Chương 14
***
Rời khỏi phòng y tế, đang định vác dao thẳng tiến căng-tin, bỗng dưng dưới chân Tô Đường dâng lên một luồng lạnh lẽo, cảm giác buồn nôn không hiểu từ đâu ập tới. Cơn đói ngùn ngụt ban nãy như thể bị dập tắt ngay lập tức.
Chuyện gì vậy? Sao tự dưng cô lại thấy chán ăn thế này?
“Học muội! Bọn tôi vừa định rủ em đi ăn đây.”
Dưới ánh nắng giữa trưa, Tô Đường vừa ra khỏi cửa đã gặp ngay Vệ Nhàn cùng mấy người bạn đang tạm dừng bài kiểm tra để đi ăn trưa.
Vệ Nhàn đánh giá sắc mặt cô, sau đó rất tự nhiên khoác vai: “Em không nghỉ ngơi tử tế trong phòng y tế à? Sao trông xanh xao thế?”
Tô Đường sờ mặt, có sao?
“…Lên Mạng Toàn Tức lướt một lúc, gặp chút chuyện.”
“Bị đánh à?” Vệ Nhàn nhướn mày, “Mới vào tinh võng, đừng có ham vào chiến trường hay đi cày phó bản liên tục. Dù chỉ là mạng ảo, nhưng bị thương hay chết quá nhiều cũng hao tổn tinh thần lực đấy.”
“Trường mình năm nào cũng có người bình thường không chịu cố gắng, đến gần kỳ thi mới chạy vào ‘Bình Minh’ cày chiến tích. Kết quả là chết quá nhiều lần trong một ngày, chui ra khỏi cabin thực tế ảo thì nôn tại chỗ, phải nằm liệt trên giường bệnh mấy ngày trời, bỏ lỡ kỳ thi luôn, rồi học lại từ đầu.”
Tô Đường ngỡ ngàng: “Chúng ta cũng phải lên tinh võng cày chiến tích à?”
Trước giờ cô chỉ coi đó là trò chơi giải trí thôi.
“Dĩ nhiên rồi!” Vệ Nhàn hừ nhẹ, “Mặc dù ‘Bình Minh’ không thể thay thế hoàn toàn thực tế, nhưng độ mô phỏng cũng đạt 98% rồi.
Thực tế làm gì có nhiều Siêu Phàm Chủng để chúng ta luyện tập? Nếu chẳng may chạm trán loại Sa Đọa Chủng cấp cao, học viên còn có nguy cơ mất mạng.”
“Trừ huấn luyện thể chất là tiến hành ngoài đời thật, hầu hết các khóa thực chiến đều được thực hiện trong phó bản ‘Bình Minh’. Thành tích chúng ta cày được sẽ được tính vào điểm kỳ thi luôn đấy!”
“Nhưng mà… người bình thường vào ‘Bình Minh’ có thể điều chỉnh độ đau giảm xuống. Còn nếu muốn cày điểm khóa học, cùng lắm chỉ giảm xuống 80%, gặp loại Siêu Phàm Chủng siêu biến thái, thì mới có thể giảm xuống 60%.”
Vệ Nhàn nói xong, lại nhìn Tô Đường: “Sao mặt mày nhợt nhạt thế này, chẳng lẽ vào ‘Bình Minh’ ghép trận linh tinh rồi bị người ta hành?”
“Nhớ ID không? Chờ tuyển sinh xong, tôi giúp em đánh lại!”
Tô Đường vừa định giải thích, thì một giọng nói lạnh nhạt vang lên từ bên cạnh: “Cô đánh không lại đâu.”
Vệ Nhàn lập tức trừng mắt, “Tôi dù gì cũng là sinh viên của một trong năm đại học danh giá nhất, sao cậu biết tôi không đánh lại? Làm gì mà xem thường người nhà thế hả?”
Xung quanh, những thí sinh đang ăn cơm hoặc chờ kiểm tra đều nghe thấy. Một số người còn đang ăn dở cũng khẽ liếc mắt, ánh mắt tràn đầy tò mò.
Bất cứ ai đến đây tham gia khảo hạch cũng ôm mộng đỗ vào danh môn, mà top 5 đại học trong lòng mỗi người chính là vùng đất thần thánh.
“Top 5? Huy hiệu trên người họ, tôi không nhận ra. Là trường quân sự nào?”
“Có vẻ là trường Bắc Hải, xếp thứ năm trong hệ thống đại học Liên Bang.”
“Hả? Thứ năm không phải Nhật Bất Lạc sao? Trước khi đi thi, tôi còn tra tư liệu về top 5 mà?”
“Tôi cũng tra, thấy cả Bắc Hải lẫn Nhật Bất Lạc đều được liệt vào top 5… Hình như trước đây Bắc Hải đứng thứ năm, nhưng mấy năm nay bị vượt mặt. Dù vậy, trường này vẫn là đại học lâu đời, thực lực có thừa. Hơn nữa, số lần Bắc Hải vào top 5 giải đấu liên trường còn nhiều hơn Nhật Bất Lạc.”
Đám thí sinh ôm mộng vào trường danh giá, cúi đầu xì xào tranh luận, cho đến khi một giọng nói yếu ớt vang lên như nhát búa chốt hạ: “Mọi người đều biết mà, top 2 có ba trường, top 5 có sáu trường, còn top 10 thì hơn hai mươi trường.”
Tô Đường: “…”
Xem ra bất kể thế giới nào, các trường đại học đều không phục nhau, ai cũng tự nhận mình thuộc hàng top.
“Còn ăn nữa không đây!”
Bác gái căng-tin cầm thìa gõ mạnh xuống, thúc giục.
Mọi người tức tốc im bặt, nín thở xếp hàng lấy cơm. Đắc tội ai cũng được, nhưng không thể đắc tội với người chia cơm. Chỉ cần bác gái lắc nhẹ cổ tay một cái… thì suất ăn chỉ còn lại đúng hai đũa rau.
Sau khi lấy cơm, ba người tìm một bàn trống rồi ngồi xuống.
Tô Đường nhìn chằm chằm vào suất ăn của mình vài giây, chậm rãi phun ra hai chữ: “Không được.”
“Đúng là không được.”
Vệ Nhàn lập tức than thở, “Học muội à, gánh vác danh dự trăm năm của Trường quân đội Bắc Hải, trọng trách nặng như núi đang đè nặng trên vai chúng ta đấy. Nếu năm nay chúng ta không giành được danh hiệu gì, sau này tên Bắc Hải chắc thật sự bị xóa khỏi lịch sử luôn quá… Trọng trách gian nan, con đường phía trước còn dài.”
Ai ngờ, Tô Đường lại chỉ vào North.
“Không phải chuyện đó! Mà là… tại sao anh ta lại có nhiều hơn chúng ta một cái đùi gà?!”
Vệ Nhàn tá hỏa, lập tức thò đầu qua nhìn phần ăn của North, rồi kinh hoàng kêu lên: “Thật kìa! Sao có thể như vậy được?!”
Hai cô gái liếc nhau, bưng khay cơm lên, vai kề vai bước về phía quầy đồ ăn, chuẩn bị đối chất với bác gái căng-tin.
North: “…”
Cậu ta vò trán, mái tóc vàng kim mềm mại chảy xuống, ánh lên tia sáng lấp lánh. Xưa nay cậu ta không mấy để tâm đến danh dự của trường, nhưng… Khang Dược đặt toàn bộ kỳ vọng của Trường quân đội Bắc Hải lên hai người này.
Liệu có ổn không đây?
Hai phút sau, Vệ Nhàn và Tô Đường hớn hở ôm chiến lợi phẩm là một cái đùi gà bổ sung, vui vẻ ngồi lại vào chỗ.
“Trường quân đội Bắc Hải nghèo đến mức ăn không nổi cơm rồi sao? Vì một cái đùi gà mà cũng phải tranh với người ta, nhìn cái bộ dạng quê mùa chưa từng thấy thịt ngon kìa.”
Sinh viên Nhật Bất Lạc vừa lấy cơm xong, đi ngang qua, vừa thấy cảnh hai người cãi lý với bác gái căng-tin, miệng lập tức buông lời trào phúng.
Loại công kích bằng lời nói này, đối với một người từng nhặt rác suốt nhiều ngày, suýt chết đói ngoài đường như Tô Đường mà nói… Chả xi-nhê gì cả.
Bị mỉa mai vài câu quan trọng hơn hay là đùi gà trong miệng quan trọng hơn?
Đương nhiên là cái sau.
“À à, đúng vậy đúng vậy. Mấy người không nghèo, mấy người có tiền. Mấy người khinh thường một cái đùi gà.”
Tô Đường bày ra vẻ mặt đau lòng, duỗi đũa, nghiêm túc nói: “Nếu đã vậy… chúng ta đều là đồng đội cả, tôi đành hi sinh bản thân, giúp các cậu ăn hộ vậy! Đỡ lãng phí lương thực!”
Sinh viên Nhật Bất Lạc cúi đầu nhìn xuống, một đôi đũa nhanh như chớp vụt tới.
Nháy mắt sau, đùi gà trên khay của họ, biến mất.
“?”
“Đúng rồi, tiết kiệm là một đức tính tốt.”
Vệ Nhàn cũng lập tức hành động, tay chân nhanh nhẹn gắp luôn một cái đùi gà khác. Dù không có cái sự chấp niệm với đồ ăn như Tô Đường, nhưng… Chỉ cần thấy Nhật Bất Lạc không vui, cô lại thấy rất vui.
“Các người…”
Sinh viên Nhật Bất Lạc tức giận trừng mắt.
“Sao thế?”
Tô Đường đã ăn xong một cái, liếm liếm môi, cười nhạt: “Đừng nói với tôi là Nhật Bất Lạc cũng không có đùi gà đấy nhé?”
Cô lộ ra ánh mắt đồng cảm, khẽ thở dài: “Sớm biết các cậu cũng nghèo đến mức này, tôi đã để lại cho rồi. Lần sau nhớ nói trước nha.”
Vẻ mặt như thể đang muốn hỏi: Không có tiền mà còn giả vờ làm đại gia cái gì?
Sinh viên Nhật Bất Lạc: “…”
Nhịn.
Trước đây, mỗi lần cự cãi với Trường quân đội Bắc Hải, North luôn giữ thái độ mặc kệ thiên hạ, chẳng khác nào người tàng hình. Vệ Nhàn thì tính khí bốc đồng, chỉ cần bị khích vài câu sẽ lập tức động thủ, mà cuối cùng người bị phạt đầu tiên chắc chắn sẽ là cô.
Tóm lại, hễ hai bên cãi nhau, Trường quân đội Bắc Hải đa phần đều bị lép vế.
Nhưng từ khi tân sinh này xuất hiện, bầu không khí dường như đã thay đổi hoàn toàn.
“Ngày mai là thực chiến thu phục Siêu Phàm Chủng cấp A.”
Sinh viên Nhật Bất Lạc cười mà như không, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Đường và Vệ Nhàn, ném lại một câu đầy khiêu khích: “Hy vọng lúc đó các ngươi vẫn cười nổi.”
Nói xong, bọn họ ôm một bụng tức giận, giậm chân rời đi.
Tô Đường không hiểu ra sao nhìn về phía Vệ Nhàn: “Kỳ thi thực chiến với Siêu Phàm Chủng cấp A gì cơ?”
Vệ Nhàn, người lúc nào cũng cợt nhả, lần này sắc mặt cũng nghiêm túc hẳn: “Viện nghiên cứu của Liên Bang phát hiện ra một cá thể Siêu Phàm cấp A không thuộc loại công kích đã thức tỉnh tại tinh cầu AK01, ngay bên cạnh Bạch Hằng Tinh. Mỗi học viện đều muốn giành quyền sở hữu, các bên tranh cãi không ngớt.
Sau đó, Quân bộ quyết định lấy tinh cầu AK01 làm địa điểm thi. Những trường có khả năng thu nhận chủng tộc siêu phàm sẽ được ưu tiên giành quyền sở hữu. Thật ra bọn tôi đến Bạch Hằng Tinh lần này cũng vì chuyện đó, tuyển sinh chỉ là tiện thể thôi.”
“Có điều tôi cũng không rõ đám tân sinh các cậu có cần tham gia kỳ thi này không. Dù nó không phải chủng công kích, nhưng cấp A vẫn rất nguy hiểm.
Theo thông lệ, sau khi kiểm tra thiên phú đạt yêu cầu và có danh sách trúng tuyển sơ bộ, tân sinh sẽ phải trải qua một bài thi thực chiến. Quân bộ có lẽ sẽ đặt địa điểm thi của các cậu tại AK01, chỉ là sẽ tách biệt với khu vực rèn luyện của bọn tôi.”
Theo lời Vệ Nhàn, đám tân sinh bọn họ hẳn sẽ được Quân bộ bảo vệ, chỉ cần làm quen với môi trường chứ không phải chạm trán trực tiếp với Siêu Phàm Chủng cấp A.
“Cứ tưởng vừa nhập học đã phải đánh Boss cơ đấy.” Tô Đường thở phào nhẹ nhõm.
Liên Bang cũng thật chẳng coi con người ra gì.
Vệ Nhàn bật cười: “Sao có thể chứ? Các cậu mới nhập học mà đã ném đi đối phó với Siêu Phàm Chủng cấp A, khác nào bảo các cậu đi tìm chết? Hơn nữa, giờ các cậu còn chưa có Siêu Phàm Chủng ký khế ước, đánh kiểu gì?”
“Nhưng mà, dạo này càng lúc càng nhiều người thức tỉnh mà không có Siêu Phàm Chủng đấy.” Vệ Nhàn thở dài, “Từ khi Bạch Nhật đế quốc được thành lập, hầu hết Siêu Phàm Chủng đều không muốn ký khế ước với con người nữa. Nhưng học muội là người có độ tương thích cấp 3S, chắc không cần lo lắng chuyện đó đâu.”
Đây là lần đầu tiên Tô Đường nghe nói về đế quốc này: “Bạch Nhật đế quốc?”
Vệ Nhàn chợt nhớ ra, học muội này cứ như dân bản địa chạy ra từ vùng sâu vùng xa vậy, cái gì cũng không biết.
“Khoảng sáu trăm năm trước, Siêu Phàm Chủng cấp cao cùng với những người lai đã lập ra Bạch Nhật đế quốc.”
Vệ Nhàn giải thích: “Em cũng biết rồi đấy, có vài Siêu Phàm Chủng cấp cao có thể hóa thành hình người, trí tuệ không hề thua kém con người. Hơn nữa, hình thái nhân loại của bọn họ thường rất ưu việt, cấp bậc càng cao thì diện mạo càng xuất sắc. Người ký khế ước và Siêu Phàm Chủng chiến đấu bên nhau, cùng chung sinh tử, cộng thêm ràng buộc từ khế ước… ngày qua ngày, tình cảm sẽ nảy sinh…”
Tô Đường trợn tròn mắt, kinh hãi thốt lên: “Hả??!!”
Cô cất cao giọng: “Không có cách li sinh sản sao?!”
“Nói câu này ở Bạch Nhật đế quốc là bị chửi sấp mặt đấy.” Vệ Nhàn tặc lưỡi, “Sau đó, một số Siêu Phàm Chủng cấp cao bắt đầu đòi quyền lợi.”
Ngoài ra, con lai giữa con người và Siêu Phàm Chủng hình người cũng đòi quyền công dân. Liên Bang rơi vào hỗn loạn một thời gian, thậm chí còn bùng nổ chiến tranh giải phóng. Sau đó… Siêu Phàm Chủng cấp cao và con lai đã lập ra Bạch Nhật đế quốc.”
Tô Đường lập tức hiểu ra: “Chiến tranh giải phóng, Liên Bang thua.”
Sao có thể để kẻ khác ngủ yên ngay bên gối mình được? Liên Bang chắc chắn không cam tâm tự dưng mọc thêm một nước láng giềng ngay sát vách, tám phần là bị nghiền ép đến mức không thể không cắn răng thừa nhận.
“Thua rồi.” Vệ Nhàn ngượng ngùng gãi mũi, “Siêu Phàm Chủng cấp cao chiến lực quá mạnh. Con lai không chỉ có khả năng kế thừa năng lực từ huyết mạch siêu phàm, mà còn có thể ký khế ước với Siêu Phàm Chủng. Dù dân số Bạch Nhật đế quốc ít, nhưng tố chất lại vượt trội.”
“Bây giờ, phần lớn Siêu Phàm Chủng cấp cao có trí tuệ đều ở Bạch Nhật đế quốc. Mới phát triển vài trăm năm mà diện tích lãnh thổ còn lớn hơn cả Liên Bang.”
“Mấy năm nay, Liên Bang cũng nới lỏng một số hạn chế. Nhưng hầu hết con lai vẫn tập trung ở Bạch Nhật đế quốc.”
Vệ Nhàn chống cằm nhìn Tô Đường, ánh mắt đầy ẩn ý: “Con lai không chỉ thừa hưởng huyết mạch siêu phàm, mà còn kế thừa cả gu thẩm mỹ của tổ tiên nữa.
Học muội có độ tương thích cấp 3S, nếu đến đó, có khi sẽ rất được hoan nghênh đấy. Sau này nếu chúng ta sang Đế quốc làm du học sinh trao đổi, mang em đi mua đồ có lẽ sẽ được chủ tiệm giảm giá. Bên đó có nhiều thứ hay ho mà Liên Bang không có lắm, chỉ là… hơi đắt.”
Tô Đường: “……?”
“Siêu Phàm Chủng cấp cao đều ở Bạch Nhật đế quốc à?”
“Ừ.” Vệ Nhàn gật đầu, “Ít nhất là nhiều hơn Liên Bang.”
Tô Đường lặng lẽ nhìn bảng hệ thống phía sau, nơi hiển thị các thẻ bài Siêu Phàm Chủng… Trong lòng bỗng dâng lên một linh cảm kỳ lạ.
Không lẽ Bạch Nhật đế quốc là ổ tụ tập của ‘người quen’ chắc? Vậy thì… tuyệt đối không thể tới đó được.
Sau khi đánh chén sạch sành sanh bữa trưa, Tô Đường lại đi lấy thêm mấy phần cơm nữa.
Tiếc là căng-tin dù có thể lấy cơm bao no, nhưng đồ ăn chỉ được lấy một lần, sau đó chỉ có cơm trắng mà thôi.
Tô Đường bắt đầu nghĩ xem thời đại tinh tế này có nước tương hay không. Đợi có tiền rồi nhất định phải mua một chai, không có đồ ăn thì trộn cơm mà ăn.
Trước đây khi lang thang nhặt rác, cô chỉ mong có được một bữa cơm trắng thơm ngon là đủ. Bây giờ cơm đã ăn thỏa thích rồi, thế mà lại bắt đầu muốn có thêm thức ăn kèm mỗi bữa.
Con người ấy mà, lúc nào cũng tham lam.
Tô Đường thầm cảm thán, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương vô cùng quyến rũ.
Cô ngẩng đầu, nhóm thiếu niên mặt búp bê tóc vàng của Trường Quân đội Trung ương Liên Bang sáng nay vừa bước vào căng-tin.
Lúc đi ngang qua, tên tóc vàng đó liếc bọn họ một cái, sau đó chọn ngồi xuống bàn cách họ hai, ba mét. Cậu thiếu niên tóc đen đi cạnh, cũng là người dẫn đầu, vẫn còn cầm quyển Đường chủ Truyền kỳ, thế mà vẫn chưa đọc xong!
Vừa ngồi xuống, từng đĩa đồ ăn được bưng lên bàn họ: súp cua kem, tôm hùm nướng than… Khoan đã, thì ra hương thơm vừa rồi tỏa ra từ bên đó?!
Tô Đường nhìn chén cơm trắng đơn sơ trước mặt, lòng đau như cắt: “Tại sao đồ ăn của họ lại khác chúng ta?”
“Chắc là bỏ tiền ra đặt suất riêng rồi. Trường Quân đội Trung ương mà, ai cũng có tiền.” Vệ Nhàn thở dài: “Với cả, em cũng biết rồi đấy, bên họ toàn người nhà thế gia, rất chú trọng tiểu tiết. Ai bảo mấy người có tiền bên chỗ chúng ta lại không quan tâm mấy chuyện này chứ, không thì có khi còn ké được bữa ăn ngon.”
Cô liếc sang North, hất cằm ra hiệu.
North ngồi thẳng tắp, tư thế đúng chuẩn, phong thái lạnh nhạt. Dù cũng chỉ đang ăn phần cơm căng-tin bình thường với hai mặn một rau, nhưng dáng vẻ của cậu ta lại toát ra khí chất thanh cao của giới quý tộc lâu đời.
Tô Đường phát hiện, cậu ta không chỉ không gây ra chút tiếng động nào khi ăn, mà ngay cả tiếng đũa chạm vào chén cũng không có, hơn nữa dĩa cơm trước mặt còn được ăn sạch sẽ vô cùng.
North cầm khăn tay lau khóe miệng, thản nhiên nói: “Cuộc sống không dễ dàng, phải biết chi tiêu hợp lý.”
Tô Đường: “……”
Mỗi lần nhìn học trưởng đến từ gia tộc Mafia này, dùng vẻ mặt lãnh đạm tuyệt đối mà nói ra những câu đầy hơi thở phố chợ như thế này… cô lại cảm thấy một sự tương phản đầy vi diệu.
“Khó khăn cái quỷ. Ai mà không biết nhà cậu giàu.” Vệ Nhàn tặc lưỡi, đột nhiên nhớ ra chuyện trước đó: “Phải rồi, cậu nói tôi không đánh lại là có ý gì?”
“Tinh võng, hot search.” North thản nhiên nói bốn chữ, đồng tử màu xám xanh tối sẫm nhìn thẳng vào Tô Đường, “Thứ cậu ấy gặp trong thực tế ảo Bình Minh chính là Siêu Phàm Chủng cấp độ nguy hiểm cao, ‘Mèo hề’.”
“Cái gì?!” Vệ Nhàn trợn tròn mắt, vội mở quang não đăng nhập vào tinh võng.
Tô Đường liếc qua màn hình của cô ấy.
Trên hot search đang treo một tiêu đề giật gân:
#Sự cố cấp một! Hàng chục triệu cư dân bị mắc kẹt trong sảnh số 1 Bình Minh, Siêu Phàm Chủng nguy hiểm cao ép hỏi ‘Mẫu thân đâu?’#
Nhìn thấy hai chữ “mẫu thân” chói lọi kia, ngón chân Tô Đường vô thức cuộn lại: “……”
Phần bình luận toàn là cư dân Liên Bang đang xả giận:
“Liên Bang chết rồi sao? Xảy ra sự cố lớn như vậy mà không cho dân đóng thuế một lời giải thích?”
“Ai hiểu nổi chứ! Ban đầu tôi chỉ muốn vào Bình Minh cày phó bản, thế mà Boss phó bản lại chui ra ngoài, còn mò hẳn vào đại sảnh nhiệm vụ nữa?! Tôi suýt bị dọa đến đột tử đấy! Kinh khủng nhất là, Thần cứ gặp ai cũng hỏi ‘Mẫu thân đâu?’, trả lời không được thì mất mạng!”
“Tôi cũng thế… Rõ ràng biết đó chỉ là thực tế ảo, vậy mà suýt bị dọa đến sụp đổ tinh thần. Nhiều người sau khi thoát khỏi tinh võng đều bị tổn thương tinh thần, Bình Minh nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích!”
“Tại sao Boss phó bản lại có thể thoát ra ngoài? Nghĩ kỹ thấy đáng sợ thật đấy… Liên Bang có phải đã nhét thứ gì cấm kỵ vào tinh võng không?”
Cả tinh võng sôi sục. Trong lúc Tô Đường còn đang ăn cơm, thông báo chính thức của Bình Minh đã được đăng tải:
[Kính gửi công dân Liên Bang, Bình Minh xin gửi lời xin lỗi chân thành nhất.]
Do lỗi bất ổn trong quá trình thử nghiệm phó bản mới, thực tập sinh đã thao tác sai khi bảo trì, dẫn đến mã lệnh của boss phó bản ‘Mèo Hề’ chạy sai, khiến công dân đăng nhập vào Đại sảnh số 1 từ 10:00 đến 11:00 hôm nay không thể thoát ra ngoài, đồng thời gây ra ảnh hưởng xã hội nghiêm trọng.
Hiện tại, Bình Minh đã kiểm tra và sửa chữa toàn bộ phó bản.
Tất cả công dân Liên Bang bị mắc kẹt trong khoảng thời gian phó bản sụp đổ có thể gửi đơn yêu cầu bồi thường tinh thần đến Bình Minh. Nếu bị tổn thương tinh thần nghiêm trọng, hãy liên hệ bộ phận chăm sóc khách hàng, chúng tôi sẽ tiến hành đánh giá y tế và đưa ra khoản bồi thường phù hợp.
Nhưng cư dân Liên Bang lại chẳng hề hài lòng.
“Vừa ra phó bản mới đã giao cho thực tập sinh bảo trì, lại còn là phó bản cấp nguy hiểm, Bình Minh giỏi thật đấy.”
“Có chuyện là đổ hết lên đầu thực tập sinh, bài cũ quá rồi.”
“Thực tập sinh dù có làm bậy cũng đâu đến mức viết ra một con Siêu Phàm Chủng hỏi ‘Mẫu thân ta đâu?’, không tìm được thì giết cả đôi? Lập trình viên mắc chứng rối loạn nhân cách phản xã hội à? Bình Minh, các người thật sự không giấu giếm thứ gì nguy hiểm sau lưng dân đóng thuế đấy chứ?”
Giữa vô số bình luận chỉ trích trụ sở Bình Minh, cũng có vài người bắt đầu bàn tán về Boss phó bản mới.
“Nhiều người chạm trán ‘Mèo Hề’ thế à? Có ai tổng hợp mẹo đối phó không?”
“Mẹo cái gì mà mẹo! Đều là chết hết mới được thoát ra! Cười chết.”
“Tôi tổng hợp được một điều: nếu gặp ‘Mèo Hề’, hãy tự đánh giá thực lực của mình. Đánh được thì đánh, không thì chạy. Đừng bao giờ nghĩ rằng Siêu Phàm Chủng trí tuệ cao là có thể giao tiếp. Đó chỉ là một cái máy tìm Mẫu thân vô tình vô cảm mà thôi.”
“Bình luận phía trên, có khi biết ‘Mẫu thân’ của Thần đang ở đâu thật thì lại sống sót được ấy? Biết đâu còn có thể lợi dụng chuyện này để khống chế ngược?”
“Khống chế Hỗn Tà Chủng? Anh điên rồi hay tôi điên rồi? Anh có biết mẫu thân Thần là ai không? Lịch sử không ghi chép lại, nhưng có thể được ‘Mèo Hề’ gọi là Mẫu thân, chỉ có thể là Hỗn Tà Chủng của Hỗn Tà Chủng!
Hãy nghĩ xem, phải là loại quái vật gì mới có thể nuôi ra một con quái vật như thế? Người từng gặp Mẫu thân của Thần… thì đã chết sạch rồi!”**
Tô – Hỗn Tà Chủng của Hỗn Tà Chủng- Đường lặng lẽ cúi đầu, dùng cơm trắng trộn cơm trắng, đôi mắt sáng lấp lánh dán chặt vào hai chữ: bồi thường!
Cô mở quang não ra, quả nhiên đã nhận được đơn bồi thường từ Bình Minh.
Tinh thần Tô Đường chấn động, cả người bừng bừng phấn chấn. Không ngờ được, cô lại kiếm được số tiền đầu tiên kể từ khi đặt chân đến thời đại tinh tế này theo cách như vậy!
Nhìn chằm chằm màn hình, cô bắt đầu hì hục gõ chữ.
Nội dung cả bài đều là những câu chữ vòng vo tam quốc, nhưng ý nghĩa chung chỉ có một: Cô đã bị dọa sợ! Cô cực kỳ hoảng loạn!
Vì Boss phó bản ‘Mèo Hề’ quá mức biến thái, cô đã bị tổn thương tâm lý nặng nề. Kể từ khi thoát khỏi tinh võng, cô luôn trong trạng thái bàng hoàng run rẩy, ăn không ngon ngủ không yên, mất ngủ triền miên, tinh thần suy nhược!
Tóm lại, với tư cách là một công dân Liên Bang yếu ớt, bình thường, vô tội, cô đã bị dọa hỏng rồi!
***
Đường Đường: (lưu loát viết đơn tổn thất tinh thần) Bởi vì ‘Mèo Hề’ tôi đã bị suy nhược tinh thần. Hắn rất biến thái, tôi rất sợ hãi.
Sau này, con mèo nào đó nhìn thấy mẫu thân tự tay viết: (miêu miêu hỏng mất )
Con nhện biết được con mèo bị chán ghét: (Ha ha ha lớn tiếng cười nhạo)