Chương 35
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Thấy công chúa mở miệng là đòi chức quan, Hoa ma ma không khỏi cảnh giác hơn, dò hỏi: “Công chúa muốn cầu chức quan cho ai?”
Doanh Đông Quân lại thở dài một tiếng. Giờ đây, mỗi lần nghe công chúa thở dài, gân xanh trên trán Hoa ma ma lại không kìm được giật giật.
“Là một mỹ lang quân từng có duyên với bổn cung.” Doanh Đông Quân chống cằm, cười tủm tỉm nói: “Ma ma chắc chắn hiểu cho bổn cung, nghe nói năm xưa khi tổ mẫu của ta còn là phi tử trong hậu cung của tổ phụ, ma ma cũng từng đến nhờ cậy tổ mẫu để xin chức cho Lục công công. Sau này Lục công công đắc thế, lại quay sang dìu dắt ma ma. Hai người các ngươi cùng đồng cam cộng khổ, tương trợ lẫn nhau đến tận bây giờ, khiến đám cung nhân trong cung đều vô cùng ngưỡng mộ.”
Hoa ma ma không để ý đến lời trêu chọc của Doanh Đông Quân, chỉ nghiêm túc nói: “Lão nô nói giúp người của mình mưu chức quan không khó, ý chỉ những người có tư cách làm quan. Công chúa cũng biết, không phải ai cũng có thể làm quan.”
Chế độ khoa cử bắt đầu thịnh hành từ thời Cao Tông, trước đó, phương thức tuyển quan trọng yếu nhất là chế độ Cửu phẩm trung chính. Khi ấy, những người không xuất thân từ thế gia đại tộc thì không thể làm quan lớn, có thể nói là: Tầng lớp trên không có người nghèo, tầng lớp dưới không có sĩ tộc.
Sau khoa cử, những người xuất thân hàn môn cũng dần có chỗ đứng trên triều đình. Nhưng người có thể nhập triều làm quan, ngoài những kẻ đỗ đạt qua khoa cử, phần lớn vẫn là con cháu thế gia đại tộc tiến vào quan trường nhờ chế độ Môn Âm, được phong quan do quan hệ gia tộc, cùng những người được tiến cử.
Những người có tư cách làm quan mà Hoa ma ma nhắc đến chính là ba loại người trên.
Doanh Đông Quân vẫn cười tươi rói: “Chuyện này bổn cung đương nhiên hiểu rõ. Bổn cung tuy xem trọng dung mạo, nhưng không thích kẻ đầu óc rỗng tuếch. Mỹ lang quân kia cũng có chút bản lĩnh, mấy năm trước đã thi đỗ tiến sĩ. Chỉ tiếc rằng sau khi qua kỳ tuyển chọn của Lại bộ thì hắn lại lâm trọng bệnh, chậm trễ vài năm. Đến khi khỏi bệnh, mãi chưa đợi được một chức quan thích hợp, đến nay đành phải tìm đến bổn cung.”
Hoa ma ma biết công chúa có sở thích đặc biệt, chính là thích những thư sinh anh tuấn. Vị đại nhân họ Ngu kia chẳng phải cũng vậy sao.
“Nếu là tiến sĩ, không phải không thể.” Hoa ma ma nhìn chiếc đồng hồ cát ở góc phòng, thả lỏng nói: “Công chúa hãy thay y phục trước, chuyện này chúng ta về rồi bàn tiếp.”
Doanh Đông Quân vẫn ngồi yên không nhúc nhích, láu lỉnh nói: “Không! Ma ma phải đồng ý trước đã, cho mỹ lang quân của ta một chức quan ngũ phẩm!”
Hoa ma ma hít sâu một hơi, mặt không cảm xúc nói: “Công chúa, người hẳn biết rõ, trong triều ta, ngay cả Trạng Nguyên lang, ban đầu khi ra làm quan cũng chỉ bắt đầu từ bát phẩm, cửu phẩm, chưa từng có ai một bước lên trời. Cho dù là Ngu Trung Lệnh cũng khởi đầu từ một tiểu quan cửu phẩm. Từ cửu phẩm thăng đến ngũ phẩm, hắn mất tám năm. Đây còn là nhờ khi ấy hắn có thành tích xuất sắc, Tiên đế liên tục phá lệ đề bạt. Hơn nữa, nếu năm đó không phải Tiên đế để lại di chiếu, mà chỉ là một thánh chỉ thông thường, các đại thần trong triều cũng tuyệt đối không để hắn ngồi lên vị trí Trung thư lệnh.”
“Xem ra Ngu lang cũng không dễ dàng gì.” Doanh Đông Quân lại thở dài một hơi, thỏa hiệp: “Thôi được rồi, bổn cung cũng không phải người vô lý, ma ma cho hắn một chức tiểu quan bát phẩm đi.”
Hoa ma ma cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đến mức chẳng muốn nói thêm một lời nào, chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Vâng.”
Doanh Đông Quân biết Hoa ma ma là người giữ chữ tín, nên cũng không tiếp tục dây dưa, tươi cười nói: “Ma ma là người hầu hạ tổ mẫu, bổn cung đâu dám làm phiền. Phiền ma ma gọi Tiểu Cát Tường vào giúp bổn cung thay y phục.”
Hoa ma ma không nói thêm câu nào, xoay người rời đi ngay lập tức.
Chẳng bao lâu sau, Tiểu Cát Tường tiến vào, nhưng Hoa ma ma lại không đi theo trở lại.
Doanh Đông Quân chọn một cây trâm hoa cài vào chính giữa búi tóc của mình, mỉm cười hỏi Tiểu Cát Tường: “Có đẹp không?”
Tiểu Cát Tường ghé sát lại nhìn, đó là một cây trâm hình bướm vờn hoa, cành hoa được làm từ kim tuyến, nhụy hoa đính ngọc trai, còn cánh bướm được nạm từ đá quý khảm trên vàng. Nhờ vào tay nghề tinh xảo, bụi hoa rậm rạp mà không rối mắt, cánh bướm sống động mỹ lệ, hài hòa tuyệt đối với dung nhan rực rỡ của Doanh Đông Quân.
Tiểu Cát Tường gật đầu liên tục, giơ một ngón tay cái lên khen ngợi, suy nghĩ một chút rồi lại làm động tác ra hiệu: “Bướm mang ý nghĩa phá kén trùng sinh, công chúa cài cây trâm này quả là vô cùng phù hợp!”
Doanh Đông Quân vừa cài thêm một đôi trâm cài tóc, vừa liếc Tiểu Cát Tường một cái, “bổn cung hôm nay cài trâm này, chẳng qua là vì cảm thấy nó có đôi phần tương xứng với vị mỹ lang quân kia mà thôi.”
Tiểu Cát Tường vừa giúp nàng chỉnh trang đầu tóc, vừa ra hiệu: “Là vị mỹ lang quân còn sớm hơn cả Ngu đại nhân sao?”
Doanh Đông Quân khẽ cười: “Không sai, chẳng mấy chốc sẽ gặp lại rồi, bổn cung tặng hắn một món quà gặp mặt.”
Nàng không chậm trễ nữa, nhanh chóng trang điểm xong, thay y phục rồi để Tiểu Cát Tường đẩy ra cửa.
Hoa ma ma vừa lúc đi từ bên ngoài vào, phía sau còn có Hoa Miên đi theo.
Vừa trông thấy Doanh Đông Quân, Hoa Miên lập tức cúi đầu hành lễ, đôi môi mím chặt.
“Đã học được rồi sao?” Doanh Đông Quân mỉm cười hỏi.
Hoa Miên làm một động tác tay với Doanh Đông Quân.
Doanh Đông Quân có chút bất ngờ, động tác của Hoa Miên tuy còn vụng về, nhưng lại chính là thủ ngữ mà Tiểu Cát Tường hay dùng.
Doanh Đông Quân bật cười, quay sang Hoa ma ma nói: “Ma ma dạy dỗ quả nhiên có phương pháp, nha đầu này không tệ, bổn cung rất thích.”
Rõ ràng công chúa nói là thích, nhưng chẳng hiểu vì sao Hoa Miên lại bất giác rùng mình một cái.
***