Chương 48
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Đám sai dịch lôi Hạ Đa Thọ dậy, định áp giải hắn về nhà lao của Đại Lý tự. Trần thị cũng bị đưa đến viện chứng nhân để tạm giam.
Lúc Hạ Đa Thọ đứng lên, hắn trừng mắt nhìn Trần thị. Nhưng Trần thị lại chỉ bình tĩnh nhìn lại hắn, không rõ đã dõi theo bao lâu.
Thấy hắn nhìn sang, Trần thị bỗng nở một nụ cười. Sau đó, nàng khẽ mấp máy môi, không phát ra tiếng nhưng rõ ràng nói: “Đi chết đi.”
Nụ cười của Trần thị kết hợp với gương mặt dữ tợn của nàng, trông như một ác quỷ vừa bò lên từ địa ngục, khiến ai nhìn cũng phải rùng mình.
Hạ Đa Thọ bỗng không dám đối diện với Trần thị nữa, chỉ hạ giọng nguyền rủa một câu rồi nhanh chóng bước theo ngục tốt.
Bên ngoài, Cấm quân Kim Dực vệ đang duy trì trật tự, dẫn dân chúng rời khỏi Đại Lý tự sau phiên xét xử.
Có người đi chậm, thấy Hạ Đa Thọ sắp bị áp giải ra ngoài liền cởi giày ném thẳng vào mặt hắn. “Bốp” một tiếng, chiếc giày trúng ngay sống mũi, khiến hắn đau đến mức hét lên.
Thấy có người ném trúng, lập tức có thêm nhiều người hưởng ứng. Chỉ trong chốc lát, vô số giày bay về phía Hạ Đa Thọ, đám sai dịch hét khản cả giọng cũng không ngăn được.
Không ngờ, trong số đó lại có một người ném trượt. Sức tay người này lại quá mạnh, khiến chiếc giày bay vút về phía Doanh Đông Quân vẫn còn đứng trên công đường chưa rời đi.
Ngu Thuấn Thần vừa hay đang đi xuống từ trên điện, hắn và Hạ Điệp Vận cùng lúc nhìn thấy chiếc giày kia lao tới gáy Doanh Đông Quân.
Hai người đồng loạt vung tay ra đỡ, nhưng cuối cùng, Ngu đại nhân nhanh hơn một chút, chặn được chiếc giày trước.
Hạ Điệp Vận sững người, bất ngờ nhìn Ngu Thuấn Thần.
Doanh Đông Quân cũng nhanh chóng phản ứng lại, lập tức quay sang nhìn tay của Ngu Thuấn Thần, khẽ kêu lên: “A! Ngu lang, tay ngài!”
Chiếc giày kia đã đập trúng cổ tay của Ngu Thuấn Thần.
Hắn kéo tay áo xuống che đi vết thương, cúi đầu thản nhiên nói với Doanh Đông Quân: “Không sao.”
Doanh Đông Quân không tin, vội đưa tay kéo tay áo hắn lên để kiểm tra. Ngu Thuấn Thần liếc nhìn Hạ Điệp Vận một chút, ngập ngừng giây lát nhưng cuối cùng vẫn để mặc Doanh Đông Quân nắm lấy tay áo mình.
Quả nhiên, sắc mặt của Hạ Điệp Vận lại càng lộ vẻ bất ngờ hơn.
Ngu Thuấn Thần lại nhìn về phía Hạ Điệp Vận, giọng điệu ôn hòa: “Bản quan từng đọc qua bài văn của ngươi.”
Hạ Điệp Vận nhớ rõ mình đã nhiều năm không để lộ bài viết ra ngoài. Vậy thì Ngu Thuấn Thần chỉ có thể đọc được những bài từ nhiều năm trước. Nhưng vị Trung lệnh đại nhân được giới học giả xuất thân hàn môn coi là tấm gương sáng này vậy mà vẫn còn nhớ đến bài văn của mình.
“Tại hạ thật vinh hạnh!” Hạ Điệp Vận cảm thấy vừa kinh ngạc vừa phấn khởi, vội vàng chắp tay hành lễ.
Ngu Thuấn Thần khẽ gật đầu, tiếp tục thể hiện thiện ý và sự tán thưởng: “Sau này nếu có tác phẩm mới, có thể đến phủ ta, cùng nhau luận bàn.”
Hạ Điệp Vận sững người một chút, rồi nhanh chóng cúi người thi lễ thật sâu, vô cùng cảm kích mà nói: “Không dám nhận hai chữ ‘luận bàn’, Hạ mỗ đa tạ Ngu đại nhân đã chỉ giáo!”
Hạ Điệp Vận không nghi ngờ lời của Ngu Thuấn Thần chỉ là khách sáo. Giữa hai người thân phận cách biệt, Ngu Thuấn Thần hoàn toàn không cần phải giả vờ khách khí với hắn. Hơn nữa, hắn từng nghe nói những năm qua, Ngu Thuấn Thần luôn rất quan tâm đến những người đọc sách có tài, không tiếc công chỉ dạy. Vì thế, trong giới học giả xuất thân hàn môn, Ngu đại nhân có uy vọng cực kỳ cao.
Doanh Đông Quân kiểm tra cổ tay của Ngu Thuấn Thần, thấy không có vết thương rõ ràng liền ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Bổn cung biết ngay mà! Ngu lang mà gặp tiểu Mẫu Đơn, chắc chắn sẽ tán thưởng!”
Ngu Thuấn Thần hờ hững hỏi: “Công chúa cũng rất tán thưởng sao?”
Doanh Đông Quân không nghĩ nhiều, lập tức đáp lại một cách tự nhiên: “Đó là đương nhiên! Tiểu Mẫu Đơn năm đó là người mà bổn cung vừa nhìn đã thấy ưng ý!”
Ngu Thuấn Thần nhẹ nhàng rút tay áo ra khỏi tay nàng.
Lúc này, Đại Lý tự khanh, người vừa bị Đỗ Ngự sử kéo sang một bên nói chuyện, cất giọng gọi: “Ngu đại nhân.”
Ngu Thuấn Thần gật đầu với Hạ Điệp Vận rồi xoay người bước về phía Đại Lý tự khanh.
Doanh Đông Quân tưởng rằng hắn chỉ vì nghe tiếng gọi nên mới không chào nàng mà đi, cũng không để tâm nhiều.
Một lát sau, vài tên sai dịch đến dẫn Doanh Đông Quân về viện chứng nhân của Đại Lý tự. Trước đó nàng đã bảo Đại Lý tự khanh chuẩn bị cho mình một gian nhà lao, nhưng Đại Lý tự khanh không dám làm thế, chỉ có thể sắp xếp nàng ở viện chứng nhân.
Còn về Lý Tá Tài, lý do Đỗ ngự sử kéo Đại Lý tự khanh sang một bên là để dặn dò rằng chuyện vẫn chưa điều tra rõ, không thể coi hắn là tội phạm mà áp giải vào ngục. Thay vào đó, hãy sắp xếp cho hắn một gian phòng trong phủ Đại Lý tự.
Ngu Thuấn Thần vừa đi tới liền lạnh lùng nói: “Đại Lý tự tuy không lớn, nhưng vẫn còn một, hai gian phòng trống. Nếu Đỗ đại nhân không muốn để Thái hậu bị người đời dị nghị là dung túng ngoại thích, để ‘gà mái gáy sáng’ thì tất nhiên, Đại Lý tự có thể chiêu đãi Lý viên ngoại lang chu đáo.”
Đỗ ngự sử giật mình, quay đầu trừng mắt nhìn Ngu Thuấn Thần, tức giận nói: “Ngu đại nhân sao lại nói như vậy! Thái hậu nhân từ tiết kiệm, danh tiếng truyền xa, từ lâu đã được bách tính kính yêu, sao có thể, sao có thể bị bôi nhọ như thế này!”
Ngu Thuấn Thần đứng trên bậc cao, cúi xuống nhìn Đỗ Ngự sử một cách lạnh nhạt, trong ánh mắt phảng phất ý cười châm biếm: “Ban đầu quả thực là như vậy. Nhưng đáng tiếc thay, lại có một đám như các người, suốt ngày kéo chân thái hậu và bệ hạ… Ngu xuẩn.”
Đỗ ngự sử kinh ngạc đến mức chỉ tay vào Ngu Thuấn Thần, không thể tin nổi.
Hắn vừa bị mắng là ngu xuẩn sao?! So với tức giận, hắn còn có cảm giác hoang mang, như thể mình đang nằm mơ vậy.
Đại Lý tự khanh, người đã tiếp xúc với Ngu Thuấn Thần khá nhiều lần, cũng không khỏi trợn tròn mắt vì kinh ngạc.
Ngu đại nhân dù xuất thân hàn môn, nhưng trước giờ chưa từng thất lễ, luôn được ca tụng là người có phong thái quân tử. Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Ngu đại nhân mắng người thẳng thừng như vậy.
Không phải là Ngu đại nhân chưa từng nổi giận, nhưng trước đây, khi hắn mắng người, chưa bao giờ dùng những lời lẽ như thế này!
Chẳng lẽ Ngu đại nhân hôm nay tâm trạng không tốt?
Nhưng rất nhanh, Đại Lý tự khanh liền phủ định suy nghĩ này. Ngu đại nhân trước nay luôn bình tĩnh và sáng suốt, quyết định chưa từng bị cảm xúc chi phối.
Vậy thì… Ngu đại nhân chắc chắn có thâm ý! Đại Lý tự khanh trầm ngâm suy nghĩ.
Ngu Thuấn Thần lại không thèm để ý đến bọn họ nữa, chỉ xoay người bỏ đi.
***