang ở hồ tắm nào?” Hải Triều hỏi gấp.

Cung nữ đáp: “Phò mã ở Lan Canh phía sau chính viện, dặn nô tỳ ở đây canh giữ công chúa…”

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 113

Chương 113: Ngọc mỹ nhân (31)

***

Hải Triều bất giác nhớ lại trụ trì chùa Quang Minh từng nói, thuở còn trẻ có lần gặp một vị du tăng pháp hiệu Trúc Tuệ ở Lạc Dương, kẻ ấy ít lời, nhưng luôn cầm một bức họa cũ kỹ đi khắp nơi dò hỏi. Chẳng lẽ vị du tăng kia chính là Trúc Tuệ trong cung? Thế còn nữ nhân trong bức họa lại là ai?

Nàng chợt nhớ đến nữ nhân trong tranh dẫm sóng mà đi, có phải cũng có liên hệ với Trích Thủy?

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 112

Chương 112: Ngọc mỹ nhân (30)

***

Các thị nữ đã dìu mấy vị công chúa trở về chính đường. 

Thọ Dương công chúa đã ngừng khóc chỉ cầm chén trà nóng mà thất thần; Lục công chúa vẫn còn thút thít, Ngũ công chúa thì chau mày thật chặt, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Thấy hai người đi vào, Thọ Dương công chúa đặt chén trà xuống, đứng dậy: “Thế nào? Đã khám nghiệm thi thể rồi chứ?”

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 111

Chương 111: Ngọc mỹ nhân (29)

***

Vừa bước vào chính đường của Minh Loan Quán, Thọ Dương công chúa đã vội vàng chạy tới, nắm chặt lấy hai tay nàng như thể bắt được cọng rơm cứu mạng: “Tiểu Thất, rốt cuộc các muội cũng đến! Cửu nương mất tích rồi, ta không biết phải làm thế nào mới phải……”

Nàng còn chưa kịp chải chuốt dung nhan, tóc tai rối bời, mí mắt sưng húp, trên mặt vẫn còn vương lại chút tàn hồng từ đêm qua.

Continue reading

Tấc lòng – Chương 20

Chương 20: Thốn Tâm

***

Phương Thốn Tâm mặc bộ đồng phục đen của Mặc Thạch Thành, chậm rãi bước vào hàng ngũ, bổ vào chỗ trống vừa bị người kia chấn lui.

“Phương lão sư!” Vương Thắng mừng rỡ, lưng lập tức thẳng lên giống như tìm được chỗ dựa vững chắc..

Continue reading

Tấc lòng – Chương 19

Chương 19: Tiêu tiền

***

“Ha ha ha ha ha……”

Trong một góc sương khói mờ mịt của tửu quán, Tố Thanh vốn dĩ luôn trầm ổn lại đang cười đến không thẳng nổi lưng, sao lại có người ngốc đến mức chạy tới Linh Vân Hiên hỏi người ta nhận loại linh thạch nào chứ?

Phương Thốn Tâm oán thán xong, vốn nghĩ sẽ được dăm ba câu an ủi, ai ngờ đổi lại chỉ có tiếng cười thẳng thừng không chút nể mặt của Tố Thanh.

Continue reading