Mộng hồi Tây Châu – Chương 150

Chương 150: Cô Hoạch Ca (18)

***

Ba người cùng vào phòng ăn. Lương Dạ đảo mắt nhìn quanh: “Lục nương tử còn chưa về sao?”

Hải Triều lắc đầu: “Ta vốn định chờ tỷ ấy cùng về, nhưng viện bên cạnh dường như có chuyện, ta nghe ầm ĩ cả lên, họ bảo ta cứ về trước. Ngươi tìm tỷ ấy có việc gì sao?”

“Ta có vật muốn phiền nàng xem giúp một chút.” Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 149

Chương 149: Cô Hoạch Ca (17)

***

Chừng một khắc sau, Tước Quế đưa thuốc xong thì quay lại, dẫn thiếu niên kỳ lạ kia đến một gian phòng tắm bỏ trống: “Trong viện kia người nhiều mắt tạp, nơi này sẽ chẳng ai đến, tiện cho việc nói chuyện.” Nàng dừng một nhịp: “Ngươi muốn biết điều gì?”

“Những gì tỷ tỷ biết thì cứ nói hết ra cho ta nghe, có chỗ nào chưa rõ ta sẽ hỏi thêm.” Thiếu niên nhìn thẳng nàng, trong giọng nói mang theo sức ép không cho cự tuyệt. Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 148

Chương 148: Cô Hoạch Ca (16)

***

Trịnh tiểu lang sai thư đồng trông chừng Lương Dạ giết rắn, còn mình thì đi vào phòng nghỉ. Thư đồng đứng dưới hành lang, giữ khoảng cách không gần không xa mà nhìn thiếu niên gầy gò, hết con này đến con khác bị lôi từ trong lồng tre lôi ra, ung dung không vội mà xẻ bụng, moi tim, lột da. Khuôn mặt nhỏ tái nhợt hơi xanh nhưng hoàn toàn trơ lì, như thể việc hắn làm chẳng khác nào công việc bình thường nhất. Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 147

Chương 147: Cô Hoạch Ca (15)

***

Hải Triều đang định hỏi kỹ hơn, quay đầu lại thấy Lục Uyển Anh mím chặt môi, vẻ mặt không vui, bèn bước lại gần khẽ hỏi: “Lục tỷ tỷ, sao vậy?”

Lục Uyển Anh lập tức lắc đầu, mỉm cười: “Không có gì, đừng lo.”

Hải Triều hỏi: “Là Trịnh phu nhân khiến tỷ thấy khó chịu sao?” Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 146

Chương 146: Cô Hoạch Ca (14)

***

Quách nương tử mở to đôi mắt đỏ ngầu, lao tới túm chặt vai đứa bé: “Ngươi còn nghe thấy gì nữa?”

Tiểu cô nương đau đến kêu thành tiếng, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, liên tục lắc đầu, lắp bắp: “Con… con chỉ nghe thấy thế thôi…”

Quách nương tử dường như nhận ra mình thất thố, buông tay ra rồi lẩm bẩm tự nói: “Chỉ có thế? Không nghe thấy gì khác sao?” Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 145

Chương 145: Cô Hoạch Ca (13)

***

Hải Triều giấu chiếc gương đồng vào trong ngực, bưng bát cháo trở lại, Lương Dạ ngẩng đầu nhìn nàng một cái: “Đi đâu mà lâu vậy?”

Hải Triều sợ hắn nhìn ra điều gì, vội đánh trống lảng: “Cháo lấy nhiều quá, chia cho ngươi một ít.”

“Nàng ăn trước đi, còn thừa thì để lại cho ta.” Lương Dạ thản nhiên nói. Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 144

Chương 144: Cô Hoạch Ca (12)

***

Khi trở về Bi Điền Phường thì trời đã nhập nhoạng tối. Liêu mụ mụ đang thúc giục đám trẻ đi về phía phòng ăn cơm, vừa trông thấy Hải Triều thì mất kiên nhẫn, trừng mắt một cái: “Đi đâu thế hả? Tìm ngươi nửa ngày rồi! Còn không mau lại đây!”

Hải Triều cũng trừng lại, rồi vội vàng bước nhanh đến bên Lương Dạ. Lương Dạ liếc nàng một cái, trong ánh mắt mang theo mấy phần lo lắng. Hải Triều khẽ lắc đầu, dùng ánh mắt nói với hắn rằng mình không sao. Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 143

Chương 143: Cô Hoạch Ca (11)

***

Hải Triều cảm thấy da đầu tê dại từng trận, từ nhỏ nàng thường nghe người lớn kể rằng chuột thừa lúc trẻ con ngủ say sẽ gặm ngón chân, nên luôn rất sợ những thứ này. Nàng gắng gượng đè nén cơn xúc động muốn quay lưng bỏ chạy: “Đó là gì?”

Thiếu niên kẹp đuôi con chuột qua chiếc mảnh khăn, nhấc lên lắc lư ngay trước mặt nàng. Máu tươi suýt nữa nhỏ xuống chân, khiến Hải Triều không nhịn được mà lùi lại hai bước.  Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 142

Chương 142: Cô Hoạch Ca (10)

***

Tổng cộng mười hai đứa trẻ được chọn, bốn nam, tám nữ, lớn nhất mười hai mười ba tuổi, nhỏ nhất chính là Hải Triều.

A hoàn áo xanh lúc nãy đi ở phía trước dẫn đường, bọn trẻ xếp hàng ngay ngắn theo sau, lão ma ma đi cuối cùng. Mới bước đi được mấy trượng, lão nương đã chỉ vào Hải Triều mà hỏi a hoàn ở Bi Điền Phường: “Con bé này sao lại đi tập tễnh thế?” Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 141

Chương 141: Cô Hoạch Ca (9)

***

Sau khi phát hiện vết máu trên áo của đứa bé gái, Liêu mụ mụ hốt hoảng vội vã chạy về phía Phật đường, lúc đi còn không quên quay đầu lại lườm Hải Triều một cái, chỉ thẳng vào chóp mũi nàng mà nghiến răng nghiến lợi: “Đợi ta trở về sẽ tính sổ với ngươi!”

Hải Triều lè lưỡi đáp lại. Continue reading