Chương 16
***
“Tít tít tít——”
Tô Đường vừa mới gội xong dầu gội, còn chưa kịp xả sạch bọt, thì quang não đặt bên cạnh đã réo inh ỏi như giục mạng.
Ban đầu, cô định chờ tắm xong rồi mới xem tin nhắn. Nhưng âm thanh thông báo chẳng những không dừng lại, mà còn có xu hướng ngày càng gấp gáp.
Nhanh chóng tráng sạch bọt xà phòng, Tô Đường tắt van nước, với lấy quang não bên cạnh.
Một loạt tin nhắn hiện lên:
【Đặc Tình viên AAA: Một phút trước, Jormungandr đã phá hủy cánh cổng của Đặc Tình Sở.
Camera giám sát cho thấy Thần không đi về phía tổng bộ, mà lại vòng qua khu hậu cần!
Tô Đường, có phải bây giờ cô đang tắm trong khu hậu cần không?!】
【Đặc Tình viên AAA: Có phải cô đã lén giữ lại Xà Lân quả không?!!】
【Đặc Tình viên AAA: Bất kể bây giờ cô đang làm gì! Lập tức vứt Xà Lân quả đi, sau đó rời khỏi khu hậu cần ngay lập tức!】
【Đặc Tình viên AAA: Cô đã thấy tin nhắn chưa?!!】
【Đặc Tình viên AAA: Mau trả lời ngay!!】
【Đặc Tình viên AAA: Tô Đường! Mau trả lời!!】
【Đặc Tình viên AAA gửi yêu cầu liên lạc, không kết nối được】
【AAA……】
Phía sau là một loạt yêu cầu liên lạc, cứ cách vài giây lại có một cái.
Tô Đường: “……”
Cái quỷ gì mà giấu Xà Lân quả chứ?! Ngay cả quả mà cô từng ngậm trong miệng cũng bị bọn họ tịch thu rồi còn đâu!
【Bất cứ khó khăn nào cũng không thể đánh bại tôi: Không tin tôi thì thôi… chẳng lẽ anh còn không tin chính người của mình?】
Bên kia, Giang Minh Thanh đang lo sốt vó, cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại.
Thật ra, bọn họ đã lục soát hết số Xà Lân quả mà Tô Đường mang theo ngay từ đầu. Hơn nữa, sau hai ngày quan sát, họ có thể xác nhận Tô Đường đúng là một người bình thường.
Cô gái này chưa từng trải qua bất kỳ khóa huấn luyện trinh sát hay phản trinh sát chuyên nghiệp nào, chỉ có điều thân phận ‘không hộ khẩu’ của cô là cần lưu ý.
Cô thực sự không có khả năng qua mặt Đặc Tình Sở để giấu giếm cống phẩm.
Nhưng tình huống bây giờ lại quá trùng hợp, đến mức không thể không khiến anh suy nghĩ theo hướng đó.
Theo dữ liệu từ hệ thống đăng ký khách, Jormungandr đến đây là để tìm đội trưởng của họ.
Điều này cũng không có gì kỳ lạ, vì Đặc Tình Sở không chỉ giám sát các Chủng Truyền Kỳ, mà còn cung cấp dịch vụ cho họ, so với việc để một sinh vật không có khái niệm đạo đức loài người tự ý tìm cách đạt được mục đích, thì chủ động giúp họ giải quyết vấn đề sẽ giảm thiểu hậu quả hơn.
Nhưng vấn đề ở chỗ, Jormungandr lại đột nhiên rẽ sang khu hậu cần giữa đường!
Mà đúng lúc đó, Tô Đường lại đang tắm trong khu hậu cần!
Một Chủng Truyền Kỳ tìm đến một học viên bình thường thì có thể có chuyện gì chứ?
Mối liên hệ lớn nhất giữa hai người, chính là việc Tô Đường từng trộm cống phẩm mà Midgard Serpent dâng lên cho Chủ cũ!
Tô Đường cũng không nghĩ vấn đề là do mình, cô hỏi Giang Minh Thanh.
【Bất cứ khó khăn nào cũng không thể đánh bại tôi: Các anh chắc chắn chỉ cần qua 24 giờ, ngài ấy sẽ không còn ngửi thấy mùi của Xà Lân quả nữa? Đã thử nghiệm chưa?】
【Đặc Tình viên AAA: Về lý thuyết thì là vậy.】
Ai dám thật sự mang Midgard Serpent ra làm thí nghiệm chứ?
【Bất cứ khó khăn nào cũng không thể đánh bại tôi: Lý thuyết thôi à, vậy nghĩa là chưa có bằng chứng xác thực. Biết đâu sau 24 giờ, mùi chỉ nhạt đi… nhưng nếu khoảng cách đủ gần, ngài ấy vẫn có thể ngửi được thì sao.】
Tô Đường cảm thấy mình đúng là xui xẻo hết phần thiên hạ.
Đi tắm thôi cũng có thể đụng trúng nghịch tử!
【Đặc Tình viên AAA: Tôi sẽ báo cáo chuyện này lên trên. Trước mắt, cô cứ mau rời khỏi khu hậu cần đã!】
“Tí tách… tí tách…”
“Xào xạc… xào xạc…”
Bây giờ đang là ban ngày, khu tắm không có ai khác.
Trong không gian yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nước nhỏ xuống từ vòi sen.
Hơi nước trắng xóa lan tràn trong không khí, giữa sự im ắng tuyệt đối, dường như có một âm thanh khe khẽ vang lên.
Giống như những vảy rắn lạnh lẽo, đang chầm chậm cọ sát trên mặt đất, từng chút một… tiến đến gần… rồi gần hơn nữa.
Tô Đường hít sâu một hơi, sau đó gửi tin nhắn cuối cùng cho Giang Minh Thanh.
【Bất cứ khó khăn nào cũng không thể đánh bại tôi: Không kịp nữa rồi. Đặc Tình Sở chắc không thiếu sữa tắm và dầu gội đâu nhỉ?】
Giang Minh Thanh vừa gõ một dấu chấm hỏi, thì Tô Đường đã trực tiếp tắt âm và chặn thông báo từ quang não.
Cô nhanh chóng mở van nước, sau đó đổ hết sữa tắm và dầu gội ra ngoài.
Hương thơm nồng đậm lập tức khuếch tán trong làn hơi nóng.
Ý nghĩ của Tô Đường rất đơn giản: Nếu Jormungandr có thể ngửi thấy mùi của Xà Lân quả, vậy thì… chỉ cần những mùi khác đủ nồng, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến khứu giác của nó!
Khu tắm của trạm đóng quân tạm thời được chia thành hai khu nam nữ riêng biệt. Không gian chưa đầy 50 mét vuông có nhiều phòng tắm riêng, ở giữa là lối đi, bên ngoài còn có một cánh cửa lớn.
Cô mở cửa phòng tắm của mình, quan sát một chút. Jormungandr vẫn chưa bước vào, cửa chính vẫn còn đóng chặt.
Tô Đường lập tức khóa trái cửa từ bên trong.
Ngay khoảnh khắc cô vặn khóa, âm thanh cọ sát của vảy rắn ngoài kia cũng vừa lúc dừng lại trước cửa.
Rõ ràng là cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoài đó, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh về một cái bóng khổng lồ, đang sừng sững ngay bên ngoài cánh cửa.
Một giọng nói khàn khàn, trầm thấp, xen lẫn tiếng thở dốc bị kìm nén cùng sự hưng phấn, chậm rãi truyền qua khe cửa.
“A… Mẫu thân, Người có ở đó không?”
Tiếng than nhẹ vang lên khe khẽ, như thể từng chữ từng chữ được quấn lấy đầu lưỡi, triền miên nhả ra. Giống như đang ngậm một mỹ vị trong miệng, chậm rãi nghiền nát giữa kẽ răng.
Rõ ràng là một chất giọng trầm ấm cực kỳ dễ nghe, nhưng lúc này lại khiến người ta lạnh sống lưng.
Đôi đồng tử dựng đứng của Jormungandr thu hẹp lại, suối tóc bạc như thác rũ xuống, thân thể trắng như tuyết dán chặt lên cửa, tựa như cả người đều bám dính lấy nó. Chiếc đuôi rắn màu bạc liên tục quét qua mặt sàn trơn nhẵn.
“Mở cửa đi.”
Trong đôi mắt đỏ thẫm là sự hưng phấn điên cuồng. Giọng nói trầm thấp gợi cảm mang theo ý vị dụ hoặc khó tả:
“Là ta, Jormungandr… đứa trẻ ngoan ngoãn nhất của Người.”
Tô Đường: “……???”
Cái quỷ gì vậy?!
Đọc cái lời thề độc tràn ngập hơi thở khủng bố và sát khí trên giao diện hệ thống kia rồi, bảo cô tin lời hắn ư?
Nghe quỷ nói còn đáng tin hơn!
Tô Đường đảo mắt một vòng, bắt đầu tìm kiếm lối thoát khẩn cấp.
Thông thường, những khu tắm công cộng thế này dù không có cửa thoát hiểm thì cũng sẽ có đường ống thông gió.
Vừa tìm đường thoát, cô vừa mở hết tất cả vòi nước trong các phòng tắm, sau đó đổ sạch các loại sữa tắm, dầu gội ra ngoài.
“Ào ào——!”
Dòng nước nóng ào ạt tuôn xuống, tiếng nước chảy càng lúc càng lớn.
Mùi hương nồng nàn của chất tạo mùi nhanh chóng khuếch tán trong không gian, lấp đầy toàn bộ khu vực.
Bên ngoài cửa, chiếc lưỡi rắn đỏ thẫm khẽ vươn ra, bắt lấy các phân tử mùi trong không khí.
Hương liệu nhân tạo nồng đậm len lỏi qua khe cửa, che lấp hoàn toàn mùi hương nguyên bản mà hắn đã bắt được.
Mất rồi…
Mùi của mẫu thân… biến mất rồi!
Mùi hương nhân tạo nồng nặc tràn vào khứu giác, biểu cảm vui sướng phấn khích trên khuôn mặt Jormungandr dần trở nên âm trầm.
“Ào ào——”
Bên trong, tiếng nước từ vòi sen vẫn không ngừng chảy, ngày càng lớn, gần như nhấn chìm tất cả âm thanh khác.
Thì ra…
Mẫu thân đang tắm…
Nhận thức này khiến tầng sương mù u ám trong mắt hắn tan đi một chút. Nhưng cũng chính suy nghĩ đó, lại làm dòng máu lạnh trong cơ thể hắn dần sôi trào. Hơi nóng và tiếng nước, kích thích dòng máu cuộn trào trong huyết quản.
Đuôi mắt Jormungandr dần dần nhiễm sắc đỏ.
Hắn chăm chú lắng nghe âm thanh nước chảy từ bên trong, hai bàn tay áp chặt lên cửa. Nhịp tim bắt đầu tăng tốc, hơi nóng phả ra từ chóp mũi.
Làn da trắng bệch trên chiếc cổ thon dài bắt đầu nhuốm sắc đỏ nhàn nhạt, đôi đồng tử dựng đứng giãn nở.
Thần hận Mẫu thân vì đã ruồng bỏ hắn, thậm chí còn từng buông lời độc địa: Nếu người dám xuất hiện trở lại, ta sẽ hút cạn máu người, hòa làm một thể với người!
Nhưng mà…
Từ khi chỉ là một quả trứng, Thần đã ở bên Tô Đường.
Là một Hỗn Tà Chủng bẩm sinh mang bản chất hỗn loạn và vô trật tự, dù do chính Tô Đường ấp nở và nuôi dưỡng, hắn vẫn thường xuyên để lộ bản tính tà ác, không ít lần bị trừng phạt nghiêm khắc.
Từ khi còn là một con rắn nhỏ non nớt đã bị thuần phục và áp chế, dù đã trôi qua ngàn năm, Thần đã trở thành Truyền kỳ chủng, vị vương giả chí cao của loài xà, nhưng bóng ma quyền uy năm xưa vẫn còn hằn sâu trong bản năng.
Dù hận, dù giận, Jormungandr cũng chưa từng có gan phá cửa xông vào phòng tắm của người… Vì vậy, khi nhận ra Mẫu thân đang tắm bên trong, Thần không lập tức xông vào, mà theo phản xạ bản năng, đứng yên trước cửa.
Nhưng…
Không biết là do ảnh hưởng từ thời kỳ động dục, hay do sự phản nghịch ẩn sâu trong linh hồn cuối cùng cũng dần lộ ra cặp răng nanh tham lam.
Cơ thể Jormungandr vẫn đứng thẳng trước cửa, cao lớn và uy nghiêm. Nhưng chiếc đuôi rắn bạc của hắn lại bắt đầu cử động, vô thức gõ nhẹ vào cánh cửa.
Ban đầu chỉ là những cú chạm nhẹ nhàng…
Sau đó, ngày càng mạnh hơn.
“Bùm—— bùm—— bùm——”
Tô Đường nhìn chằm chằm vào cánh cửa kim loại đang không ngừng rung lên, thậm chí trông như sắp bị dỡ tung cùng cả khung cửa.
“???!!!”
Cái kiểu công trình rác rưởi gì đây?!
Phần dưới của cánh cửa, nơi tiếp xúc với chóp đuôi rắn, đã bắt đầu lõm xuống, biến dạng rõ rệt.
Chóp đuôi thon dài, sắc nhọn ấy đang chậm rãi len vào bên trong.
Vảy bạc lấp lánh như được đúc từ ngân quang, ánh lên tia sáng huyền ảo như ngọc trai, trơn nhẵn lướt qua nền gạch ướt đẫm nước, từng chút một len vào trong, không ngừng nới rộng lỗ hổng.
Rõ ràng, đối với hắn mà nói, muốn đập nát cánh cửa nhân loại này chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Thế nhưng, hắn vẫn dùng cách này, từ tốn từng chút một, thử nghiệm từng bước.
Bản tính phản nghịch bẩm sinh của một kẻ tà ác, và thứ quyền uy còn sót lại của chủ nhân cũ, hai luồng bản năng trái ngược kéo giằng, tạo nên hành vi đầy mâu thuẫn này.
Thần muốn vào… Nhưng lại không dám vào.
Đồng thời, Thần cũng đang dò xét phản ứng của Tô Đường.
Liệu Người sẽ quát tháo ngăn cản Thần? Hay sẽ mặc cho Thần tiếp tục?
Đây không phải là một thử nghiệm được tính toán kỹ lưỡng, mà là bản năng khắc sâu trong cốt tủy của Chủng Hỗn Tà.
Bất cứ khi nào có cơ hội, Thần đều sẽ nắm lấy, thử xem mình có thể được một tấc lại muốn tiến một thước hay không.
“Cạch.”
Lỗ hổng trên cánh cửa kim loại ngày càng lớn, chiếc đuôi rắn trắng bạc không ngừng trườn vào, vươn dài hơn.
Nhưng ngay giây tiếp theo, chiếc đuôi rắn vươn qua khe cửa lập tức bị một bàn chân giẫm mạnh xuống.
“Xì xì——”
Toàn thân Jormungandr khẽ run lên vì kích thích, sống lưng cứng đờ, hơi thở nóng rực phả lên cánh cửa lạnh buốt. Đồng tử đỏ thẫm bị hơi nước phủ mờ, khóe mắt thấp thoáng sắc ý mang theo tia điên cuồng khó tả.
Giọng Thần khàn khàn, mang theo sự run rẩy khẽ bật ra: “Mẫu thân… thì ra, Người đang đứng ngay sát cửa à.”
Bên trong cánh cửa, giữa tiếng nước chảy mơ hồ, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đây chính là… cái mà ngươi tự nhận là ngoan ngoãn sao?”
***