Chương 54
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Ngu Thuấn Thần muốn bước lại gần công chúa, nhưng nàng giơ tay ngăn hắn.
“Đừng, cứ đứng yên đó đi, không cần lại gần quá. Bổn cung muốn động não một chút.”
Ngu Thuấn Thần sững sờ, sau khi hiểu được ý nàng, không nhịn được mà bật cười. Hiếm khi hắn ngoan ngoãn như vậy, thật sự dừng lại, giữ khoảng cách ba bước, lặng lẽ nhìn công chúa.
Doanh Đông Quân lại cúi đầu suy nghĩ một lát, lần này Ngu Thuấn Thần không giục nàng.
“Không biết nên bắt đầu từ đâu, vậy thì nghĩ gì nói nấy đi.” Nàng cười nói.
“Được.” Ngu Thuấn Thần lại trở về dáng vẻ ngoan ngoãn, hiền hòa, trông vô hại vô cùng.
Doanh Đông Quân nói: “Sau khi tỉnh lại, bổn cung nghe tin về Ngu lang, rất vui mừng. Năm đó bổn cung đã biết, với tư chất của Ngu lang, nhất định có thể phá bỏ ràng buộc môn phiệt, bước lên vị trí cao. Nhưng Ngu lang làm được điều đó, lại sớm hơn bổn cung dự liệu ít nhất mười năm.”
Ngu Thuấn Thần hỏi: “Thần không khiến công chúa thất vọng chứ?”
Doanh Đông Quân nhìn hắn, ánh mắt chân thành: “Tất nhiên là không. Ngu lang vẫn luôn là hình tượng tốt nhất mà bổn cung có thể tưởng tượng ra.”
“Nhưng thần lại cảm thấy hổ thẹn. Sau khi công chúa tỉnh lại, thế gian người nhìn thấy, không còn là thế gian mà người thích nhất.”
Doanh Đông Quân khựng lại, giọng nói khẽ trầm xuống. Nàng nhẹ nhàng thở ra: “Có những chuyện, không phải một người, hay chỉ một khoảnh khắc mà có thể làm được.”
Sau một lúc im lặng, Ngu Thuấn Thần chậm rãi hỏi: “Ngày thần rời khỏi phủ công chúa, từng hỏi công chúa một câu, người còn nhớ không?”
Doanh Đông Quân suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.
“Tất nhiên là nhớ.”
“Thần cũng luôn nhớ.” Ngu Thuấn Thần dừng một nhịp, rồi hỏi: “Vậy câu trả lời của công chúa ngày đó, sau mười năm vẫn không thay đổi sao?”
Doanh Đông Quân đáp: “Không.”
Ngu Thuấn Thần nghe vậy, vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa có chút bâng khuâng. Hắn khẽ cười: “Tốt. Nếu công chúa không thay đổi, vậy thần cũng không thay đổi. Thần…”
Hắn còn chưa kịp nói xong, Tiểu Cát Tường đã đẩy cửa bước vào.
Lời Ngu Thuấn Thần tạm dừng, quay sang nhìn Tiểu Cát Tường.
Tiểu Cát Tường làm như không thấy hắn, hiên ngang đi đến trước mặt công chúa: Công chúa, nô tài đã sai người về lấy thuốc rồi. Nô tài còn tưởng Ngu đại nhân đi từ lâu rồi chứ? Vừa nãy Đại Lý tự khanh dường như sai người đi tìm ngài ấy.
Nói xong, Tiểu Cát Tường liếc Ngu Thuấn Thần một cái.
Ngu Thuấn Thần đáp: “Công chúa, thần xin cáo lui trước.”
“Ồ, được.” Doanh Đông Quân mỉm cười với hắn.
Ngu Thuấn Thần vừa định mở cửa rời đi, Doanh Đông Quân lại gọi hắn: “Khoan đã, Ngu lang, bổn cung quên nói một chuyện.”
Ngu Thuấn Thần quay lại, không để ý đến ánh mắt ghét bỏ và muốn đuổi khách của Tiểu Cát Tường, hỏi: “Công chúa xin cứ nói.”
Doanh Đông Quân xoa trán, suy nghĩ một chút, rồi nói: “Bổn cung muốn nhắc nhở ngươi, dạo này để ý động tĩnh của Lại bộ. Nếu dưới trướng có người nào đầu óc linh hoạt, tâm tư ngay thẳng, thì không ngại tiến cử một hai người.”
Ngu Thuấn Thần không ngờ công chúa lại nói đến chuyện này, nhưng hắn chỉ ngẩn ra trong chốc lát, rồi liền gật đầu: “Được, thần biết rồi. Công chúa trông có vẻ hơi mệt, sớm nghỉ ngơi đi.”
“Ừm, vậy bổn cung không giữ Ngu lang lại nữa.” Doanh Đông Quân mỉm cười nói.
Ngu Thuấn Thần chắp tay hành lễ, lại liếc nhìn Doanh Đông Quân một cái, rồi mở cửa rời đi.
Ngu Thuấn Thần vừa đi, nụ cười trên mặt Doanh Đông Quân liền thu lại, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Tiểu Cát Tường vội vàng lấy bình thuốc từ trong túi gấm ra, đổ một viên thuốc, đưa cho Doanh Đông Quân.
Nàng lập tức nuốt xuống, Tiểu Cát Tường lại nhanh chóng dâng một chén trà cho nàng uống.
Nhìn ánh mắt lo lắng xen lẫn đau lòng của Tiểu Cát Tường, Doanh Đông Quân mỉm cười trấn an: “Ta không sao. Chất độc này nói phát tác là phát tác, may mà bổn cung đã quen chịu đau, không để Ngu lang phát hiện ra.”
Tiểu Cát Tường thu lại bình thuốc, tức giận phất tay ra hiệu: Công chúa còn nói không sao? Nếu ta về trễ thêm một khắc, đêm nay người lại phải chịu cảnh châm cứu cả đêm! Ngu Thuấn Thần quan trọng đến thế sao? Công chúa không thể đuổi hắn đi rồi gọi ta về sao? Sao cứ phải nhịn như vậy chứ?
Đối diện với lời trách móc của Tiểu Cát Tường, Doanh Đông Quân xoa xoa trán, dịu giọng giải thích: “Thật ra ta cũng không nhịn lâu lắm đâu, chỉ là đúng lúc hắn hỏi ta có còn nhớ chuyện gì không, thì độc mới phát tác. Sau đó thì ngươi quay lại rồi. Ngươi cũng biết mà, với sự nhạy bén của Ngu lang, nếu ta thực sự đau đến không chịu được, chắc chắn sẽ bị hắn phát hiện.”
Thấy sắc mặt công chúa dần hồng hào trở lại, Tiểu Cát Tường thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có tâm trạng nói sang chuyện khác để dời sự chú ý của nàng: Đã trúng độc như vậy, công chúa vẫn còn nhớ bàn chuyện chính sự với Ngu đại nhân sao?
Doanh Đông Quân bật cười: “Tất nhiên là không quên. Đây chính là mục đích thứ ba mà ta đã nói trước đó.”
Tiểu Cát Tường nhớ lại những lời công chúa đã nói với Ngu Thuấn Thần, liền thắc mắc ra hiệu: Trước đó công chúa còn dặn Hoa ma ma đừng động đến Lại bộ, sao bây giờ lại bảo Ngu đại nhân ra tay? Nếu Ngu đại nhân thực sự làm theo, chẳng phải sẽ bị bốn đại thế gia liên thủ đối phó sao? Đừng nhìn vào quan vị hiện tại của hắn, đó chỉ là danh hão, thực quyền vẫn chưa ổn định!
Doanh Đông Quân kinh ngạc: “Ta cứ tưởng ngươi không thích hắn, sao bây giờ lại lo cho hắn thế?”
Ta đúng là không thích hắn, nhưng ta biết hắn rất quan trọng với công chúa.
Cơn đau dần tan đi, Doanh Đông Quân mỉm cười: “Ồ? Ngươi lại biết?”
Tiểu Cát Tường thở dài: Người bên cạnh công chúa không còn nhiều, Ngu đại nhân quan vị cao, lại có chút tình nghĩa cũ với công chúa, đương nhiên là rất quan trọng.
Doanh Đông Quân bật cười: “Nếu Ngu lang tốt như vậy, bổn cung đâu nỡ để hắn bị kéo xuống chứ? Ngươi cứ yên tâm, có Hoa ma ma ra tay, thế gia chắc chắn sẽ loạn một thời gian, chẳng ai rảnh mà để ý đến hắn.”
Tiểu Cát Tường suy nghĩ, đột nhiên trừng to mắt, ngạc nhiên ra hiệu: Công chúa bảo Hoa ma ma đối phó Lý gia, chẳng lẽ là để giúp Ngu Thuấn Thần đánh lạc hướng bọn họ?
Doanh Đông Quân bật cười, suy nghĩ một chút rồi phân bua: “Cũng không hoàn toàn là vậy. Chuyện của Hoa ma ma cũng rất quan trọng, ta hy vọng bà ta có thể thành công. Dù cuối cùng phải trả một cái giá nhỏ, nhưng xét về lâu dài, đây vẫn là một chuyện tốt.”
Tiểu Cát Tường hừ nhẹ: Công chúa quả nhiên là thiên vị Ngu đại nhân nhất!
Doanh Đông Quân chống cằm, cười híp mắt nói: “Ai bảo Ngu lang đâu đâu cũng tốt chứ? Hắn đúng là người hợp với tâm ý của ta nhất.”
Tiểu Cát Tường ra hiệu hỏi: Lúc nãy Ngu đại nhân hỏi công chúa có nhớ không, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Doanh Đông Quân nhíu mày suy nghĩ, lại xoa xoa trán, có chút bất mãn than thở: “Ôii, ta lại quên mất rồi. Ngu lang trước đó đã nói gì với ta nhỉ? Độc này phát tác thật phiền quá đi! Nhưng chắc không phải chuyện quan trọng đâu. Nếu là chuyện quan trọng, dù có trúng độc ta cũng không quên được. Ngươi xem, chuyện của Lại bộ, ta có quên đâu.”
Tiểu Cát Tường gật đầu, ra hiệu: Nếu không quan trọng, vậy không cần nhớ nữa. Khi độc phát, công chúa phải chịu nỗi đau mà người thường không thể chịu nổi. Cơ thể tập trung chống lại độc tố, những chuyện không quan trọng lắm sẽ tạm thời bị lãng quên, không còn đọng lại trong lòng.
Doanh Đông Quân đã sớm quen với chuyện này, nên không cần Tiểu Cát Tường khuyên giải, nàng đã nhanh chóng nghĩ thông suốt.
Dù không nhớ ra, nhưng nhìn phản ứng của Ngu lang sau đó, có lẽ câu trả lời của nàng không có gì sai chứ?
***