Đệ nhất hung kiếm – Chương 99-100

Chương 99: Ứng biến linh hoạt

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

Thiếu niên áo đỏ giơ kiếm đâm thẳng, trong mắt tràn đầy oán hận. Hắn rút kiếm ra khỏi vỏ với tốc độ nhanh như chớp, mạnh mẽ đâm thẳng vào ngực Cố Thậm Vi.

Cố Thậm Vi không né tránh! Sắp đâm trúng rồi!

Trong lòng thiếu niên vui mừng khôn xiết, động tác trên tay càng nhanh thêm một phần. Nhưng ngay khi mũi kiếm gần chạm đến tà áo tím của nàng, trước mắt hắn bỗng nhiên trống rỗng, người đang đứng trước mặt hắn, chỉ trong chớp mắt, đã biến mất hoàn toàn.

Bởi vì lực trên tay không có điểm tựa, thiếu niên loạng choạng lao về phía trước.

Hắn lảo đảo mấy bước, cuối cùng khuỵu một gối xuống đất, cố gắng giữ vững thăng bằng. Hắn đang chuẩn bị xoay người đứng dậy thì đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh lướt qua cổ.

Tim hắn chợt thót lên, Cố Thậm Vi vốn đứng trước mặt hắn, không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau lưng.

Thanh trường kiếm đen tuyền trong truyền thuyết của nàng lúc này đang kề sát cổ hắn, chỉ cần hắn khẽ động đậy, đầu sẽ lìa khỏi cổ.

Thiếu niên cắn răng quyết liều mạng, nước mắt bất giác trào ra. Hắn nâng tay định vung kiếm đâm ngược lại, nhưng chưa kịp ra tay đã bị Cố Thậm Vi tung một cước vào cổ tay. Một cơn đau nhói ập đến, thanh kiếm trên tay hắn văng ra ngoài không trung, hoàn toàn mất kiểm soát.

Bên kia, Ngô Giang kêu lên một tiếng “Ồ hô!”, phi thân xoay người trên không trung, nhẹ nhàng bắt lấy thanh kiếm vào tay.

“Ha ha! Trên đời này, người có thể thắng được Cố thân sự của ta còn chưa ra đời đâu! Tên nhãi ranh nhà ngươi, lại dám vu hãm giết người!”

Cố Thậm Vi nghe mà chột dạ, không dám quay đầu nhìn Ngô Giang, sợ hắn lại nói ra lời kinh thiên động địa gì nữa!

Thiếu niên kia trạc tuổi bọn họ, nếu hắn là “nhãi ranh”, thì Ngô Giang chẳng phải cũng chỉ là một tên nhãi ranh khác sao?

Lúc này, những người xung quanh cuối cùng cũng hoàn hồn, tiếng bàn tán lập tức vang lên. Hành động ám sát của thiếu niên áo đỏ đã nói lên tất cả.

Ngô Giang hớn hở tiến lên, không biết hắn kiếm đâu ra một sợi dây, thành thạo như sơn tặc, trói thiếu niên thành một cái bánh chưng gọn ghẽ. Sau đó, hắn bóp miệng thiếu niên, cẩn thận kiểm tra xem trong miệng có giấu độc dược không. Đến khi xác nhận an toàn, hắn mới nhét một mảnh vải vào miệng đối phương.

Nhìn một loạt động tác trôi chảy này, ngay cả Cố Thậm Vi cũng phải thay đổi cách nhìn với hắn.

Tên này… không phải đang “giấu tài chờ thời” đấy chứ? Ban ngày giả ngốc trước mặt bọn họ, thực chất lại là thủ lĩnh sơn tặc chuyên cướp đường tạo phản sao?!

Ngô Giang không hề hay biết, phấn khởi đứng cạnh Cố Thậm Vi, giơ thanh kiếm trong tay lên, nói với Vương Nhất Hòa: “Cữu phụ, người xem, con đã nói mà! Cố thân sự tuyệt đối không thể nào là hung thủ giết người! Thanh kiếm này không chỉ được mài sắc mà còn dính máu!”

Cố Thậm Vi trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Một mặt, nàng cảm động vì Ngô Giang không chút do dự đứng về phía mình. Mặt khác, hắn làm quá mức đến nỗi khiến nàng có cảm giác bản thân như thủ lĩnh của một đám thổ phỉ, dẫn theo đàn em ra ngoài quậy phá.

Vương Nhất Hòa liếc Ngô Giang một cái, rồi quay sang nhìn Cố Thậm Vi với ánh mắt phức tạp.

“Lời suy luận ban nãy của ngươi chẳng khác nào đi trên dây sắt bên vách núi, rõ ràng là đang đánh cược. Nếu võ công của hung thủ cao hơn ngươi, hắn đã sớm tẩu thoát, khi đó ngươi định làm thế nào?”

“Hơn nữa, theo lời ngươi, lúc đó ngươi đứng đây trò chuyện với Tào đại nương khá lâu. Hung thủ và kẻ phóng độc tiễn mà ngươi nhắc đến đã ẩn nấp quanh đây từ trước, chờ thời cơ ra tay. Như vậy, bọn chúng đã sớm nhìn thấy ngươi mặc váy áo màu tím.”

“Hung thủ hoàn toàn có thể thay đổi kế hoạch ngay tại chỗ, không để lại y phục dính máu. Vì theo cách ngươi nói, nếu đã thay đổi xiêm y, thì bộ y phục dính máu kia chẳng những không thể dùng để vu hãm ngươi, mà ngược lại còn có thể giúp ngươi rửa sạch hiềm nghi.”

“Nếu hung thủ kịp thời ứng biến, không giấu huyết y ở gần đây, vậy trong tình huống đó, ngươi làm sao có thể đứng trên cao chỉ ra hắn?”

Cố Thậm Vi gật đầu đồng tình, từng câu từng chữ của Vương nhất hòa đều đúng, hơn nữa, tất cả đều đã nằm trong tính toán của nàng.

Nàng khẽ nhướng mày, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: “Phủ doãn đại nhân, nếu hung thủ có thể linh hoạt ứng biến, vậy tại sao ta lại không thể?”

Vừa nói, nàng vừa đưa mắt nhìn quanh một vòng: “Nếu ta không tìm ra được hung thủ, các ngươi cũng không thể phát hiện ra y phục dính máu, vậy ta xin hỏi mọi người, trong tình huống hung thủ không thể rời khỏi hiện trường, các ngươi sẽ tìm y phục dính máu ở đâu để buộc tội ta?”

“Trên người ta không dính máu, điều này rõ ràng là bất thường. Nếu không có y phục dính máu thì nhất định phải có một vật gì đó giúp ta chắn đi vết máu.”

Mọi người đột nhiên hào hứng hẳn lên, đây chẳng phải là cơ hội để họ tự mình phá án hay sao!

Hiện tại, hung thủ đã sa lưới, chứng minh Cố Thậm Vi không phải kẻ giết người, không khí căng thẳng khi trước cũng dần dịu xuống. Nghe nàng nói vậy, ai nấy đều nhiệt tình thảo luận.

Vị thư sinh mặt trắng đã tìm thấy y phục dính máu lúc trước thoáng đỏ mặt, lén liếc nhìn Cố Thậm Vi một cái, rồi phấn khích nói: “Lục soát lại lần nữa, dù có phải đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra! Theo ta thấy, thứ dùng để chắn máu có thể là đèn lồng!”

Cố Thậm Vi nhìn hắn đầy khích lệ, còn những người xung quanh cũng tò mò dõi theo, khiến mặt hắn càng đỏ bừng.

Hôm nay, phủ Vương gia tổ chức hỷ sự, xung quanh treo đầy đèn lồng đỏ. Thư sinh mặt trắng giơ tay chỉ vào một chiếc gần hắn nhất.

Giọng hắn vì quá kích động mà hơi run lên: “Đèn lồng có màu đỏ, nếu dính máu cũng khó phát hiện. Hung thủ chỉ cần tùy tiện lấy một chiếc xuống, luồn tay cầm kiếm vào trong đèn lồng, biến nó thành tay áo tạm thời rồi ra tay giết người.”

“Máu bắn lên đèn lồng, sau đó hắn treo nó trở lại chỗ cũ. Đợi đến khi chuyện này lắng xuống, hắn sẽ lặng lẽ lấy chiếc đèn lồng dính máu ấy đi.”

Nói xong, hắn đột nhiên quay đầu lại, phát hiện ánh mắt Vương nhất hòa nhìn mình có chút kỳ lạ, lập tức hoảng hốt.

“Vương… Vương bá bá… Ta chỉ là thuận miệng suy đoán thôi! Chẳng qua cảm thấy cách này tiện lợi hơn so với giấu y phục! Ta không có gan giết người đâu! Ngay cả giết gà ta còn không dám mà!”

Hắn càng nói càng chột dạ, cuối cùng cúi thấp đầu đầy ảo não. Bình thường hắn vốn nhút nhát, hôm nay không hiểu lấy đâu ra dũng khí mà lại có thể nói nhiều như vậy trước mặt bao người.

Đúng lúc hắn đang rầu rĩ, bỗng nghe thấy Cố Thậm Vi lên tiếng: “Ngươi nói rất đúng. Hung thủ rõ ràng không thông minh bằng ngươi.”

Thư sinh mặt trắng lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh sáng nhìn về phía Cố Thậm Vi, như thể được khích lệ vô cùng.

Hàn Thời Yến đứng bên cạnh thấy vậy, lặng lẽ bước lên một bước, chắn đi ánh nhìn nhiệt thành kia, sau đó trầm giọng nói tiếp: “Y phục dính máu nhất định tồn tại, bởi vì nó là chứng cứ quan trọng để vu oan Cố Thậm Vi.”

“Nếu hung thủ không thể chạy trốn, vẫn còn lẫn trong đám đông, vậy y phục dính máu cũng phải ở ngay tại hiện trường, nó không thể tự nhiên mà biến mất.”

“Nếu lục soát xung quanh không thấy, vậy chỉ có thể là hắn đã giấu nó trên người. Bước tiếp theo, chính là khám xét từng người.”

Nói đến đây, hắn quay sang nhìn Cố Thậm Vi, khẽ gật đầu.

“Dĩ nhiên, vì những người có mặt ở đây đều là người có thân phận, không thể tùy tiện lục soát. Vậy nên, ngươi mới đề xuất để mọi người tản ra tự tìm kiếm.”

“Y phục dính máu là áo khoác ngoài, nếu hung thủ cởi áo khoác hiện tại ra, mặc y phục dính máu bên trong, rồi lại mặc áo khoác ngoài lên, thì quá rườm rà, không đủ thời gian. Còn nếu trực tiếp nhét vào trong ngực, thì sẽ tạo thành một cục phồng lên, rất dễ bị phát hiện.”

“Trong tình huống cấp bách, chỉ có một cách, đó là giấu nó dưới tà áo… Cách này có thể che đậy rất tốt. Nhưng nó có một điểm bất lợi là khi chân bị bó buộc bởi một vật nào đó, dáng đi sẽ không tự nhiên.”

“Ngươi đứng trên cao, thực chất không phải để quan sát xem ai có hành động khả nghi, mà là để tìm ra điều bất thường… Nếu không thể tìm ra ngay lập tức, ngươi sẽ tiếp tục tiến hành bước tiếp theo. Đây chính là sự ứng biến linh hoạt mà ngươi nói, đúng không?”

Cố Thậm Vi trao cho Hàn Thời Yến một ánh mắt tán thưởng, sau đó dời mắt về phía Vương nhất hòa: “Không sai. Tuy nhiên, có một câu ngài nói chưa đúng, vì ta không cho rằng trong thành Biện Kinh này, có ai có võ nghệ cao hơn ta cả.”

***

 

Chương 100: Hóa giải nguy cơ

Lúc nói những lời này, thần thái Cố Thậm Vi rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời. Gió khẽ thổi lướt qua những sợi tóc mai của nàng, khiến nàng như thể sắp tung bay theo gió.

Trong lòng Hàn Thời Yến khẽ động, không nhịn được mà quay đi, tránh khỏi tầm mắt của nàng.

Bên cạnh, Ngô Giang cuối cùng cũng tìm được cơ hội mà khoác lác: “Đúng vậy, đúng vậy! Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Trên đời này làm gì có ai lợi hại hơn Cố thân sự chứ!”

Cố Thậm Vi khẽ lắc đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chuôi kiếm bên hông.

“Ta cũng không dám tự xưng thiên hạ đệ nhất. Chỉ là, số người có thể so tài với ta chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mà những người ấy tuyệt đối không thể có mặt trong một tiểu viện hẻo lánh, dùng cách hạ sát một vị Bá tước phu nhân để hãm hại ta. Loại thủ đoạn hèn hạ này, bọn họ không làm, cũng không thèm làm.”

Nói rồi, nàng đưa mắt nhìn thiếu niên áo đỏ đang nằm bất động trên mặt đất. “Cũng chính vì vậy, ta tin chắc rằng khi nói chuyện với Tào phu nhân, không có kẻ nào lén lút quan sát. Bởi vì nếu có ai đó ở gần, ta nhất định sẽ cảm nhận được.”

Cố Thậm Vi đưa tay chỉ vào tai mình: “Vậy nên, chúng chỉ có thể đứng cách xa, dựa vào âm thanh để hành động.”

“Ta đã nói rồi, trên cột lương đình đóng chặt một mũi ám tiễn tẩm độc của Trịnh Lão Lục. Khi ấy, ngay trước lúc ám tiễn phóng tới, ta đã kéo Tào phu nhân tránh ra. Vì sao ư? Bởi vì ngay khi Trịnh Lão Lục thò đầu nhìn về phía này, ta đã lập tức phát hiện ra hắn.”

“Nhưng còn một kẻ khác, ta lại không hề cảm nhận được. Vì thế, ta cho rằng lúc ấy tại hiện trường chỉ có một mình Trịnh Lão Lục ra tay. Nếu thực sự còn một kẻ khác, thì hắn chỉ có hai khả năng.”

“Một là hắn ở rất xa, chỉ sau khi ta đuổi theo Trịnh Lão Lục rời đi mới chạy tới giết người.”

“Hai là hắn luôn ẩn nấp, chưa từng lộ diện, thậm chí không dám nhìn về phía ta, chỉ có thể nhờ vào âm thanh để phối hợp với Trịnh Lão Lục trong kế điệu hổ ly sơn.”

“Dù là trường hợp nào, hắn đều không thể nhìn thấy ta.”

“Hơn nữa, so với việc giấu y phục dính máu trên người, thì giấu nó ở lương đình sẽ ít nguy hiểm hơn nhiều. Dáng đi bất thường vì giấu vật lạ trên người rất dễ bị phát hiện.”

“Do đó, ta cho rằng khả năng hắn làm theo kế hoạch ban đầu, giấu y phục dính máu ở lương đình, vẫn cao hơn việc thay đổi kế hoạch và giấu trên người.”

Hàn Thời Yến lắng nghe, lặng lẽ đảo mắt nhìn đám đông.

Ai nấy đều đang chăm chú dỏng tai lên nghe, bộ dáng chẳng khác nào đang được một vị thần tiên giảng giải đạo lý trường sinh bất lão. Ánh mắt họ nhìn Cố Thậm Vi cũng dần trở nên phức tạp.

Cố Thậm Vi dường như có một loại sức hút vô hình, khiến những người xung quanh không tự chủ mà tụ họp về phía nàng.

Nàng mới trở lại Biện Kinh chưa được bao lâu, vậy mà Ngô Giang đã sốt sắng chỉ hận không thể gọi nàng là “phụ thân”!

Lại nhìn Tô tiểu nha nội mặt đỏ hây hây, mắt sáng lấp lánh kia xem…

Hàn Thời Yến nghĩ vậy, không nhịn được liếc nhìn Cố Thậm Vi. Đúng lúc ấy, nàng khẽ mỉm cười, rồi quay sang nói với phu nhân Thừa Bình hầu đang vô cùng lo lắng: “Dĩ nhiên, phu nhân muốn nói rằng, có khả năng ngay từ lúc ta vừa bước xuống xe ngựa, đặt chân vào cửa lớn phủ Vương gia, ta đã bị hắn theo dõi, đã bị hắn nhìn thấy.”

“Nếu vậy, ta nghĩ rằng, chỉ cần chúng không phải lũ ngốc, thì ngay khi nhận ra kế hoạch của mình đã lộ một sơ hở lớn, đáng lẽ chúng nên lập tức hủy bỏ kế hoạch này để tránh tự chui đầu vào rọ mới đúng.”

“Thế nhưng, bọn chúng không làm vậy, mà vẫn cứ làm theo những gì đã được sắp xếp sẵn. Điều này chỉ có thể chứng tỏ hai điều: Một là chúng quả thực không nhìn thấy ta. Hai là chúng không có được trí tuệ sắc bén như phu nhân đây.”

Phu nhân hầu gia Thừa Bình nghe vậy, lập tức không còn sốt ruột nữa. Bà nhẹ nhàng ngẩng cằm, ưỡn thẳng lưng, cả người trông cao quý đến mức như thể sắp phiêu diêu mà thành tiên! Khóe miệng mang theo nụ cười, vẻ nhân từ chẳng khác nào Bồ Tát trong miếu, thoạt trông lại có thêm mấy phần trí tuệ.

Hàn Thời Yến đang chìm trong suy nghĩ thì bất ngờ chạm phải ánh mắt của Cố Thậm Vi. Nàng đang nhìn về phía hắn, đuôi mắt cong lên, hoàn toàn không giống một người vừa trải qua một màn hãm hại hiểm nghèo.

Nàng chớp mắt một cái, có chút tinh nghịch mà nói: “Đương nhiên rồi, nếu như ta không may đoán sai hết thảy, chẳng phải còn có Hàn ngự sử đây nhanh trí xoay chuyển cục diện thay ta sao?”

Trong khoảnh khắc ấy, nàng đã suy tính vô số khả năng, đồng thời loại trừ vô số khả năng, cuối cùng đưa ra phán đoán có thể phá vỡ cục diện một cách nhanh nhất.

Thực tế chứng minh, phán đoán của nàng là chính xác.

Thiếu niên áo đỏ này là một diễn viên tạp kỹ, trước khi màn diễn bắt đầu, bọn họ đều bị giữ lại một chỗ, không thể tùy tiện đi lại, càng không có chuyện tự do đi lại giữa đám khách quý.

Hàn Thời Yến cảm thấy đôi mắt mình như bị thiêu đốt. Trong lòng hắn chợt dâng lên một suy nghĩ, nếu như Cố Thậm Vi thực sự có thể tự do phiêu bạt trong giang hồ, tung hoành khắp chốn như nàng mong muốn, thì nàng sẽ để lại bao nhiêu câu chuyện đặc sắc, bao nhiêu truyền thuyết để đời khiến thiên hạ lưu truyền không dứt?

Hắn cụp mắt xuống, cố gắng nghiền ngẫm xem trong chuyện hôm nay còn có điều gì có thể tiếp tục bới móc hay không.

Sau một lúc lâu, cuối cùng hắn lên tiếng hỏi: “Ta vẫn còn một thắc mắc cuối cùng. Nếu hắn đã dùng áo để lau sạch vết máu trên mặt và tay, vậy tại sao lại không lau cả vết máu trên kiếm?”

Khi nãy, lúc Cố Thậm Vi yêu cầu thiếu niên áo đỏ rút kiếm, hắn đã phản ứng vô cùng dữ dội.

Hơn nữa, sau khi rút kiếm ra, trên lưỡi kiếm vẫn còn dính máu. Hiện tại mọi người đang kích động, nhưng sau này ắt sẽ có kẻ truy xét tận cùng, hỏi Cố Thậm Vi rằng nàng làm thế nào để tiên đoán trước được chuyện này?

Chi bằng hắn đi trước một bước, dùng chính con đường của kẻ địch để khiến chúng không còn lối thoát!

Cố Thậm Vi khẽ nhón mũi chân, chỉ trong chớp mắt, nàng đã kéo giãn khoảng cách với mọi người. Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, nàng đã quay trở lại trước mặt họ.

“Giờ thì hiểu chưa? Bởi vì ta nhanh hơn dự tính của hắn, hắn không kịp trở tay.”

Máu trên mặt và tay quá rõ ràng, phản ứng bản năng đầu tiên chính là lau đi những nơi đó. Còn thanh kiếm, trong trường hợp không kịp xử lý, ít nhất vẫn có thể nhét vào vỏ để che giấu.

Hàn Thời Yến nhìn nụ cười ngạo nghễ của Cố Thậm Vi, không nhịn được mà cúi thấp mắt, khóe môi khẽ nhếch lên.

Đáng ghét thật! Lại để nàng khoe khoang thành công rồi.

Cố Thậm Vi thấy nguy cơ lần này đã được hóa giải triệt để, trong lòng khẽ thở phào một hơi. Giờ là lúc biến nguy thành cơ!

Tào đại nương muốn giết Trịnh Lão Lục nhưng không thành, lại bị phản sát. Cố lão tặc muốn lấy mạng nàng nhưng không được, giờ thì đến lượt nàng ra tay rồi.

Nàng không lập tức giật mảnh vải nhét trong miệng thiếu niên áo đỏ ra, mà dời mắt về phía người đội trưởng tạp kỹ từng quỳ xuống cầu xin khi nãy.

“Ngươi không phải vừa nói rằng, kiếm của các ngươi đều chưa mài lưỡi sao?”

Gương mặt đội trưởng đã sớm tái nhợt không còn chút huyết sắc, nghe Cố Thậm Vi hỏi, lập tức sợ hãi đến phát khóc: “Đại nhân tha mạng! Ta thực sự không biết Tiền Dư lại làm ra chuyện như vậy! Chúng ta… chúng ta vốn dĩ chỉ là những kẻ hèn mọn, thường ngày ngay cả liếc nhìn quý nhân một cái cũng không dám, nào có lá gan động thủ chứ?”

Hắn vừa nói, vừa luống cuống dùng tay áo lau nước mắt: “Chỉ là vì hắn là đồng hương với ta, ta sợ hắn không hiểu quy tắc mà chạy loạn, gây hiểu lầm rồi đắc tội quý nhân. Lại càng lo hắn gây họa, liên lụy đến cả đoàn kịch Tứ Hỷ của bọn ta. Vì vậy mới cả gan lên tiếng.”

“Thực ra, Tiền Dư mới gia nhập bọn ta chưa được bao lâu. Hắn có tài học võ nghệ, là do trưởng đoàn đích thân đưa về từ bên ngoài.”

Thiếu niên áo đỏ nghe vậy, hai mắt bỗng mở to, dường như điên cuồng giãy giụa, trong miệng phát ra tiếng “ưm ưm” mơ hồ.

Cố Thậm Vi trông thấy, nhưng không để tâm đến hắn, mà chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm đội trưởng kia, hỏi: “Trưởng đoàn của các ngươi đã đưa hắn về từ đâu?”

Đội trưởng run lên, da đầu tê dại, vô thức đẩy nhanh tốc độ nói. Hắn liếc nhìn Tiền Dư một cái, rồi tiếp tục đáp: “Từ Thương Lãng Sơn.”

***

Chương tiếp theo

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *