Chương 176: Dùng giả ý đổi lấy chân tâm (Phần 2)
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Hắn nhìn Từ Sơn Sơn trước mắt, không, nàng lúc này không phải là chân thân, mà chỉ là một tia linh thể mỏng manh, như sương khói tụ lại mà thành. Bóng dáng ấy mờ ảo phiêu diêu, tựa như có thể tan biến vào đêm tối tĩnh lặng bất cứ lúc nào.
Những lời Hoài Cô và Ngô Y nói với nàng, hắn đều nghe không sót một chữ.
Vậy nghĩa là… việc nàng ra tay cứu bọn họ lần này, chính là đang tiêu hao sinh mệnh của bản thân sao?!
Chuyện này không thể tưởng tượng nổi. Đừng nói bọn họ không
thể hiểu được, ngay cả Lê Diệp Hách cũng cực kỳ kinh ngạc và hoang mang.
Tại sao nàng lại nguyện ý hy sinh tính mạng để cứu bọn họ…?
Nàng đã khác rồi.
Thực sự khác hoàn toàn so với “Từ Sơn Sơn” trước kia.
Không chỉ là khí chất, thần thái, thậm chí ngay cả ngũ quan, dung mạo cũng có sự biến đổi.
Tướng do tâm sinh, rốt cuộc nàng đã thay đổi lòng dạ hay là đã đổi cả linh hồn?
“Đúng vậy, pháp khí lợi hại như thế này ta căn bản không thể khống chế được. Với ta mà nói, giữ nó bên mình chỉ để trừ tà thì chẳng khác gì lãng phí của trời. Vậy ta tặng nó cho ngươi nhé?” Lê Diệp Hách mỉm cười, đôi mắt vốn lạnh lùng xa cách lúc này lại nóng bỏng như lửa.
Bên cạnh, Vệ Thương Hạo, Trì Giang Đông, Cổ Nguyệt Giai Dung và Gia Thiện đại sư đều mừng rỡ khôn xiết.
Bọn họ đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu, nay cuối cùng cũng thành sự thật, dù bất ngờ nhưng cũng không quá đỗi ngoài dự đoán.
Có “Thái Sơ Ngọc Tủy Châu” trong tay, Từ Sơn Sơn chắc chắn có thể đẩy lùi những kẻ cứng đầu tìm đến gây sự.
Thế nhưng khi nghe hắn nói vậy, Từ Sơn Sơn lại không hề tỏ ra vui mừng hay kích động. Nàng không vội vàng nhận lấy, chỉ bình thản nhìn thẳng vào mắt Lê Diệp Hách: “Vì sao muốn tặng ta?”
Lê Diệp Hách vẫn giữ nụ cười, chậm rãi đáp: “Bởi vì ngươi cần nó hơn ta.”
“Vì sao muốn tặng ta?”
Lê Diệp Hách thấy nàng vẫn không có phản ứng, nụ cười bên môi dần dần cứng lại.
Hắn không chắc chắn nữa: “Ngươi… chẳng phải ngươi cần nó sao?”
“Vì sao muốn tặng ta?”
Lần thứ ba. Vẫn là giọng điệu và thần sắc như cũ, nhưng lại khiến tâm lý của Lê Diệp Hách sụp đổ như đê vỡ. Hắn cảm thấy trong đầu “ong ong” chấn động, không kiểm soát được mà thốt lên: “Ta không muốn ngươi chết! Thà rằng để ngươi giết người khác, còn hơn phải nhìn thấy ngươi chết trước mặt ta!”
Lời này nghe có vẻ tàn nhẫn, méo mó về đạo đức, nhưng đó mới là suy nghĩ thật sự trong lòng hắn. Hắn… chỉ là thiên vị nàng.
Chỉ muốn nàng sống thật tốt, dù có phải dẫm lên mạng kẻ khác đi chăng nữa.
Ánh mắt Từ Sơn Sơn tối lại, sâu như mực đen vương trên giấy trắng, tĩnh lặng mà biến hóa khôn lường.
Một lát sau… nàng cười.
Nụ cười khó lường, mang theo tia sáng nguy hiểm lạnh lẽo.
“Phàn Bạch, vậy thì ta sẽ như ngươi mong muốn. Dùng chính thanh lợi khí mà ngươi tặng ta… Bảo vệ các ngươi, chém giết kẻ địch…”
Lê Diệp Hách ngẩn người, không hiểu ý tứ trong lời nàng, thậm chí còn chưa kịp nghe trọn câu, thì đã bị thứ khí tức lạnh lùng tàn nhẫn của nàng áp chế.
Thay đổi đâu chỉ là khí thế, mà còn có uy áp kinh người, khiến tất cả không dám thở mạnh.
Khi năm loại pháp khí tụ hội, cùng với tâm ý tương thông của chủ nhân, chúng đồng loạt vang lên tiếng reo vui, ánh sáng bùng nổ dữ dội.
Một cột sáng hùng vĩ vô biên chọc thẳng lên bầu trời, tựa như muốn xé đôi cả Kỳ Hòa thành, thậm chí là cả dãy núi và bình nguyên.
“Tỏa Hồn” trận mà Nam Cung Phi bố trí, chỉ trong tích tắc đã bị nghiền nát thành tro bụi. Tất cả mọi người trên chiến trường đều bị hất văng, thân thể va đập mạnh xuống mặt đất.
Mà ngay chính giữa trận, Từ Sơn Sơn dang rộng hai tay, phi thân bay lên không trung. Nàng đã có sự lĩnh ngộ sâu sắc đối với thiên đạo, đối với huyền lý nhân gian, .
Ngay lúc ấy, một đại trận linh lực khổng lồ chưa từng xuất hiện trên thế gian, hiện ra dưới chân nàng! Pháp tắc rộng lớn vượt ngoài sức tưởng tượng, bao trùm tinh tú vũ trụ, sinh mệnh, năng lượng và quy luật vận hành của vạn vật.
Bên trong đại trận khổng lồ, quy tắc đan xen vô cùng tinh vi và phức tạp, tựa như vô số sợi tơ đan kết tạo thành một bức đồ án huyền bí, ẩn chứa sự cân bằng tuyệt đối, trí tuệ vô biên cùng sức mạnh vô tận.
“Đây là trận pháp gì?!”
Tất cả mọi người đều kinh hoàng. Khi cố gắng lĩnh hội nó, bọn họ cảm thấy bản thân nhỏ bé như hạt bụi giữa đại dương, yếu ớt bất lực.
Đương nhiên, bọn họ không thể nào hiểu nổi, bởi vì trận pháp này đại diện cho khởi nguyên và tận diệt của sinh mệnh.
Ngay đến cuộc đời chính mình còn chưa thấu triệt, bọn họ sao có thể lĩnh hội được giới hạn thiên địa, sự sinh thành và hủy diệt, quy luật luân hồi và cân bằng?
“Nàng ấy đang làm gì vậy…?” Trì Giang Đông hoảng hốt, vội nắm chặt tay áo của Gia Thiện đại sư.
Thế nhưng Gia Thiện đại sư cũng không hiểu nổi. Hắn cảm thấy lồng ngực nặng trĩu, như có một tảng đá khổng lồ đè ép, đến mức không thể thở nổi.
“…Chúng ta có phải đã sai rồi không?” Lời thì thào gần như tự nói với chính mình, bị gió cuốn đi, không ai nghe thấy.
Từ Sơn Sơn lúc này tỏa ra khí tức thần thánh và uy nghiêm tuyệt đối, tựa như đã trở thành trung tâm của thế giới này.
Hoa khô héo lại một lần nữa nở rộ.
Cây cối mục rữa lại đâm chồi nảy lộc.
Sông suối cạn kiệt lại tiếp tục chảy xiết.
Toàn bộ thế gian như được tái tạo, tràn đầy sinh khí và sức sống.
Cũng giống như nàng, một sinh mệnh tưởng chừng khô cạn, giờ đây nàng muốn nghịch thiên cải mệnh, viết lại vận mệnh của chính mình!
Nam Cung Phi trợn tròn mắt, đồng tử co rút mãnh liệt: “Ta chưa từng thấy trận pháp nào phức tạp và cao thâm như vậy! Nó thậm chí còn ảnh hưởng đến quy luật vận hành của bốn mùa, đảo lộn âm dương… Dù ta không hiểu nàng ấy đang làm gì, nhưng trong lòng lại có dự cảm bất an, như thể… một đại sự khó lường sắp xảy ra!”
Hoài Cô và Nam Cung Phi không dám tiến lại gần.
Áp lực linh lực xung quanh lớn đến mức ngay cả cử động một đốt ngón tay cũng vô cùng khó khăn.
Bên trong đại trận, vật đổi sao dời, bãi biển hóa nương dâu.
Đường mệnh cách đứt đoạn của Từ Sơn Sơn đang từng chút một được vá lại. Vận khí suy bại, vốn chỉ còn mỏng manh như tơ, nay dần dần trở nên cứng cáp mạnh mẽ…
Quá trình này quá mức lâu dài, khiến nhiều người vừa kinh sợ, vừa bất ngờ, rồi dần hiểu ra một điều:
“Nàng ấy… đang cải mệnh ư?!” Một lão giả thọ nguyên sắp tận trợn mắt, không thể tin nổi.
Ngay lập tức, có người vội vàng truy hỏi: “Lão nói vậy là có ý gì?”
Chính vì đã gần đất xa trời, lão giả mới dày công nghiên cứu thuật pháp kéo dài sinh mệnh.
Dù không thể nhìn thấu trận pháp kinh thiên động địa của Từ Sơn Sơn, nhưng lão lại nhận ra một thứ quen thuộc: Bản chất của trận pháp này, chính là nghịch thiên cải mệnh!
Thông thường, nếu chỉ đơn thuần thúc đẩy vận khí một người, giúp họ thoát khỏi nghịch cảnh, thì cũng không phải chuyện quá khó.
Vận mệnh có thăng có trầm, nếu người đó vốn có phúc phần, vậy thì có thể giúp thêm một tay, dù ít hay nhiều.
Nhưng cải mệnh thì khác!
Vận mệnh của một người được định đoạt ngay từ khi sinh ra, dựa theo mệnh bàn, bát tự, thiên can địa chi để tính toán. Sự hình thành của mệnh cách là một quá trình vô cùng phức tạp, bị ảnh hưởng bởi nhiều yếu tố, gần như không thể thay đổi.
Ngay cả Thiên Sư, nếu có thể “đọc” được vận mệnh của một người trong suốt đời họ, đã là cực kỳ hiếm thấy. Còn nếu có khả năng thay đổi vận khí, thậm chí là chỉnh sửa mệnh cách, thì đó chính là kỳ tài trong hàng vạn người!
Nhưng nếu thật sự có thể phá bỏ hoàn toàn một mệnh bàn, sắp xếp lại thiên can địa chi, xây dựng một mệnh cách hoàn toàn mới, vậy thì chẳng khác nào—
Cải tử hoàn sinh!
Đảo loạn âm dương!
Xé rách quy luật thiên địa!
Hoàn toàn nghịch thiên mà đi!
Lão giả hoang mang, suy nghĩ đi suy nghĩ lại, nhưng vẫn không dám chắc chắn về phán đoán của mình.
Bởi vì, đây vốn là điều không thể làm được!
Đúng lúc ấy, một tiếng hót vang dội, thanh thoát và uy nghiêm như tiếng nhạc trời, vang vọng khắp thiên địa.
Mọi người kinh hoàng tột độ, trái tim như bị chấn động mạnh. Tất cả cùng nhìn lên.
Một con linh điểu chín màu, lộng lẫy như lưu ly bảo thạch, từ phía xa bay về phía Từ Sơn Sơn!
Nhưng ngay khi nó sắp đến gần, hai luồng kim quang sắc bén tựa kiếm khí tuyệt thế, từ đâu xuyên thủng kết giới trận pháp, xé toạc không gian, nhắm thẳng vào linh điểu mà chém xuống!
Sát ý cuồn cuộn, khí tức tử vong dày đặc, mang theo uy hiếp trí mạng!
“Mao Mao——!!!”
(Chương 176 kết thúc)