Bấm tay tính toán – Chương 59

Chương 59: Hồ Tâm Cơ

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

Hắn quả thật thông minh hơn những người trước đây nhiều, đầu óc cũng nhanh nhạy hơn. Nếu nàng có thể tìm được nơi này, chắc chắn là đã giải quyết hết đồng môn phục kích trên thuyền và trên bãi đá.

Còn về việc nàng làm sao xuất hiện ở đây, hắn chẳng biết gì nhưng chỉ cần thấy nàng không tốn sức mà tìm được hắn, cũng đủ khiến hắn từ bỏ ý định chống cự, chỉ muốn nhanh nhanh chạy trốn.

Hắn vứt lại bàn thờ và nhiệm vụ, vội vã bỏ chạy—

“Dừng lại.”

Hai chữ đơn giản đã khiến hắn không thể cử động.

Hắn đứng sững dù có cố gắng bước đi chân vẫn như bị dính chặt vào mặt đất, không nhúc nhích nổi.

Từ Sơn Sơn buông Từ Thủy Thủy ra, đi đến bên bàn thờ liếc nhìn một lượt.

Nàng vốn không mấy hứng thú với những thuật pháp tà đạo này, đối với nàng chúng chỉ là những thứ mơ hồ thấp kém.

Nhưng lần này, khi gặp phải vài tên tà sư, cộng thêm việc gặp huynh đệ họ Ngô (Thất Sát và Ngô Cơ) trước đó, nàng bắt đầu nghi ngờ.

“Nói ra thì kỳ lạ, các ngươi xuất thân từ cùng một môn phái nhưng công pháp lại muôn hình muôn vẻ, không giống một phái nào. Vậy các ngươi học từ ai, xuất thân ở đâu?”

Tên tà sư không thể cử động, cảm thấy mình như con cá sắp bị giết. Hắn dường như đang đấu tranh về tinh thần, cuối cùng khó khăn lên tiếng: “Chúng ta… chúng ta học từ Hồ Tâm Cơ.”

Bảo mệnh quan trọng, giữ lại rừng xanh lo gì không có củi đốt, dù sao… hắn chỉ sợ chết mà thôi.

Từ Sơn Sơn nghe xong hơi ngây người, ánh mắt vốn bình thản của nàng bỗng nhiên trở nên u ám vô cùng.

“Hồ Tâm Cơ?”

Cái tên này chắc phải mười mấy năm rồi không nghe thấy.

Hóa ra, kẻ phản đồ Thần miếu ngày trước giờ đã tự lập môn phái, còn dạy dỗ ra một lũ đồ đệ tà giáo. Nhìn lại, có lẽ việc đuổi nàng ta đi trước đây là quá nhân từ.

“Đúng, Hồ Tâm Cơ. Ngài ấy là đại thần thánh của chúng ta, nếu ngươi đối đầu với ngài ấy, sẽ chẳng có kết quả tốt đâu. Ngươi thả ta đi đi.”

Hắn nghĩ rằng sau khi khai ra thông tin này, nàng chắc chắn sẽ nghi ngờ và sợ hãi nhưng nàng vẫn không có phản ứng gì.

“Môn phái của các ngươi gọi là gì?” Từ Sơn Sơn hỏi nhẹ nhàng.

Tên tà sư trong lòng hoảng sợ, mắt mở to: “Không có tên, Hồ Tâm Cơ không cho đặt tên, ngài ấy cũng không cho chúng ta gọi là sư phụ hay đại sư, ngài nói cái tên ấy là do đại quốc sư đặt, ngài rất thích, muốn mọi người đều gọi như vậy.”

Hắn nói ra như thế quả là hợp với tính cách điên rồ không phân biệt lễ nghĩa của nàng ta, dùng mối quan hệ để đạt được mục đích thật rõ ràng.

Khó trách những thuật pháp tà đạo này nàng chưa thấy qua lại có cảm giác quen thuộc, thì ra là bị kẻ đó cắt xén rồi gộp lại thành những chiêu thức hỗn tạp.

“Nuôi binh mười năm chờ đợi một ngày, có phải nàng ta giao nhiệm vụ gì cho các ngươi không?”

Tên tà sư lập tức lắc đầu dữ dội, giọng run rẩy: “Không thể nói, Hồ Tâm Cơ đã hạ cấm chế nếu nói ra ta sẽ chết ngay lập tức.”

“Cấm chế?” Từ Sơn Sơn nhìn thẳng vào mắt hắn, trong đồng tử hắn như có một khuôn mặt hồ ly đang cười nham hiểm, có thể phá vỡ ngục tù bất cứ lúc nào.

“Có phải cái này không?”

Ánh sáng vàng nhạt từ trong mắt nàng bùng phát, một bàn tay khổng lồ xuất hiện từ không gian hư vô, con hồ ly tàn bạo điên cuồng lập tức phát ra tiếng kêu thất thanh, nhưng vẫn không thể tránh khỏi cái chết, bị vỗ thành thịt vụn.

Ám ấn trên trán tên tà sư lóe lên rồi biến mất, hắn cảm thấy cấm chế đã bị phá vỡ, mối nguy hiểm nơi huyết mạch cũng biến mất. “Bây giờ có thể nói rồi.”

Tên tà sư lúc này đầy sợ hãi, hắn cuối cùng cũng nhận ra nữ tử trẻ tuổi trước mặt này có thể chính là một Thiên cấp đại sư giống như Hồ Tâm Cơ, làm sao hắn dám từ chối.

“Nàng bảo chúng ta tìm cách ẩn núp bên cạnh thất vương, dù dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng phải giúp thất vương thực hiện đại nghiệp.”

Giống như phán đoán của nàng, nhưng người đứng sau lại là Hồ Tâm Cơ… Nàng có chút không hiểu được ý đồ của đối phương.

“Vậy Tạ gia thì sao?”

“Thực ra không chỉ có thất vương, Hồ Tâm Cơ đã tính toán, nàng ta nói thiên hạ cuối cùng sẽ chia làm bảy phần không ai có thể ngăn cản, ngay cả đại quốc sư có thể lên trời xuống đất cũng không thể ngăn cản được vận mệnh quốc gia này.”

Từ Sơn Sơn nhếch mép mỉm cười: “Vậy nàng ta định nâng đỡ một hoàng đế mới lên ngôi, rồi bản thân thay thế đại quốc sư?”

Trước kia Từ Sơn Sơn không nhận ra tham vọng của nàng ta như vậy, nhưng giờ đây nàng ta bắt đầu lộ diện, gây rối loạn.

“Không…” Tên tà sư đột nhiên cảm thấy như có một vật gì đó bị chèn trong cổ họng, âm thanh bị nghẹn lại. Từ Sơn Sơn hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm vào hắn, không rời lấy một giây.

Hắn cúi nghiêng đầu, vẻ sợ hãi cầu xin dần dần thay đổi, “hắn” chăm chú nhìn nàng, đồng tử mở to, một cảm giác mơ hồ pha lẫn vui mừng, khao khát và tham lam bùng nổ trong đôi mắt hắn.

Biểu cảm này thật kỳ quái và biến thái, “hắn” cười lớn miệng hơi mở rộng: “Nàng ta không phải muốn thay thế, mà là muốn cưới —”

Rắc!

Âm thanh ngạo nghễ bị ngừng lại đột ngột, biểu cảm của tà sư cứng đờ, đầu hắn gục xuống, thân thể đã chết.

Từ Sơn Sơn bình thản thu tay lại, lấy ra một chiếc khăn, chầm chậm lau bàn tay từng chút một.

“Hồ Tâm Cơ, lần sau… ta nhất định sẽ giết ngươi.”

Phía sau, Từ Thủy Thủy lại chứng kiến nhị tỷ giết người, cậu sợ hãi run rẩy, tự nhủ rằng coi như mình đang mù, đang điếc đi.

Trong một đại điện u ám lạnh lẽo, những ngọn đèn lắc lư, phía sau là tấm màn mỏng rủ xuống, cột đá khổng lồ và mái vòm cao vút, ánh trăng xuyên qua bậc thang chiếu xuống mặt đất trong điện, gió thổi lay động tấm rèm, tạo ra tiếng vù vù.

Trên thảm đỏ ở giữa đại điện, không có tiếng nhạc, không có tiếng hát, nhưng lại có một nhóm nữ nhân ăn mặc mát mẻ, dáng vẻ quyến rũ, đang không biết mệt mỏi múa lượn như những con rắn.

Bỗng từ sâu trong điện vang lên một tiếng cười lớn, phá vỡ sự im lặng, khiến nhịp tim đột nhiên đập nhanh hơn.

“Ha ha ha, quả thực là đại quốc sư, sao nàng lại trở nên như vậy? Yếu đi nhiều đến thế… Thật là một tin tức tốt.”

Bức tượng khổng lồ đứng sừng sững trên tường của đại điện, dưới chân là một ngai vàng xa hoa được chạm khắc từ hàng ngàn viên ngọc. Phía sau màn rèm, mọi thứ đều mơ hồ không rõ nhưng lại tỏa ra khí thế uy nghiêm đáng sợ, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Hồ Tâm Cơ, ngươi sao vậy?”

Một nữ nhân ăn mặc giản dị, dung mạo thanh tú, bước vào đại điện, ngẩng đầu lên nghi hoặc hỏi: “Ngươi cười gì thế?”

Nàng hoàn toàn không hợp với không gian đầy ma mị và quái dị xung quanh, giống như một đóa sen tươi thắm giữa bùn nước vẩn đục, độc lập mà thanh thoát.

Tất nhiên, nàng cũng khác biệt với những nữ nhân đang nhảy múa, ít nhất lúc này mọi người đều sợ hãi quỳ gối, không dám nhúc nhích, còn nàng thì đứng đó như không có gì xảy ra, lại còn dám lên tiếng hỏi.

Một sức mạnh kéo nàng vào trong.

Cánh tay trắng như ngọc từ trong bóng tối vươn ra, thô bạo và biến thái túm lấy tóc nàng, khiến đầu nàng phải ngửa ra sau: “Ta rất vui nhưng lại rất giận dữ, Liễu Phi Phi, chẳng phải ngươi nói rằng trên đời này chỉ có ngươi là hiểu ta nhất sao? Vậy bây giờ ngươi nói cho ta, ta đang làm sao vậy?”

(Chương 59 kết thúc)

Chương 60

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *