Chương 45
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Đại Lý tự khanh lập tức cất giọng: “Kim Dực vệ Tả lang tướng Dương Trụ có mặt không?”
Dương Trụ, người đang dẫn thuộc hạ duy trì trật tự bên ngoài, lập tức sải bước tiến vào.
“Tằng đại nhân có gì phân phó?”
Doanh Đông Quân quay đầu, liếc nhìn vị Tả lang tướng Kim Dực vệ anh tuấn trước mặt.
“Điện hạ.” Đúng lúc này, Ngu Thuấn Thần đột nhiên lên tiếng.
Doanh Đông Quân quay lại, khẽ mỉm cười với hắn: “Ngu lang, gọi ta có chuyện gì?”
Ngu Thuấn Thần chỉ vào búi tóc của nàng, hạ giọng nói: “Trâm cài của công chúa hơi lệch rồi.”
“Lệch sao?” Doanh Đông Quân vội đưa tay lên chỉnh lại tóc, giọng trách móc đầy vẻ làm nũng: “Ai da, lúc ra ngoài Tiểu Cát Tường cũng không nhắc nhở bổn cung một tiếng! Để Ngu lang chê cười rồi.”
Nàng vừa nói, vừa nhẹ nhàng chỉnh lại cây trâm trên đầu: “Cây trâm điệp hí mẫu đơn này tuy đẹp, nhưng hơi nặng, đeo lâu dễ bị tuột.”
Ngu Thuấn Thần nghe đến cái tên điệp hí mẫu đơn, chân mày hơi nhíu lại, ánh mắt lướt qua Hạ Điệp Vận đang đứng một bên.
Hắn nhớ rõ, không chỉ trong tên của hắn ta có chữ “Điệp”, mà tên tự cũng là “Mẫu Đơn”.
Điệp hí mẫu đơn? Ha.
Trùng hợp thay, Doanh Đông Quân vừa chỉnh lại trâm vừa ngước mắt hỏi Ngu Thuấn Thần: “Ngu lang, giúp ta xem thử, đã ngay ngắn chưa?”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Đại Lý tự khanh đã phân phó xong nhiệm vụ cho Dương Trụ, bảo hắn dẫn người đi đưa di hài của Hạ Tòng Thiện về. Dương Trụ vừa nhận lệnh liền lập tức xoay người rời đi.
Ngu Thuấn Thần nhìn Doanh Đông Quân, lạnh nhạt nói: “Không chỉnh thẳng được, cũng chẳng hợp với công chúa. Chi bằng thay cái khác đi.”
Doanh Đông Quân hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn cười nhẹ: “Được thôi, nghe theo Ngu lang, lát nữa về cung ta sẽ đổi.”
Hai người họ đứng gần nhau, lại hạ giọng trò chuyện, nên ngoài Hoa mụ mụ đứng phía sau Doanh Đông Quân và Hạ Điệp Vận ở bên cạnh, không ai nghe được nội dung cuộc đối thoại.
Nhưng Hoa mụ mụ và Hạ Điệp Vận, giống như những người khác, đều bị diễn biến vụ án thu hút, chẳng ai để ý đến cuộc trò chuyện ngắn ngủi đầy ẩn ý này.
Đại Lý tự khanh tiếp tục thẩm vấn Hạ Đa Thọ, nhắc nhở hắn rằng nếu không tự thú ngay bây giờ, đợi đến khi thi thể được đưa về, chứng cứ xác thực, tội danh của hắn sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Trong luật pháp của Đại Thánh triều, ngay cả hình phạt tử hình cũng có nhiều cấp độ. Vào thời Thái Tông, để trấn áp phản loạn, những hình phạt tàn khốc như xé xác và lăng trì vẫn được giữ lại.
Hạ Đa Thọ vốn còn định chối cãi, nhưng chẳng khác gì gặp quỷ, mỗi lần hắn nói dối, Trần thị đều lập tức vạch trần, hơn nữa hầu hết đều có chứng cứ rõ ràng. Bị vạch mặt hết lần này đến lần khác, Hạ Đa Thọ rốt cuộc cũng sụp đổ, tại công đường thừa nhận rằng hắn và phụ thân mình, Hạ Đại Trung, đã vì tranh đoạt gia sản của nhà Âu Dương mà cùng nhau sát hại Hạ Tòng Thiện. Việc hại chết Âu Dương thị, hắn cũng không thể chối cãi nữa, dứt khoát khai nhận toàn bộ.
Ngay khi Hạ Đa Thọ thú nhận tội trạng, Trần Từ cũng vừa dẫn viên ngoại lang Lý Tá Tài của Lại bộ tới.
Mọi người nhìn thấy Lý Tá Tài đều có chút sững sờ, bởi vì người này trông chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, so với nghĩa tử của hắn là Hạ Đa Thọ còn trẻ hơn.
Lý Tá Tài bước vào công đường vẫn ung dung như thường, trước tiên chắp tay hành lễ với Ngu Thuấn Thần, Đại Lý tự khanh và Đỗ ngự sử ngồi trên cao, sau đó ánh mắt lướt qua Thừa Bình công chúa mà không có chút phản ứng, dường như không nhận ra nàng, cũng không bận tâm, cuối cùng mới nhìn về phía Hạ Đa Thọ đang quỳ dưới đất.
Hạ Đa Thọ thấy Lý Tá Tài bình tĩnh như vậy, trong lòng chợt hối hận vì vừa rồi khai nhận quá sớm. Hắn khóc lóc lao đến ôm chặt lấy chân Lý Tá Tài, gào lên: “Nghĩa phụ cứu con! Nghĩa phụ!”
Lần này nha dịch không kịp ngăn cản, để Hạ Đa Thọ ôm lấy chân Lý Tá Tài. Hắn nhíu mày, nhấc chân đá văng Hạ Đa Thọ ra, rồi phủi phủi vạt áo, không vui nói: “Ngươi là ai? Ai là nghĩa phụ của ngươi?”
Hạ Đa Thọ ôm lấy ngực, sững sờ trong giây lát rồi cuống quýt nói: “Ta là Hạ Đa Thọ! Phụ thân ta là Hạ Đại Trung!”
Lý Tá Tài ra vẻ suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: “Bản quan không biết Hạ Đa Thọ nào, cũng không quen ai tên Hạ Đại Trung. Ngươi chắc là nhận nhầm người rồi.”
“Ta… ta, sao có thể…”
Hạ Đa Thọ định biện bạch, nhưng Lý Tá Tài chẳng buồn để ý đến hắn nữa, mà quay sang Đại Lý tự khanh, mỉm cười nói: “Tằng đại nhân, chức quan của Lý mỗ không cao, nhưng Lại bộ chúng ta trọng trách nặng nề, mà Lý mỗ lại luôn làm việc theo quy củ, không dựa vào tình riêng, vì thế đã đắc tội với không ít người. Nếu cứ ai không vừa mắt với Lý mỗ đều chạy đến Đại Lý tự tố cáo, còn Đại Lý tự lần nào cũng triệu ta đến thẩm vấn, vậy e rằng Lý mỗ chẳng còn thời gian làm việc khác nữa, chi bằng sau này dọn hẳn vào Đại Lý tự ở luôn cho tiện?”
Lời này nghe như nói đùa, nhưng ý tứ lại vô cùng ngang ngược, thậm chí còn có chút khiêu khích.
Sắc mặt Đại Lý tự khanh trở nên khó coi.
Lý Tá Tài cười nhạt, lại nói: “Lý mỗ nể mặt đại nhân nên mới đến đây. Nhưng Đại Lý tự làm việc quá tùy tiện, ngày mai lên triều, sợ rằng đại nhân sẽ bị dâng tấu buộc tội đấy.”
Ngày mai không phải buổi chầu chính thức, mà Lý Tá Tài chỉ là một quan lục phẩm, vốn dĩ không đủ tư cách lên triều, còn việc buộc tội quan viên thường là trách nhiệm của Ngự sử đài. Hắn nói vậy chẳng qua là ngầm cảnh báo Đại Lý tự khanh, đừng vì một vụ án nhỏ mà đắc tội với hắn, đắc tội với Lý gia đang kiểm soát Ngự sử đài.
Các quan viên thông thường cũng chẳng muốn gây thù chuốc oán với Ngự sử đài, bởi nếu bị nhắm đến, dù chỉ phạm một lỗi nhỏ cũng sẽ bị dâng sớ liên tục, cuối cùng bị bãi quan. Lý gia trước giờ vẫn thường dùng thủ đoạn này để đối phó với kẻ địch chính trị.
Quả nhiên sắc mặt Đại Lý tự khanh càng thêm khó coi, nhưng Tằng Hữu Quang được Ngu Thuấn Thần tiến cử vào vị trí này chính vì ông ta tuy có phần cẩn trọng, nhưng vẫn giữ được khí khái không sợ quyền thế.
“Nếu Lý đại nhân thực sự trong sạch, bản quan bị buộc tội cũng chẳng sao.” Tằng Hữu Quang lạnh nhạt đáp trả.
Bên ngoài, bách tính vây xem không nhịn được mà vỗ tay khen ngợi Đại Lý tự khanh.
Lý Tá Tài nhíu mày: “Những kẻ tạp nham này ở đây quấy nhiễu công đường, vẫn nên đuổi ra ngoài đi.”
Doanh Đông Quân xem náo nhiệt đến đây, không nhịn được mà cười khẽ: “Thú vị thật! Những bách tính này là do Thái hậu đích thân cho phép vào xem Đại Lý tự xử án, bản cung còn nhịn được, vậy mà ngươi nói đuổi là đuổi. Chẳng lẽ ngươi ỷ vào việc mẫu thân của Thái hậu xuất thân từ Lý gia, liền cho rằng nàng ta sẽ bênh vực thân tộc mà bỏ qua lẽ công bằng? Hay là họ Lý các ngươi còn cao quý hơn họ Doanh ta?”
Sắc mặt Lý Tá Tài lập tức biến đổi, quay sang Doanh Đông Quân, như thể bây giờ mới nhận ra nàng, vội vã chắp tay: “Hóa ra là công chúa! Lý mỗ thất lễ rồi!”
Doanh Đông Quân không khách khí vạch trần hắn: “Không muốn hành lễ với bản cung thì cũng không cần miễn cưỡng, dù sao mặt mũi nhà họ Lý các ngươi lớn như vậy, bổn cung cũng không dám đắc tội với Ngự sử đài. Xe ngựa của bổn cung đang đỗ ngay ngoài kia, cả kinh thành này, dù là đứa trẻ tám tuổi cũng nhận ra đó là xe của bổn cung. Ngươi ở kinh thành hơn ba mươi năm, làm quan bao nhiêu năm, lại bảo không nhận ra? Chẳng lẽ ngươi mù rồi?”
***