Chương 13
***
【Phát hiện lỗi hệ thống…】
Trên quảng trường bị bao vây bởi những quân bài, đột nhiên lóe lên ánh sáng cảnh báo đỏ.
Tô Đường thấy trên mặt đất hiện ra dòng chữ đỏ nhấp nháy, đồng thời vang lên tiếng cảnh báo “U u u —” kéo dài.
【Phó bản nguy hiểm cấp cao mới “Mèo Hề” xuất hiện virus, đang khẩn cấp sửa lỗi…】
【……Kích hoạt cửa hậu cưỡng chế đăng xuất cho những người đăng nhập…】
Những người còn lại trong quảng trường đồng loạt thở phào.
“Cuối cùng thì Liên Bang cũng chịu sửa lỗi rồi!”
“Aaaa! Phó bản mới ra lúc nào cũng toàn lỗi! Liên Bang có thể kiểm tra kỹ trước khi phát hành không vậy? Suýt nữa thì tôi bị dọa chết rồi!”
“Mau! Mau để bọn tôi thoát ra ngoài!”
Những quân bài đang bao vây quảng trường bắt đầu xuất hiện vết nứt, những người vốn không thể đăng xuất lần lượt biến mất, số lượng người trên quảng trường giảm nhanh chóng.
Nhưng Mèo Hề hoàn toàn không để tâm đến những kẻ đang rời đi.
Ánh mắt hắn vẫn chặt chẽ khóa chặt vào Tô Đường. Trong đôi đồng tử xanh lục, chỉ còn lại sự cuồng loạn vặn vẹo.
Bóng hình cô phản chiếu rõ ràng trong mắt hắn, như một lữ khách lạc giữa sa mạc khô cằn, khát khao nhìn chằm chằm vào nguồn nước.
“Mẫu thân… Mẫu thân… Mẫu thân…”
“Nói cho ta biết! Mẫu thân ở đâu?!”
Một lực kéo mạnh mẽ truyền đến từ cơ thể Tô Đường. Ý thức cô như bị một thứ gì đó đá văng ra khỏi thế giới này. Có lẽ, đây chính là chức năng cưỡng chế đăng xuất của Liên Bang.
Nhưng…
Tay của Mèo Hề vẫn còn nắm chặt lấy bả vai cô!
Lý mà nói, khi tiến vào Mạng Toàn Tức, chỉ có ý thức được truyền vào, cơ thể này chỉ là một chuỗi dữ liệu được mô phỏng.
Nhưng giờ phút này, Tô Đường lại cảm nhận được hai nguồn lực kéo ngược nhau. Một bên muốn lôi cô rời đi, một bên muốn giữ cô ở lại.
Giống như… Mèo Hề đang giằng co với hệ thống của Liên Bang.
Dù không rõ chuyện gì đang xảy ra với Boss phó bản này, nhưng bị lộ là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra!
“Ngươi đoán xem?”
Tô Đường vung mạnh khuỷu tay, nhắm thẳng vào cổ Mèo Hề, muốn nhân cơ hội này thoát khỏi sự kìm hãm.
【Chỉ số thể chất không đủ】
【Tấn công trượt, phán định: Không thể gây sát thương lên Siêu Phàm Chủng nguy hiểm cấp cao “Mèo Hề”】
Trước mắt cô hiện lên một loạt cửa sổ thông báo.
Tô Đường: “???”
Khoan đã… chẳng phải chỉ là một Mạng Toàn Tức thôi sao? Có cần mô phỏng chân thực đến mức này không? Hệ thống có quét dữ liệu cơ thể thật của cô à?
Còn Mèo Hề, hắn hoàn toàn không có phản ứng trước đòn tấn công bất ngờ này.
Người bình thường nếu bị đánh vào cổ họng, dù không nghẹt thở thì cũng sẽ có phản xạ nôn khan hoặc ho sặc sụa. Nhưng hắn thì vững như núi, đứng yên bất động, như thể bị đóng băng tại chỗ.
Không—
Vẫn có phản ứng.
Đôi đồng tử xanh lục sắc bén, lúc nào cũng giấu một tia cười cợt, giờ đây chỉ còn lại sự lạnh lẽo chết chóc.
Nụ cười bị che giấu phía sau lớp trang điểm đỏ thẫm cũng biến mất, như thể khóe miệng đang nhếch lên của gã hề bị kéo thẳng lại.
Không chút cảm xúc, quỷ dị đến rợn người.
Ngón tay hắn chậm rãi lướt qua chiếc chuông nhỏ treo trên cổ, sát khí trong đôi mắt ngày càng đậm, tĩnh lặng như bình yên trước bão tố.
Giọng nói trầm thấp, nặng nề, từng chữ từng chữ dằn xuống,
“Ngươi làm bẩn chuông của ta rồi. Đây là quà sinh nhật… do Mẫu thân ban tặng.”
Một luồng nguy hiểm vô hình lan tràn trong không khí theo từng lời hắn nói. Lá bài Joker kẹp giữa những ngón tay biến thành lá K bích.
Trên quân bài, chữ “K” nhuộm đầy sắc đỏ, như thể lưỡi đao đẫm máu, chỉ chực chờ giáng xuống, tước đoạt sinh mệnh.
Nhưng—
Người đang đứng trước hắn lại vô cùng bình thản.
Chỉ bằng một câu nói ngắn gọn, Tô Đường đã ép sát khí bùng nổ của hắn lặng xuống.
“Mẫu thân của cậu đang…”
Mèo Hề khẽ sững lại.
Động tác kẹp bài khựng lại giữa không trung.
Hai tai mèo dựng thẳng, đồng tử xanh lục co rút thành một đường thẳng tắp, ánh mắt gắt gao khóa chặt vào Tô Đường. Hơi thở vốn được đè nén bỗng trở nên gấp gáp.
Tim hắn đập thình thịch. Càng lúc càng nhanh, càng lúc càng dữ dội. Tựa như có thứ gì đó sắp xé toang lồng ngực hắn mà nhảy ra ngoài, khiến lỗ tai hắn ong ong không dứt.
Hắn cố gắng kiềm nén nhịp tim đập loạn, chăm chú lắng nghe nửa câu sau.
Mẫu thân…
Mẫu thân của hắn ở đâu?
Tô Đường: “…Đang nhìn cậu.”
“?”
Không khí lặng đi trong chốc lát.
Giây tiếp theo, cơn phẫn nộ bị trêu đùa nghiền nát lý trí của Mèo Hề.
Nhưng chưa kịp để cơn giận bị kìm nén bùng phát thì…
Loảng xoảng.
【Lỗi đăng xuất đã được sửa chữa hoàn tất】
Người trước mắt vỡ tan thành những điểm sáng, biến mất khỏi chỗ cũ.
Kỹ thuật viên tại Mạng Toàn Tức cuối cùng cũng giải phóng người chơi cuối cùng bị hắn giữ lại.
Cả quảng trường toàn tức bỗng chốc hoang vắng, chỉ còn sót lại vệt máu lấm tấm. Nhưng chẳng bao lâu sau, ngay cả dấu vết máu cũng bị dữ liệu cập nhật quét sạch.
Những lá bài trôi nổi giữa không trung dần biến mất, luồng dữ liệu lạnh lẽo bắt đầu khôi phục đại sảnh đã bị tàn phá.
Trong không gian rộng lớn và hoang tàn,
Chỉ còn lại một người.
Thanh niên mặc áo gile đuôi tôm, khuôn mặt bôi lớp trang điểm hề đỏ thẫm, mái tóc đen phủ trên vầng trán trắng tái.
Từng giọt máu tí tách rơi xuống. Đôi tai mèo đen khẽ cụp xuống. Đôi đồng tử xanh lục u tối chỉ lặng lẽ nhìn vào khoảng không.
Lặng lẽ như một bức tượng cô độc bị năm tháng bào mòn.
【”Lõi ‘Mèo Hề’ đã được thu hồi về kho lưu trữ”】
【”Phó bản Siêu Phàm Chủng cấp cao ‘Mèo Hề’ khởi động lại”】
Ánh sáng nhấp nháy dọc theo đại sảnh.
Những đoạn dữ liệu bị đóng băng bắt đầu chạy lại, từng phó bản lần nữa xuất hiện, sẵn sàng chờ những kẻ khiêu chiến bước vào.
Mèo Hề cúi đầu lặng lẽ, rồi chậm rãi ngẩng lên. Đôi đồng tử xanh biếc, tỏa ra một thứ ánh sáng âm u, rực rỡ trong không gian dần tối đen.
Tiếng thì thầm trầm thấp vang vọng trong đại sảnh tĩnh mịch.
“Phải rồi… Mẫu thân… đang nhìn ta…”
“Ta đã làm Mẫu thân thất vọng rồi.”
Hắn nâng tay lên, năm ngón tay siết lấy khuôn mặt mình, đầu ngón tay miết qua lớp trang điểm quái đản, điên cuồng nhưng bi thương.
Nhất định là do trước đây Thần từng bị nhân loại đánh bại, bị thu hồi. Nên Mẫu thân thất vọng, không đến tìm Thần.
Là vì Thần quá yếu ớt… Nên Mẫu thân đã vứt bỏ Thần. Nhưng… Mẫu thân nhất định vẫn đang dõi theo Thần.
Nhất định chưa từng vứt bỏ đứa con cưng của mình.
Thần không thể để Mẫu thân thất vọng thêm nữa.
“Không thể… khiến Mẫu thân thất vọng…”
Mèo Hề ngước nhìn lên đỉnh đại sảnh, sâu trong đồng tử xanh thẳm phản chiếu những con số đỏ như máu — Tỷ lệ tử vong trong phó bản.
Từng bước một, hắn tiến vào phó bản, nơi những con số đỏ thẫm ấy nhấp nháy trên đỉnh đầu, như ánh nến lập lòe trong đêm tối, vừa chói mắt, vừa nặng nề.
Tiếng thì thầm mang theo sự điên cuồng chậm rãi lan khắp không gian lạnh lẽo.
“Phải chứng minh thực lực… mới có thể giành lại sự sủng ái của Mẫu thân…”
“Phải giết nhiều hơn…”
“Trở thành đứa con được Mẫu thân yêu quý nhất.”
Vòng xoáy dữ liệu nuốt chửng hắn.
Bên cạnh phó bản mới sinh ra, xuất hiện thêm một đoạn mô tả.
【Phó bản cấp độ nguy hiểm cao – ‘Mèo Hề’.
- Tỷ lệ vượt ải hiện tại: 0%.
- Tỷ lệ tử vong: 100%.
- Số lần thách đấu: 1.
- Ghi chú: Cực kỳ nguy hiểm! Cân nhắc kỹ trước khi vào.】
“Cuối cùng cũng xong.”
Tổng bộ ‘Bình Minh’ – Ban Quản lý Mạng Toàn Tức.
Các lập trình viên tăng ca thở hắt ra một hơi dài, ai nấy mặt mày héo hon, trông như vừa bị hút sạch sinh khí.
Bên cạnh, trưởng bộ phận gào thét như súng máy.
“Làm sao lại có loại bug này hả?! Boss phó bản tự dưng chui ra ngoài, chặn người chơi không cho đăng xuất, tôi điên rồi hay đống mã này điên rồi? HẢ?! Còn có thể xuất hiện loại bug này?!”
“Tôi đã có thể tưởng tượng trên Mạng Toàn Tức bây giờ chửi chúng ta thế nào rồi! May mà chưa xảy ra chuyện lớn, nếu không chúng ta phải viết đơn từ chức hết lượt, đi ăn gió Tây Bắc mà sống!”
“Chỉnh sửa dữ liệu không phải đã bảo các cậu hạ thấp chỉ số của Mèo Hề rồi sao?! Sao sát thương của nó vẫn cao như vậy?! Bọn cậu được ‘Bình Minh’ thuê về để ăn không à?!”
Trưởng bộ phận mắng sùi bọt mép, bắn cả nước bọt lên mặt nhóm lập trình viên ngồi hàng đầu.
Trưởng kỹ thuật đưa tay lau mặt, hít sâu một hơi: “Không phải lỗi của chúng tôi. Mã nguồn của phó bản mới đã được rà soát đi rà soát lại nhiều lần, hoàn toàn không có lỗi.”
Trưởng bộ phận nghiến răng: “Không phải lỗi của các cậu? Thế vụ tai nạn to tổ bố này ai chịu trách nhiệm đây?!”
“Chẳng phải do bên Nghiên cứu sao?” Một lập trình viên khác chen vào. “Dạo trước họ bảo chúng ta phối hợp, thử tích hợp một phần ‘Lõi’ của Sa Đọa Chủng vào động cơ phó bản, để dữ liệu của chúng ta sát với thực thể Sa Đọa Chủng hơn.”
“Từ sau khi thêm ‘Lõi’ vào, chương trình của chúng ta liên tục xuất hiện bug đột biến không thể kiểm soát. Lần này xảy ra sự cố, bọn họ phải chịu toàn bộ trách nhiệm.”
“Không sai!” Một lập trình viên khác tán thành. “Bộ phận Kiểm thử đã kiểm tra rồi. Nguyên nhân gây ra bug lần này chính là phần Lõi của Mèo Hề mới được bổ sung.”
“Loại bug này bọn tôi chưa từng thấy bao giờ! Khi viết phó bản Mèo Hề, bọn tôi chỉ dựa theo cơ sở dữ liệu của Siêu Phàm Chủng để thiết lập kỹ năng và chỉ số, chứ có thêm vào cái tình tiết cả ngày lang thang đi tìm mẹ, tìm không thấy thì trở mặt giết người đâu!”
Ai mà rảnh viết ra thứ quái gở đó chứ?! Bọn họ lại không phải biến thái!
“Xuất hiện tình huống này, chỉ có thể là do cảm xúc và chấp niệm của Mèo Hề, thông qua sức mạnh của Lõi, ảnh hưởng đến luồng dữ liệu. Tôi có nghe ngóng được, dạo gần đây, không ít Lõi do bên Nghiên cứu trích xuất đều đột nhiên trở nên kích động, có xu hướng thức tỉnh sớm.”
Trưởng bộ phận nghe vậy, lập tức bực bội chửi rủa.
“Mấy con Siêu Phàm Chủng này là đám trẻ chưa cai sữa à? Hết con này đến con khác suốt ngày chỉ biết tìm mẹ.”
“Tôi đi tìm đám Nghiên cứu tính sổ đây! Lần này không thể để một mình chúng ta gánh trách nhiệm được!”
Trưởng bộ phận bừng bừng sát khí bỏ đi, để lại nhóm lập trình viên nhìn nhau chằm chằm. Cả đám vừa định tranh thủ đi nghỉ một chút, thì đột nhiên…
Một người nhìn chằm chằm vào màn hình của mình, sững sờ.
“Anh em, ai là người viết cái này vậy??? Chịu bị trưởng bộ phận phun nước bọt mà vẫn còn tâm trí chỉnh sửa thông tin phó bản? Đúng là tấm gương lao động điển hình mà!”
“Cái gì?”
Mấy đồng nghiệp bên cạnh tò mò ghé sát lại, sau đó nhìn thấy màn hình lóe sáng, một đoạn ghi chú dài xuất hiện dưới phần mô tả phó bản của Mèo Hề.
【Sa Đọa Siêu Phàm Chủng – Mèo Hề. Hình thái cao trí tuệ có thể giả lập nhân dạng, có khả năng giao tiếp bình thường với con người. Hắn là đứa con được ■■■■ yêu thương nhất.
Đứa trẻ luôn lang thang này tìm kiếm mẹ.
Hắn sẽ hỏi tất cả các sinh vật trí tuệ mà hắn gặp về tung tích của mẹ.
Nếu không thể tìm thấy ■■■■, kẻ đó sẽ bị phán định là phế vật vô dụng và bị xử tử.
Ngươi có thể trả lời rằng ngươi biết hoặc không biết, nhưng tuyệt đối đừng nói dối trước mặt Mèo Hề.
Hắn có thể nhận ra đâu là thật, đâu là giả.
Chỉ có những ai từng gặp ■■■■, mới có thể sống sót dưới tay hắn.】
Sau khi đọc hết đoạn này, cả phòng lập trình viên chìm vào im lặng.
“…Ai viết cái ghi chú phó bản mà còn cố tình chèn ■■■■ cho bí ẩn vậy? Lỗi hiển thị ký tự à? Sao tôi đọc mà chẳng hiểu gì thế này?”
“Đoạn này không phải tôi viết.”
“Tôi cũng không.”
Cả nhóm dò hỏi một vòng, nhưng không một ai trong phòng nhận trách nhiệm về việc này.
Bộ phận kỹ thuật lập tức rơi vào sự im lặng đáng sợ.
“…Có lẽ… là ‘Bình Minh’ đã tự động tạo ra đoạn này dựa trên dữ liệu trước đó bằng thuật toán?”
‘Bình Minh’ là trí tuệ nhân tạo vận hành Mạng Toàn Tức. Toàn bộ hệ thống cũng được gọi là ‘Bình Minh’, được Liên Bang và Đế Quốc cùng phát triển, mang ý nghĩa hy vọng của nhân loại.
“Báo cáo luôn trường hợp bất thường này cho Đặc Tình Sở đi.”
“Haiz… Rõ ràng đây là lĩnh vực mà tôi quen thuộc nhất… Vậy mà từ sau khi đám điên bên Nghiên cứu nhét ‘Lõi’ khiếm khuyết của Sa Đọa Chủng vào động cơ của Bình Minh, giờ tôi bắt đầu thấy sợ cả Mạng Toàn Tức rồi.”
“Nhát quá đấy! Chẳng lẽ cậu nghĩ Mèo Hề thực sự thức tỉnh à? Trước đây, kỹ thuật của bọn Nghiên cứu cũng chỉ có thể trích xuất một phần mảnh vỡ của Lõi để kiểm tra thời gian thức tỉnh của Siêu Phàm Chủng thôi.
Lõi thực sự của Mèo Hề hiện vẫn chưa rõ đang ngủ say trên hành tinh nào. Nếu Thần có muốn báo thù, cũng chưa chắc tìm được đến chỗ chúng ta.”
Đồng nghiệp cười, vỗ vỗ vai người vừa lên tiếng.
*
Phòng y tế.
Sau khi bị cưỡng chế đăng xuất, trước mắt Tô Đường lập tức chuyển thành khung cảnh quen thuộc của phòng bệnh dưỡng sức.
Mũ đầu nối toàn tức hiển thị trạng thái đã ngắt kết nối. Nếu muốn đăng nhập lại, trên màn hình sẽ bật ra dòng chữ “Hệ thống đang bảo trì”.
Tô Đường cắn một miếng táo mà nhóc mập đã gọt cho, cảm thấy có chút tiếc nuối.
Câu cuối cùng của cô còn chưa kịp nói xong: “Đợi cậu tích đủ tiền, cô ấy sẽ đến tìm cậu.”
Thế mà đã bị Mạng Toàn Tức quăng ra ngoài rồi.
Tất nhiên… cô cũng chẳng thực sự mong đợi con Mèo Hề kia có thể kiếm tiền giúp mình. Trước đây, nhóc mập từng nói với cô, các Boss phó bản trong Bình Minh thực chất đều do Liên Bang mô phỏng dựa trên kỹ năng, tính cách và thuộc tính của những Siêu Phàm Chủng đã biết, mục đích là để rèn luyện khả năng đối phó của công dân và giúp họ hiểu rõ hơn về các thực thể nguy hiểm.
Chỉ là… dữ liệu mô phỏng lần này có vẻ quá chân thực rồi. Trạng thái tinh thần đầy điên loạn đó, suýt nữa khiến cô tưởng rằng Mèo Hề thực sự xuất hiện trước mặt mình.
Xem ra người thiết kế phó bản này, e rằng tinh thần cũng chẳng được bình thường cho lắm.
Mạng Toàn Tức đang bảo trì, nhưng Mạng Tinh Tế thông thường vẫn có thể truy cập được.
Tô Đường dự định lên mạng xem thử các thông tin liên quan đến bug lần này, nhưng khi càng ăn táo, bụng lại càng đói hơn.
Cô bước xuống giường, quyết định kiếm gì đó để ăn trước đã.
Vừa đứng dậy, cô chợt phát hiện, cục bông thấm máu mũi mà cô vô tình đặt bên cạnh đã bị thu dọn mất rồi.
Cô mới ở trong toàn tức chưa đến mười phút, vậy mà trong khoảng thời gian ngắn như thế đã có người đến thu dọn?
Công tác y tế của thế giới này… cũng quá tận tâm rồi đi?
Tô Đường thong thả rời khỏi phòng bệnh.
*
Cùng lúc đó.
Hành tinh AK01, nơi vừa được thiết lập làm khu thực chiến sau khi hệ thống phát hiện có một Siêu Phàm Chủng cấp A thức tỉnh.
Bên trong phòng thí nghiệm.
“Bác sĩ Dean, đây là thiết bị kiểm tra tinh thần và vật tư y tế có dính máu mà ngài yêu cầu.”
Một người mặc quân phục cúi đầu, cung kính đưa túi niêm phong bằng màng bảo vệ vào phòng, nơi một người khoác áo blouse trắng đang đứng.
“Không ai phát hiện ra chứ?” Người đàn ông mặc blouse hỏi, giọng nói dịu dàng mà ôn hòa.
“Không ai cả.” Đối phương vội vàng đáp, “Đây chỉ là một ít vật tư y tế bỏ đi, chẳng ai quan tâm đến cả. Thiết bị kiểm tra tinh thần cũng được lấy đi với lý do cần làm sạch, hoàn toàn hợp lệ, sẽ không ai truy cứu đâu. Tôi đã dùng phi thuyền cá nhân để đến đây, trong lúc di chuyển còn xóa toàn bộ dấu vết. Tuyệt đối không ai có thể phát hiện ra.”
Người nọ thoáng liếc nhìn bác sĩ Dean, không hiểu vì sao một người thuộc ban Tuyển sinh của Quân bộ, lại phải tốn công sức thu thập đống rác y tế này.
Tuy nhiên, anh ta mơ hồ đoán được chuyện này có liên quan đến thiên tài sở hữu độ tương thích cấp 3S kia.
Dù sao thì mức độ tương thích này vô cùng hiếm thấy.
Nhưng… liên quan gì đến anh ta chứ?
Anh ta chỉ là một viên chức bình thường của Bạch Hằng Tinh, bị điều động tạm thời để hỗ trợ công tác tuyển sinh, làm một số việc lặt vặt.
Anh ta không hiểu đám nhân vật cấp cao kia đang tính toán điều gì, nhưng chỉ quan tâm đến tiền mà thôi.
Nhặt nhạnh một ít rác rưởi vốn dĩ sẽ bị ném ra bãi phế liệu mà cũng kiếm được một khoản khổng lồ, không làm thì đúng là phí phạm.
“Được rồi, vất vả cho cậu. Tiền thù lao sẽ được chuyển vào tài khoản trong năm phút nữa.”
Bác sĩ nhận lấy túi niêm phong trong suốt, mỉm cười nhẹ nhàng.
“Được, được! Cảm ơn bác sĩ.” Anh ta xoa xoa tay, cười ha hả rời đi.
Thế nhưng, vừa bước được hai bước, một lưỡi dao mổ đã xuyên thẳng qua tim anh ta từ phía sau.
Nụ cười cứng đờ trên gương mặt.
Bác sĩ Dean lạnh lùng thu hồi ánh mắt.
Dù sao thì hành tinh này cũng sắp có Siêu Phàm Chủng thức tỉnh, chỉ cần tùy tiện vứt xác đi đâu đó, ngụy trang thành nạn nhân bị Siêu Phàm Chủng tập kích, thế là chẳng còn ai biết sự thật.
“Tít.”
Hắn ta vừa quay người, quang não liền vang lên tín hiệu yêu cầu kết nối.
“Sao rồi?” Âm thanh từ đầu dây bên kia mơ hồ khó phân biệt, như thể đã được xử lý đặc biệt.
“Tôi đã lấy được toàn bộ máu. Không để lại dấu vết, cũng không ai nghi ngờ.”
“Tốt.”
Giọng nói phía bên kia trầm thấp khàn khàn.
“Máu của người thức tỉnh cấp 3S có thể chiết xuất ra không ít nguyên liệu giúp tăng độ tương thích. Có lẽ… nó sẽ có tác dụng với Siêu Phàm Chủng cấp S.
Cứ thử nghiệm trước đã. Nếu thành công, sau này sẽ tìm cách thu thập thêm.
Còn lợi ích của anh… tôi sẽ không để anh thiệt thòi đâu.”
“Được. Nhưng tôi không thể rời đi quá lâu, bên Tuyển sinh sẽ nghi ngờ. Tôi chỉ có thể tạm thời đông lạnh mẫu máu này, đợi tuyển sinh kết thúc mới tiến hành thí nghiệm.”
Bác sĩ gật đầu đáp lại.
Nhưng… hắn không thực sự làm như lời mình vừa nói.
Vừa trích xuất xong huyết dịch, hắn bôi một ít lên cơ thể mình, cầm ống nghiệm thủy tinh, tay điều khiển thiết bị, trong khi đôi mắt đắm chìm trong mê say, nhìn chằm chằm vào một viên Lõi màu tím thẫm.
Ở chính giữa viên Lõi, những hoa văn chằng chịt như mạng nhện.
Màu sắc rực rỡ u tối giao hòa, từ xa nhìn lại, trông tựa như mười hai con mắt quỷ dị, từ vực sâu chăm chú dõi theo nhân loại.
Siêu Phàm Chủng cấp Siêu S, thuộc trận doanh tà ác, số hiệu 018 — Nhện Mộng Yểm.
Từng là Siêu Phàm Chủng cấp 2S, nhưng vì Lõi đã bị tổn hại, phần còn lại chỉ đủ để duy trì cấp độ Siêu S.
Tính theo chu kỳ tự nhiên, vẫn còn một trăm năm nữa nó mới có thể thức tỉnh.
Nhưng bọn hắn đã sử dụng thủ đoạn đặc biệt để rút ngắn thời gian ngủ say của các Siêu Phàm Chủng.
Độ tương thích càng cao, càng dễ dàng được Siêu Phàm Chủng chấp nhận, giúp tăng tỉ lệ ký kết khế ước thành công.
Ngay cả những Hỗn Tà Chủng vô tổ chức nhất, cũng không thể không bị độ tương thích ảnh hưởng.
Huyết dịch được tinh luyện từ một người có độ tương thích cấp 3S, có lẽ có thể giúp hắn tạm thời đạt đến cấp độ này, từ đó thành công ký kết khế ước với một Siêu Phàm Chủng cấp cao.
Sau khi hoàn thành chiết xuất, hắn bôi lớp huyết dịch lên cơ thể, bước đến trước lồng ấp, mở công tắc truyền dẫn dung dịch kích hoạt thức tỉnh.
“Thức tỉnh đi.”
Hắn nhìn chằm chằm vào Lõi bên trong lồng ấp, đáy mắt ánh lên một sự mê đắm cuồng nhiệt.
Bên trong, một con nhện khổng lồ kỳ dị nhưng diễm lệ đang ẩn hiện trong lớp dung dịch, mười hai con ngươi tím đen phản chiếu thứ ánh sáng tà ác quỷ dị.
Lõi vốn chỉ to bằng nắm tay, dần dần mở rộng… Một hình bóng con người dần hiện ra.
Mái tóc dài màu tím thẫm tung bay trong dung dịch, gương mặt xinh đẹp lạ thường, làn da tái nhợt, cơ thể trần trụi phô bày những đường nét mạnh mẽ đầy mỹ cảm.
Tỷ lệ vai đầu hoàn mỹ, bờ ngực rộng, cơ bụng rắn chắc, đường nét mạnh mẽ dứt khoát…
Nhưng, vùng eo nhỏ hẹp cân đối ấy lại nối liền với một cơ thể nhện khổng lồ!
Một cơ thể kết hợp giữa hình người tuyệt mỹ và thân nhện quỷ dị, đẹp đẽ đến vô cùng, mà cũng khủng khiếp đến cực hạn.
Bác sĩ đứng trước lồng ấp, nhìn chằm chằm vào sinh vật phi nhân loại bên trong, đáy mắt hiện rõ vẻ kinh diễm, chậm rãi vươn tay.
Lòng bàn tay đã bôi huyết dịch tinh luyện, áp sát vào bề mặt lồng ấp, tinh thần lực như những sợi tơ, quấn quanh sinh vật phía trong, hắn khẽ cất giọng, thì thầm như dụ hoặc:
“Đây là mùi hương của ta. Ký kết khế ước với ta. Cùng ta cộng sinh đi.”
Bên trong lồng ấp, sinh vật phi nhân loại chậm rãi mở mắt.
Đôi con ngươi màu tím đậm, xuyên qua lớp thủy tinh, nhìn chằm chằm vào bóng người mờ ảo phía ngoài. Chỉ trong nháy mắt, đáy mắt hắn bỗng ánh lên vẻ mê mang đầy đắm chìm.
Trong lòng Dean dâng lên niềm hân hoan.
Những Siêu Phàm Chủng vừa thức tỉnh từ Lõi thường có ý thức mơ hồ, hành vi dựa vào bản năng là chính.
Lúc này chính là thời điểm thích hợp nhất để ký khế ước, độ hấp dẫn đối với chúng càng cao, tỉ lệ thành công càng lớn!
Thế nhưng, ngay khi tinh thần lực của hắn sắp chạm đến Lõi…
“Xoẹt——”
Một chiếc vuốt sắc bén, màu tím thẫm, xuyên thẳng vào lồng ngực hắn, đâm xuyên trái tim. Máu đỏ tươi, chậm rãi tràn ra từ khe hở nơi lồng ngực bị xuyên thủng.
“Khụ… khụ…”
Hắn thở hổn hển, đồng tử co rút, trong mắt tràn đầy kinh hoàng và không thể tin nổi.
Hắn gắng gượng ngẩng đầu, nhìn về phía trước.
Tấm kính chống nổ của bể nuôi dưỡng đã vỡ toang. Dung dịch rò rỉ qua những khe nứt, mực nước dần hạ thấp.
Bóng dáng nửa người nửa nhện từ từ trồi lên khỏi mặt nước. Mái tóc dài màu tím thẫm ướt sũng, bết vào làn da trắng bệch nhưng rắn chắc. Những giọt nước lăn dài trên gương mặt và lồng ngực, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Ánh mắt của Thần vẫn còn mơ hồ vì cơn say đắm ban nãy.
Thần phá vỡ lớp pha lê, hít sâu một hơi.
“Là mùi của người—”
Chiếc chi nhện vẫn còn cắm sâu trong lồng ngực Dean, trong đôi mắt tím thẫm nheo lại một cách thích thú, bàn tay thon dài siết chặt, khóe môi kéo thành một nụ cười ngoác tận mang tai.
“Xuống địa ngục mà gặp Thượng đế của ngươi đi, đồ giả mạo.”
“Cộc, cộc, cộc.”
Những bước chân kim loại nện xuống sàn, phát ra âm thanh sắc lạnh. Thần cúi xuống nhìn thân thể mình, trong nháy mắt, hàng mày nhíu chặt vì chán ghét.
Xấu xí quá!
Người nhất định sẽ không thích cơ thể này.
Những nhân loại xấu xí này, chúng cưỡng ép đánh thức Thần trước thời hạn, lại khiến Thần trở thành quái vật! Rõ ràng Thần đã tiến hóa hoàn toàn thành hình thái con người…
Như vậy sẽ càng gần người ấy hơn!
Nhân loại đáng chết!
Thần cúi đầu, những giọt nước từ mái tóc dài nhỏ xuống, bóng tối bao trùm gương mặt tuấn mỹ. Cơn giận dữ cuộn trào trong lồng ngực, từng chút từng chút một, như muốn nhấn chìm tất cả.
“Tít——”
Không gian tĩnh mịch bỗng vang lên một tiếng bíp, phá vỡ bầu không khí chết chóc.
Thần ngẩng đầu, tầm mắt lạnh lùng quét về phía phát ra âm thanh.
Là quang não trên tay Dean.
Khóe môi nhếch lên, Thần giơ một chi nhện sắc bén, gẩy nhẹ lên màn hình, nhận cuộc gọi.
“Dean.”
Bên kia vang lên một giọng nói đã bị bóp méo, là người đã liên hệ với bác sĩ lúc trước.
“Lô huyết dịch này, anh chỉ được giữ lại một nửa để thí nghiệm. Nửa còn lại, gửi đến địa điểm cũ, sử dụng dịch vụ vận chuyển liên hành tinh, gửi ẩn danh. Quy trình thì anh biết rồi.”
Thanh niên cúi đầu, hờ hững nghịch quang não, giọng điệu uể oải lười biếng: “Hửm?”
Đối phương ngay lập tức nhận ra có điều bất ổn, giọng điệu trở nên lạnh lùng.
“Dean đâu?”
“Nếu ý ngươi là cái xác dưới chân ta… thì hắn chết rồi. Ngươi có muốn trò chuyện với hắn không?”
Nói chuyện với người chết?
Lời nói không cần che giấu hàm ý uy hiếp.
“……”
Đối phương lặng thinh.
Qua một lúc lâu, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ngươi là ai?”
Đôi đồng tử màu tím thẫm phản chiếu ánh sáng tà dị, khóe môi nhếch lên một đường cong đầy ác ý.
Giọng điệu Thần lười nhác, từng chữ kéo dài như sợi tơ dệt nên cơn ác mộng.
“Xin chào. Đây là dịch vụ chuyển phát nhanh Địa Ngục. Hân hạnh được phục vụ. Ngươi muốn chết thế nào đây?”
“Tút——”
Quang não bên kia bị cúp máy. Toàn bộ địa chỉ IP và lịch sử liên lạc lập tức bị xóa sạch.
Thần cũng không mấy bận tâm, tiện tay bóp nát quang não, rồi vứt đi.
Những chiếc chi nhện sắc bén gõ cộc cộc cộc trên nền phòng thí nghiệm, lướt qua lướt lại tìm kiếm các bình thử nghiệm còn sót lại.
“Đói quá, đói quá…”
Dù là ống nghiệm từng chứa máu, máy kiểm tra tinh thần lực đã chiết xuất hết dấu vết hay bông gòn bỏ đi, tất cả đều đã bị hút sạch, chỉ còn lại chút hương vị mờ nhạt.
Thần lang thang một vòng, nhưng vẫn không tìm thấy lấy một giọt dư thừa.
Thần tiếc nuối nhìn quanh, rồi rốt cuộc giăng tơ kết mạng, tỉ mỉ thu gom tất cả “rác thải” lại, nhẹ nhàng hít một hơi, như thể cố gắng ghi nhớ hương vị còn sót lại.
Cuối cùng, luyến tiếc dùng tơ nhện bọc kín, cất giấu cẩn thận dưới bụng nhện.
Rồi Thần ngâm nga một điệu nhạc kỳ quái trong miệng, chậm rãi rời đi.
“Đường Đường~ Đường Đường ~ Ăn mất đầu ta đi~ Ăn mất cổ ta đi~ Người nói ngon lắm~ Ngon lắm~”
***