Chương 59
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Thái hậu thấy thái độ của Lý Xương Phụ có phần dịu đi, liền tiếp tục nói: “Bổn cung trước nay chưa từng nghe nói trong Lý gia có người nào như Lý Tá Tài, có thể thấy hắn tầm thường, vô dụng. Nay lại gây ra chuyện như vậy, tiền đồ sau này cũng chẳng còn. Theo bổn cung thấy, thật không đáng để Lý gia phải hy sinh danh tiếng mấy đời để bảo vệ hắn. Ngược lại, hắn đã hưởng vinh hoa phú quý của Lý gia bao năm, giờ là lúc nên đền đáp rồi.”
Lời này của Thái hậu tuy có phần lạnh lùng, nhưng Lý Xương Phụ đã lăn lộn quan trường mấy chục năm, hẳn là có thể hiểu. Thế nhưng, sắc mặt ông ta càng nghe lại càng trở nên khó coi.
Thái hậu vốn tinh ý, thấy vậy trong lòng lấy làm lạ, nhưng ngoài mặt vẫn không đổi sắc, tiếp tục nói: “Đúng rồi, bổn cung nhớ Ngũ biểu đệ Lý Hoằng Thừa vẫn đang nhậm chức ở Thanh Châu? Bổn cung thấy mấy năm nay hắn làm quan chiến tích xuất sắc, không ai trong đồng lứa có thể sánh bằng. Cũng đến lúc triệu hắn hồi kinh, giúp bổn cung một tay rồi.”
Lý Hoằng Thừa là trưởng tôn của Lý Xương Phụ, cũng là người xuất sắc nhất trong thế hệ “Hoằng” của Lý gia. Vốn dĩ, Lý Xương Phụ muốn giữ hắn lại kinh thành, nhưng ba năm trước, Lý Hoằng Thừa lại chủ động xin đi nhậm chức ở Thanh Châu.
Nghe Thái hậu nhắc tới đứa cháu mà ông ta hãnh diện nhất, sắc mặt Lý Xương Phụ quả nhiên khá lên đôi chút, gật đầu nói: “Vậy thì thần xin đa tạ Thái hậu. Tiểu tử đó càng lớn càng bướng bỉnh, chuyện gì cũng thích làm trái ý lão phu. Hắn từ nhỏ đã thân thiết với Thái hậu, nếu Thái hậu gọi hắn hồi kinh, chắc chắn hắn sẽ nghe theo.”
Thái hậu thấy Lý Xương Phụ chấp nhận thiện ý của mình, liền cho rằng chuyện của Lý Tá Tài đã được dàn xếp xong. Nàng đang định nói thêm vài câu về Lý Hoằng Thừa, thì lại nghe Lý Xương Phụ đột nhiên đổi giọng:
“Tá Tài và Hoằng Thừa đều là con cháu Lý gia. Nương nương trước nay quan tâm đến Hoằng Thừa như vậy, cũng nên khoan dung hơn với Tá Tài, cho hắn một cơ hội sửa sai.”
Thái hậu vốn luôn giỏi che giấu cảm xúc, nhưng lúc này cũng không khỏi ngẩn ra. Tá Tài và Hoằng Thừa đều là con cháu Lý gia, nên nàng phải đối xử công bằng?
Nghĩ đến việc Lý Xương Phụ cố chấp bảo vệ Lý Tá Tài, Thái hậu bỗng nhiên nảy ra một suy đoán, nhưng lại thấy khó tin. Nàng dò hỏi: “Lẽ nào Lý Tá Tài còn có thân phận đặc biệt gì?”
Sắc mặt Lý Xương Phụ thoáng vẻ lúng túng, ông ta ho nhẹ một tiếng, cuối cùng vẫn phải tiết lộ: “Lý Tá Tài… là thứ tử của lão phu. Xét vai vế, nương nương phải gọi hắn một tiếng biểu thúc tổ.”
Thái hậu: …
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Thái hậu, Lý Xương Phụ có phần mất tự nhiên, khuôn mặt già nua thoáng ửng đỏ, miễn cưỡng giải thích: “Hồi trẻ, lão phu bị một nha hoàn bên cạnh bày mưu hãm hại… Khụ khụ, sau đó lão phu đã đuổi nàng ta ra trang viên, không ngờ nàng lại mang thai. Sợ phu nhân không vui, lão phu đành đưa đứa trẻ cho một nhánh bên nuôi nấng.”
Thái hậu nhìn Lý Xương Phụ, trong lòng không khỏi có chút cảm xúc phức tạp.
Lý Xương Phụ và Thẩm phu nhân thị là thanh mai trúc mã, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối. Nghe nói năm xưa, Lý Xương Phụ từng thề với Thẩm thị rằng suốt đời không nạp thiếp, tất cả con cái đều do Thẩm thị sinh ra. Sau khi Thẩm thị hạ sinh trưởng tử, lại liên tiếp sinh thêm hai nữ nhi, nhưng sau đó không có thêm con. Có người khuyên Lý Xương Phụ nên nạp thiếp, nhưng ông ta kiên quyết từ chối.
Trong giới thế gia kinh thành, mỗi khi nhắc đến những cặp phu thê ân ái chân thành, người ta không thể không nói đến Lý Xương Phụ và Thẩm thị.
Trước khi xuất giá, Thái hậu từng ngưỡng mộ Thẩm thị, thậm chí từng nghĩ rằng nếu có một phu quân đối xử chân tình với mình như vậy, nàng cũng không nhất thiết phải theo đuổi quyền lực tối thượng. Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi. Các tiểu thư thế gia được nuôi dạy chu đáo từ nhỏ, hôn nhân chưa bao giờ là thứ họ có thể tự do quyết định.
Chỉ là Thái hậu không ngờ, đằng sau cuộc hôn nhân được người đời ngưỡng mộ ấy, hóa ra cũng đầy rẫy những vụn vặt chẳng khác gì bao gia đình khác.
Nàng đã không còn là thiếu nữ ngây thơ nữa, cũng không tin cái gọi là bị nha hoàn bày mưu hãm hại mà có con riêng. Nha hoàn được chọn hầu hạ bên cạnh Lý Xương Phụ ắt hẳn là người mà Thẩm thị vô cùng tín nhiệm, không thể nào lại dám giở trò. Kẻ gọi là nha hoàn kia, e rằng chính là một đào hát do Lý Xương Phụ tự mình đưa vào phủ mà thôi.
Nếu Lý Xương Phụ thật sự bị nha hoàn thiết kế, vậy sao lại có thể an ổn giữ lại kẻ phản chủ đó trong trang viên, để nàng ta có cơ hội phát hiện mình mang thai? Theo quy củ của thế gia, lẽ ra đã sớm cho uống thuốc tránh thai, bán đi thật xa, hoặc dứt khoát đánh chết để diệt trừ hậu họa rồi.
Lúc này, trong lòng Thái hậu cảm thấy ghê tởm như vừa nuốt phải một con ruồi, nhưng nàng vẫn giữ nụ cười đoan trang, bình thản nói: “Thì ra là vậy?”
Lý Xương Phụ thở dài, hai mắt hơi đỏ, nói: “Xuất thân của Tá Tài tuy có phần khó coi, nhưng nương nương cũng biết, lão phu mệnh bạc, con cái thưa thớt. Phụ thân của Hoằng Thừa lại mất sớm, hiện giờ lão phu đã nửa bước vào quan tài, bên cạnh chỉ còn lại một nhi tử là Tá Tài mà thôi.”
Thái hậu khẽ cười: “Ngài vẫn còn một chất nhi xuất sắc như Hoằng Thừa đấy thôi.”
Lý Xương Phụ lúng túng đáp: “Hoằng Thừa đương nhiên rất tốt. Nhưng nhi tử là nhi tử, chất nhi là chất nhi. Lòng phụ mẫu trong thiên hạ đều như nhau, mong nương nương có thể thông cảm một chút.”
Thái hậu vẫn mỉm cười, nhưng lần này không nói gì nữa.
Thực ra, trong lòng nàng cũng có phần khó xử. Chuyện đã đến nước này, nếu không xử lý Lý Tá Tài, danh tiếng và uy tín của nàng trong dân gian chắc chắn sẽ bị tổn hại.
Nhưng nếu thật sự làm theo lẽ công bằng, không nể mặt Lý Xương Phụ mà xử lý hắn, e rằng quan hệ giữa nàng và Lý gia cũng sẽ…
Thái hậu liếc nhìn Lý Xương Phụ, thầm nghĩ: Người già rồi là dễ hồ đồ như vậy sao?
Năm xưa, Lý Xương Phụ cũng từng là kẻ quyết đoán trên quan trường, tâm cơ thủ đoạn đều không thiếu, nếu không, làm sao đến lượt một người có thứ hạng chẳng mấy nổi bật như ông ta trở thành trụ cột của Lý gia? Nhưng bây giờ, vì một đứa con riêng có xuất thân chẳng ra gì, ông ta lại không màng thể diện mà cầu tình trước mặt nàng.
“Nương nương.” Lý Xương Phụ thấy Thái hậu im lặng, lại mở lời: “Từ khi bệ hạ lên ngôi, nương nương buông rèm nhiếp chính, lão phu cũng ngày càng cảm thấy tuổi tác đã cao, làm việc dần lực bất tòng tâm.”
Thái hậu thản nhiên nói: “Tam thúc tổ vẫn đang ở độ tuổi cống hiến, sao lại nói vậy?”
Lý Xương Phụ khoát tay: “Già rồi, già rồi, không chịu thừa nhận cũng không được nữa. Lão phu sớm đã nghĩ đến chuyện lui về, nhường lại trọng trách cho lớp trẻ. Nhưng cứ nghĩ đến bệ hạ tuổi còn nhỏ, chưa thể thân chính, nương nương trên chính sự cũng chưa có nhiều kinh nghiệm, cần những lão thần như lão phu gánh vác phần nào. Lão phu đã có dự định rồi, đợi đến ngày bệ hạ thân chính, sẽ từ quan về quê, hưởng thụ niềm vui tuổi già bên con cháu. Giang sơn này vẫn là của bệ hạ và nương nương.”
Thái hậu ngẫm nghĩ lời này, không chắc Lý Xương Phụ có ẩn ý gì khác hay không. Ông ta có thể hưởng thụ tuổi già an nhàn bên con cháu, thì giang sơn này mới thực sự là của nàng và bệ hạ? Nếu không thì sao?
Thái hậu cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn hòa nhã, mỉm cười nói: “Tam thúc tổ nói vậy, bổn cung đã hiểu. Hãy để bổn cung suy nghĩ xem nên xử lý việc này thế nào cho vẹn toàn.”
Lý Xương Phụ xem như Thái hậu đã đồng ý, thản nhiên nói: “Bệ hạ chưa thân chính, nương nương với tư cách là nhiếp chính Thái hậu, làm việc đâu cần lo trước lo sau như vậy? Nương nương nên biết rằng, phía sau ngài vẫn còn Tiêu gia, còn Lý gia! Chỉ cần bốn đại thế gia vẫn còn, giang sơn của nương nương và bệ hạ sẽ vững như bàn thạch.”
***