Chương 188: Thánh Quân tuyển tú (Phần 4)
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
“Vệ… Vệ chủ, ngài đang nói đùa sao?”
Thế nhưng, bọn họ lại chẳng thể nào cười nổi. Nhạc Đế là cái bánh thơm đến mức nào chứ? Những kẻ không quyền không thế như bọn họ tranh nhau đã đành, nhưng Vệ chủ, một người vừa có nhan sắc, vừa có quyền lực, lại còn có tiền tài lại cũng muốn chen một chân vào?
Thực ra, trong mắt bọn họ, Nhạc Đế chẳng khác nào một miếng sườn gà, ăn thì không có bao nhiêu thịt, mà bỏ thì lại tiếc, hoàn toàn không đáng để một vị bá chủ như Vệ Thương Hạo phải hạ mình xu nịnh.
“Các ngươi xem… ta giống đang nói đùa sao?” Vẻ mặt Vệ Thương Hạo nghiêm túc, dưới ánh mặt trời, mái tóc đen như mực buộc hờ sau gáy, gương mặt góc cạnh rõ ràng, đường nét cằm vừa cứng rắn lại vừa gọn gàng. Vai rộng eo thon, tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ đến mức đáng sợ.
Không, hắn không giống như đang đùa.
Chỉ là bọn họ đột nhiên cảm thấy, chính mình mới là những kẻ đáng buồn cười.
***
Xa Uyên Lê phủ.
“Ca, ca… ca à…” Một giọng nói cấp bách vang lên như gọi hồn.
Lê Dạ Hách bực bội ngẩng đầu lên: “La hét cái gì?”
Rầm! Cửa phòng bị đạp tung ra, Lê Diêu Diêu xông thẳng vào trong.
“Ca! Chuyện lớn rồi! Nhạc Đế sắp tuyển phi! Từ tỷ tỷ sắp thành thân với người khác rồi!”
Sắc mặt Lê Dạ Hách lập tức biến đổi, hắn đứng phắt dậy từ sau bàn án thư: “Muội nghe ai nói?”
Lê Diêu Diêu vung tay: “Nghe ai nói? Còn cần ai nói sao? Quan phủ đã dán cáo thị khắp nơi! Tuyển nam phi trên toàn quốc. Phàm là nam tử có đủ điều kiện, đều có thể báo danh!”
Hắn nheo mắt lại: “Điều kiện gì?”
“Đẹp, gia thế không tồi.” Lê Diêu Diêu buột miệng đáp ngay.
Nghe xong, Lê Dạ Hách chỉ cảm thấy hoang đường: “Loại điều kiện này, riêng Cảnh Quốc không có một vạn thì cũng có đến cả ngàn. Chẳng lẽ nàng định nạp hết đám nam nhân đó vào hậu cung?”
Hơn nữa, điều kiện như vậy cũng quá qua loa đi? Nàng coi hôn sự là gì?
Lê Diêu Diêu ghé sát lại: “Ca, vậy huynh tính sao?”
“Ta và nàng đã giải trừ hôn ước. Hiện tại nàng là Nhạc Đế, muốn hậu cung ba nghìn, muốn ôm trái ôm phải… Ai có thể can thiệp nàng đây?” Lê Dạ Hách lạnh giọng nói.
Lê Diêu Diêu thấy hắn rõ ràng đang mạnh miệng, không nhịn được chọc ngoáy: “Đúng rồi, giờ Từ tỷ tỷ cao cao tại thượng. Hồi trước có năm vị hôn phu, ai nấy đều khinh thường, tranh nhau từ hôn. Giờ thì tốt rồi, người ta chỉ cần xoay người một cái đã thành Hoàng Đế. Ai ai cũng tranh nhau, còn đến lượt các huynh sao?”
Lê Dạ Hách sao không biết nàng cố tình nói mấy lời này để chọc tức hắn.
Nhưng hắn thật đúng là bị kích động rồi.
“Đây có thể trách ta sao? Nàng nói thay đổi là thay đổi, lai lịch không rõ ràng, thần thần bí bí. Chúng ta thậm chí còn chẳng biết, vị hôn thê của mình rốt cuộc là dạng người gì!”
Lê Diêu Diêu cười tít mắt: “Dù Từ tỷ tỷ trước đây là người thế nào… Ca, huynh cũng đừng vội bỏ cuộc. Chi bằng… huynh cũng đi ứng tuyển đi?”
Mặt Lê Dạ Hách đen như đáy nồi: “Muội kêu ta đi tuyển phi? Thành một trong đám nam nhân của nàng?”
Lê Diêu Diêu cười hì hì lùi về sau một bước: “Nếu ca muốn Từ tỷ tỷ chỉ có một mình ca, vậy thì tranh thủ đi.”
Càng nghĩ càng thấy hợp lý, nàng hưng phấn vỗ tay: “Chỉ cần tranh sủng thôi! Đến khi biển rộng ba nghìn, tỷ ấy chỉ nguyện uống duy nhất một gáo nước của huynh… Lúc đó huynh chính là Hoàng Hậu của Cảnh Quốc! Là người đứng đầu hậu cung! Những kẻ khác khi ấy chẳng phải chỉ là đồ trang trí thôi sao? Huynh vừa mắt thì giữ lại, không vừa mắt thì lặng lẽ xử lý hết là được rồi!”
Lê Dạ Hách bị nàng nói đến mức nhập tâm, bất giác cảm thấy… tương lai cũng đáng mong chờ!?
“… Muội chắc chắn rằng ta có thể đăng cơ vào cung?”
“Dĩ nhiên!” Lê Diêu Diêu trừng to đôi mắt, trong con ngươi toàn là sự sùng bái: “Chỉ bằng khuôn mặt trời sinh vô song này của huynh… có thể đánh bại không biết bao nhiêu mỹ nam tử khác. Thêm vào đó, Lê gia của chúng ta ở Xa Uyên… muội dám chắc, trên đời này không có mấy ai đủ tư cách sánh ngang với huynh!”
Ánh mắt Lê Dạ Hách lóe lên, chần chừ do dự: “Vậy ta… cũng đi báo danh thử?”
“Nhất định phải đi!”
***
Lũng Đông – Cổ Nguyệt phủ.
“Gia Dung, tổ phụ tìm con, mau theo mẫu thân đi một chuyến.” Cổ Nguyệt Gia Dung vừa mới bước vào cửa lớn, liền bị mẫu thân kéo thẳng đến đại sảnh.
Trong sảnh đường, những trưởng bối quan trọng nhất của Cổ Nguyệt gia gần như đã có mặt đầy đủ. Bọn họ vừa thấy hắn đến, sắc mặt mỗi người mỗi khác.
“Tổ phụ, đại bá, nhị bá, phụ thân, các vị thẩm nương, cô mẫu.” Gia Dung hành lễ với từng người, sau đó mới đứng thẳng dậy.
“Gia Dung, con đến rồi.”
Cổ Nguyệt Kình nay đã bảy mươi tám tuổi, ông ngồi ngay vị trí chủ tọa, ánh mắt vừa tự hào vừa hài lòng, nhìn đứa cháu ruột tư thế đoan chính, phong thái tao nhã, lễ nghi chu toàn. Trong số các tiểu bối, chỉ có Gia Dung là hợp ý ông nhất, khiến ông vừa lòng nhất.
“Tổ phụ tìm con, là có chuyện gì sao?”
“Là một chuyện vô cùng quan trọng, tổ phụ mong con đừng từ chối.”
“Xin tổ phụ cứ nói thẳng, không sao ạ.”
Cổ Nguyệt Kình không hề do dự, đi thẳng vào vấn đề: “Tổ phụ biết làm vậy có thể khiến con ủy khuất. Nhưng ta vẫn muốn con tham gia tuyển tú của Nhạc Đế.”
Gia Dung kinh ngạc nhìn tổ phụ và phụ thân của mình.
“Gia Dung, chuyện này ngoài con ra không ai có thể làm được.” Phụ thân hắn cũng nghiêm túc lên tiếng.
Gia Dung sững sờ trong giây lát. Hắn không lập tức đồng ý, cũng không lập tức từ chối.
Hắn chỉ hỏi: “Vì sao nhất định phải là con?”
Phụ thân hắn đáp: “Gia tộc Cổ Nguyệt chúng ta đời đời giáo huấn đệ tử, trung quân ái quốc, dùng nhân nghĩa đạo đức mà hành xử thiên hạ. Trước đây, Nhạc Đế cũ bất tài vô năng, chúng ta chỉ có thể giữ mình mà thôi. Nhưng nay, tân Nhạc Đế diệt Thần Miếu, trục xuất huyền môn, giết sạch phản tặc nghịch đảng. Người chính là vị quân chủ mà Cổ Nguyệt gia chúng ta hằng mơ ước.”
Cổ Nguyệt gia vốn bất mãn với huyền môn thuật sĩ từ lâu. Những kẻ đó dựa vào tài năng mà lộng hành, không chịu bị mạo phạm. Chỉ cần đắc tội với chúng, nhẹ thì mất mạng, nặng thì cả nhà bị diệt.
Ngoài ra, còn có rất nhiều quan hệ sâu xa mà người ngoài không thể nhìn thấy. Ví dụ như thần quyền can thiệp triều chính, hoàng quyền bị thao túng, khiến cho những bậc học giả chăm chỉ dùi mài kinh sử như bọn họ vĩnh viễn không có cơ hội được trọng dụng.
Nhưng nay, tất cả sẽ thay đổi. Mà sự thay đổi này, chắc chắn sẽ đầy rẫy gian nan, trắc trở khắp nơi.
“Con à, con không chỉ đại diện cho chính mình, mà còn đại diện cho thái độ của Cổ Nguyệt gia chúng ta. Để con bầu bạn bên Quân vương, chính là vì lão phu tin tưởng rằng, với năng lực của con, con nhất định có thể phò tá bệ hạ, ảnh hưởng bệ hạ. Có thể cùng bệ hạ sáng lập một Cảnh Quốc hoàn toàn mới.” Ánh mắt Cổ Nguyệt Kình sâu thẳm nhìn hắn.
Gia Dung trầm tư một lát, chân mày khẽ nhíu rốt cuộc cũng giãn ra.
Hắn khom người hành lễ: “Tôn nhi đồng ý.”
***
Núi non trùng điệp, phía sau một dòng sông lớn chính là nơi tọa lạc của Thập Nhị Liên Hoàn trại.
Trong trại mỗi năm đều tổ chức một buổi hội đốt lửa, mục đích là giúp nam nữ thanh niên trong trại kết duyên, tương đương với một buổi xem mắt tập thể.
Năm nay, mẫu thân của Trì Giang Đông ép hắn nhất định phải tham gia. Bởi vì hôn ước trên người hắn đã được giải trừ, hắn đã khôi phục trạng thái độc thân, phải ra ngoài tham gia náo nhiệt một chút, biết đâu lại vừa mắt một mỹ nhân nào đó bên ánh lửa?
Trì Giang Đông trước nay không hề hứng thú với những chuyện này. Nhưng không chống đỡ nổi sự quấn quýt dày vò của mẫu thân mình, thế nên đành phải mặc trại phục, xuất hiện ở hội đốt lửa.
Hắn vừa xuất hiện, tức khắc trở thành tiêu điểm toàn tràng.
Phần lớn các cô nương trong trại lập tức chuyển hướng ánh mắt về phía hắn. Các nàng vây quanh hắn nhảy múa, ca hát, chủ động ném hoa bày tỏ tâm ý.
Nhưng Trì Giang Đông lại mặt lạnh như băng, không chút động tâm, hoàn toàn như một khúc gỗ.
Điều này khiến mẫu thân hắn sốt ruột muốn chết. Bà kéo hắn ra một góc, chống nạnh nghiêm khắc tra hỏi: “Tiểu Tứ! Con bị làm sao vậy? Bao nhiêu cô nương xinh đẹp thế này, chẳng lẽ không có lấy một ai hợp mắt?”
Giọng hắn khô khốc đáp: “Không có.”
Sao biểu cảm này kỳ lạ vậy?
“Có phải… con đã có người trong lòng rồi?”
Câu hỏi đột ngột khiến Trì Giang Đông chấn động, đồng tử mở to, mặt đỏ bừng, ngay cả mang tai cũng đỏ.
Hắn vội vàng chối: “Con… con không có!”
Hiểu con không ai bằng mẹ. Vừa nhìn thấy biểu cảm này, bà liền hiểu ngay: “Bị đá rồi à?”
Trì Giang Đông đơ cứng, không nói nên lời: “…”
(Chương 188 kết thúc)