Chương 70
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Phù Huỳnh không giấu giếm, kể lại toàn bộ manh mối về Bách Sát Lục cho Vân Kỳ.
Vân Kỳ lặng lẽ lắng nghe, sau đó hỏi: “Ý của nàng là, cuốn sách đó có thể đang ở trấn Tửu Tuyền?”
Phù Huỳnh khẽ gật đầu.
Hắn vuốt ve đầu ngón tay, trầm tư chốc lát rồi cười khẽ: “Được thôi, nếu đã vậy, ta sẽ cùng nàng đi một chuyến.”
Lúc này, thỏ đã được nướng chín mềm. Phù Huỳnh xé một chiếc đùi thỏ đưa qua, hắn kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng, sau đó mới nhận lấy, cắn một miếng lớn.
Thịt thỏ giòn ngoài mềm trong, gia vị tẩm ướp dường như có thứ gì đặc biệt, hương thơm đậm đà gấp trăm lần những món ăn thường ngày.
Phù Huỳnh ăn rất chậm, trong lúc đó, nàng liếc nhìn thiếu niên bên cạnh đang ngấu nghiến ăn uống, ánh mắt trầm xuống, chậm rãi mở miệng: “Ta đã tiết lộ toàn bộ át chủ bài của mình cho Yêu Chủ, vậy chẳng phải Yêu Chủ cũng nên chia sẻ với ta điều gì đó mới công bằng sao?”
Kỹ năng nướng thịt của nàng thực sự không tệ, mà tâm trạng hôm nay của Vân Kỳ cũng khá tốt, nên hắn cười đáp: “Được thôi, A Huỳnh muốn biết điều gì từ ta? Nhất định ta sẽ nói cho nàng.”
Nói rồi, hắn còn lưu luyến mút sạch hương vị còn sót lại trên khúc xương.
Phù Huỳnh trầm tư một lát, chậm rãi cất lời: “Ta từng nghe qua một lời đồn về yêu tộc. Tương truyền, nếu yêu tộc chân thành trao đi tình cảm, có thể ngưng tụ sát nhận. Nếu lưỡi kiếm ấy đâm vào tim, tất sẽ chết. Không biết… lời đồn này là thật hay giả?”
Những truyền thuyết này đều là ký ức của Tô Ánh Vi.
Năm đó, khi cùng Vân Kỳ du ngoạn trên hồ, nàng ta từng hỏi hắn có nhược điểm gì. Không rõ là lời đùa hay sự thật, Vân Kỳ khi ấy đã đáp, phàm là yêu tộc đều có tâm lân. Nếu gặp người mình thật lòng yêu thương, họ sẽ bóc ra tâm lân của mình, luyện hóa thành sát nhận rồi giao lại cho đối phương. Khi đó, người ấy sẽ có năng lực giết chết mình.
Khi đó, Tô Ánh Vi không tin, chỉ cười cợt vài câu rồi chuyển sang đề tài khác.
Nhưng bây giờ, Phù Huỳnh đã tận mắt chứng kiến sự điên cuồng của yêu tộc, cũng như sự đáng sợ của Vân Kỳ. Vì vậy, nàng không ngừng đào bới ký ức, cuối cùng cũng tìm được chút manh mối bị bỏ sót.
Nụ cười bên môi Vân Kỳ nhạt dần: “Thật thì sao, giả thì sao?”
Hắn ném khúc xương đã gặm sạch vào đống lửa, giọng điệu lười nhác nhưng ánh mắt sắc bén: “Nếu là thật, chẳng lẽ A Huỳnh muốn mượn nó để giết ta?”
Ngọn lửa đỏ rực bùng lên theo cơn gió, Phù Huỳnh mặt không đổi sắc: “Dù có thật, ta cũng không có bản lĩnh nhận được chân tâm của Yêu Chủ.”
Vân Kỳ khẽ cười: “Chuyện đó chưa chắc.”
Hắn nhìn nàng chăm chú, ánh lửa vỡ vụn phản chiếu trong đôi mắt tựa lưu ly, nụ cười trên môi như thật như giả: “A Huỳnh quý giá như vậy, mà ta lại chẳng phải thánh nhân tâm như nước lặng. Biết đâu một ngày nào đó… nàng sẽ có được năng lực giết ta thì sao?”
Hắn hơi nheo mắt, khóe môi vẫn mang theo ý cười, nhưng sâu trong đồng tử lại ẩn chứa tia sáng nguy hiểm: “Nếu ngày đó thật sự đến, ta nhất định sẽ rất vui mừng.”
Phù Huỳnh nghẹn lời.
Tên điên này… Hắn còn vui mừng được nữa sao?
Nàng tốn bao công sức dò hỏi mà chẳng thu được kết quả gì, có phần chán nản, liền im lặng tiếp tục nướng thịt.
Mùi thơm của thịt thỏ cuối cùng cũng khiến Bích La đang say ngủ mơ màng tỉnh dậy.
Nàng hít hít mũi, đôi mắt còn ngái ngủ lập tức sáng lên, lồm cồm bò đến bên cạnh Phù Huỳnh.
“Thơm quá…”
Phù Huỳnh đã đoán trước Bích La sẽ thức dậy, liền đưa hết phần thịt nướng trong tay cho nàng ấy, giọng điệu dịu dàng:
“Ăn đi.”
Vân Kỳ, kẻ mới chỉ được một chiếc đùi thỏ: “…”
Ánh mắt hắn thấp thoáng vẻ u oán.
Phù Huỳnh vẫn nhớ chuyện hắn từng có ý định giết Bích La. Giờ đây, bọn họ đã quyết định cùng nhau hành động, nàng cần phải xóa sạch những suy nghĩ bất thiện trong đầu hắn.
Phù Huỳnh hắng giọng: “Bích La là muội muội của ta, mong rằng sau này Yêu Chủ đối xử với nàng ấy hòa nhã hơn. Như vậy cũng có lợi cho sự hợp tác giữa chúng ta.”
“Muội muội?”
Vân Kỳ khó chịu cau mày: “Con chim đó lớn tuổi hơn nàng, lấy đâu ra muội muội?”
Phù Huỳnh thản nhiên làm ngơ.
Hắn bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, ta sẽ không động vào nàng ta. Nhưng mà…” Hắn đảo mắt, cười ranh mãnh: “Thịt nướng ngon thật đấy. Hay là để ta đi săn thêm mấy con nữa, A Huỳnh lại nướng cho ta ăn nhé?”
“…”
Đúng là mơ tưởng đẹp quá nhỉ.
Nửa đêm canh ba không nói, nàng lại còn mệt mỏi suốt mấy ngày nay, lấy đâu ra sức lực mà tiếp tục nướng thịt cho hắn?
Phù Huỳnh đang định tìm lý do từ chối thì bên cạnh đã vang lên giọng nói đầy hào hứng của Bích La: “Phải đó, nướng thêm đi! Ta đói đến sắp chết rồi!”
Chỉ mới chớp mắt một cái, hơn nửa con thỏ đã bị nàng ăn sạch, chỉ còn trơ lại bộ xương. Nhìn gương mặt lấm lem dầu mỡ, ánh mắt rạng rỡ hơn hẳn khi nãy, Phù Huỳnh chỉ biết thở dài bất lực.
Cuối cùng, nàng vẫn gật đầu đồng ý.
Vân Kỳ cười tươi như hoa, vui vẻ đứng dậy: “Vậy hai người chờ đây, ta sẽ quay lại ngay.”
Trước giờ hắn luôn là kẻ hành động nhanh gọn, chỉ trong chớp mắt, bóng dáng đã tựa cơn gió lướt vào rừng sâu.
Nơi hoang dã này không thiếu con mồi, nhưng lần này, Vân Kỳ lại chẳng vội săn bắt. Hắn ẩn mình vào màn đêm, tựa lưng lên một gốc cây rậm rạp, ánh mắt khẽ động khi phù chú trong tay bốc cháy và phát sáng.
Ánh lửa nhàn nhạt phản chiếu vào đôi mắt hắn. Nửa gương mặt chìm trong bóng tối, vẻ mặt trở nên khó đoán.
“Nàng ta không phải Tô Ánh Vi chuyển thế, kiếp trước chết dưới tay ma đầu, kiếp này tìm đến báo thù… gan dạ thật đấy.”
Nói đến đây, khóe môi Vân Kỳ bất giác nhếch lên một nụ cười hứng thú.
Đầu kia của phù chú vẫn im lặng.
Hắn lập tức nghiêm túc lại, trầm giọng nói: “Sư phụ, không bằng để nàng ta ra tay, đoạt lấy thủ cấp của ma đầu?”
Một lúc sau, cuối cùng cũng có một giọng nói khàn khàn, mang theo hơi thở bệnh tật vang lên từ phù chú: “Nàng ta muốn gì?”
Vân Kỳ thoáng dừng lại, đáp: “Bách Sát Lục.”
Đầu bên kia bật cười, trong giọng nói còn mang theo vài phần tán thưởng: “Bách Sát Lục là thượng cổ tà thư, phàm nhân không thể học, tiên giả không thể nhập, người sống không thể lại gần. Nàng ta là Quyết Minh hóa thân, quả thực rất thích hợp…”
Nói đến đây, đối phương lại ho sặc sụa vài tiếng.
Vân Kỳ nghe mà nhíu chặt mày: “Sư phụ đã sớm biết chuyện này?”
Đối phương không trả lời, chỉ chậm rãi thở dài: “Kể từ trận chiến ở Hồi Lạc Nhai, Ninh Tùy Uyên đã làm ta trọng thương. Mất đi tâm nhãn, ta đã không thể duy trì nhục thân nữa. Nếu không có linh khí rèn hồn, kết cục sẽ là hồn phi phách tán. Nếu vậy, chỉ còn hai cách: một là có được Trọng Liên Tâm, hai là mượn ánh sáng của Quyết Minh Đăng, chỉ hai thứ này mới giúp ta định hồn.”
“Nhưng…” Vân Kỳ cúi đầu thật sâu, giọng khàn đi: “Đệ tử bất tài, không phải đối thủ của Ninh Tùy Uyên.”
“Vậy thì cứ theo nàng ta đến trấn Tửu Tuyền, giúp nàng ta đoạt lấy cuốn tà thư thượng cổ kia.” Đối phương chậm rãi nói, “Nếu nàng ta thật sự có bản lĩnh giết Ninh Tùy Uyên, vậy thì một mũi tên trúng hai con chim, cớ gì không làm?”
Những dây thần kinh căng cứng trong lòng Vân Kỳ rốt cuộc cũng buông lỏng, hắn cúi người cung kính: “Sư phụ yên tâm, đệ tử nhất định dốc hết sức mình.”
Giọng nói của đối phương mang theo chút hài lòng: “Vân Kỳ, nếu vi sư có thể trùng tố kim thân, đương nhiên cũng có khả năng giúp mẫu thân con trở lại nhân gian, để mẫu tử hai người đoàn tụ.”
Nhắc đến mẫu thân, hàng mi dài của Vân Kỳ khẽ run, rất lâu sau mới nhẹ giọng đáp một tiếng: “Vâng.”
Tấm phù hỏa dần dần tắt lịm, chìm vào bóng đêm.
Vân Kỳ hít sâu một hơi, đúng vậy, mẫu thân… Hết thảy những điều hắn làm đều là vì mẫu thân, thế nhưng…
Hắn cắn môi, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
Nhưng khi nghĩ đến lời của sư phụ, ngoài Quyết Minh thân ra, còn có Trọng Liên Tâm. Nếu hắn giúp Phù Huỳnh giết được Ninh Tùy Uyên, sau đó trở về cầu xin sư phụ, chưa biết chừng có thể giữ lại Phù Huỳnh cho mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng Vân Kỳ dâng lên một tia hy vọng, hắn lập tức phấn chấn hẳn, tung người từ trên cây nhảy xuống, vui vẻ đi săn vài con thỏ rừng.
Lúc hắn quay lại, cảnh tượng trước mắt khiến Phù Huỳnh sững sờ, trên người Vân Kỳ treo đầy thỏ rừng, trông đến là kỳ dị.
Tên nhóc này… chắc chắn là đồ tham ăn!
Không chỉ săn về, hắn còn ngoan ngoãn lột da, rửa sạch sẽ, chỉ chờ nàng nướng lên ăn thôi. Có điều, cái cảnh trên người treo lủng lẳng một đống thỏ khiến người ta không khỏi rùng mình.
“Đừng đứng ngẩn ra đấy, A Huỳnh mau nướng đi.”
Phù Huỳnh: “…”
Nàng bất lực liếc nhìn hắn: “Ngươi định đồ sát cả dòng họ thỏ à?”
Vân Kỳ thản nhiên như không: “Được ta ăn là phúc phần của bọn chúng. Đừng lề mề nữa, mau nướng đi.”
Hắn giục giã không ngừng, ngay cả Bích La bên cạnh cũng nhìn nàng bằng ánh mắt trông mong.
Phù Huỳnh hết cách, đành phải cắm cúi nướng thịt.
Sau đó, một yêu một chim, ít nhất đã tiêu diệt tám con thỏ.
Phù Huỳnh bận rộn nướng thịt suốt cả đêm, đến khi trời sáng, xung quanh chỉ còn lại một bãi xương trắng xóa…
Ngoại trừ Phù Huỳnh, hai người còn lại đều đã ăn uống no say rồi ngủ một giấc đến sáng, tinh thần vô cùng sảng khoái.
Trên người nàng vương đầy mùi khói nướng, Phù Huỳnh dự định đến trấn phía trước để nghỉ ngơi chỉnh trang trước, sau đó mới lên đường đến trấn Tửu Tuyền.
Vân Kỳ cũng không có ý kiến gì về việc này, nhưng khi sắp bước vào trấn, hắn đột nhiên khựng lại, quay đầu nhìn về phía sau.
Cảm giác có gì đó bất thường, Phù Huỳnh lập tức cảnh giác: “Sao vậy?”
Vân Kỳ nhìn xa xăm về phía chân trời, đôi mắt hơi nheo lại, rồi chợt thu lại ánh nhìn, khẽ cười nhạt: “Không có gì, chắc là ta nghĩ nhiều rồi.”
Phù Huỳnh vẫn không yên tâm: “Là Ninh Tùy Uyên tìm đến?”
Vân Kỳ nghiêng người đến gần nàng, cười lả lơi: “Nếu đúng là hắn, tỷ còn định hợp tác với hắn giết ta như lần trước không?”
Phù Huỳnh thản nhiên tránh né câu hỏi: “Lần trước là do Ninh Tùy Uyên quyết tâm giết ngươi, liên quan gì đến ta?”
Vân Kỳ khẽ cười mỉa một tiếng, nhưng cũng không truy hỏi thêm.
Hắn lặng lẽ lùi ra sau vài bước, đi phía sau Phù Huỳnh. Khi nàng không chú ý, một con hạc giấy đen lặng lẽ được thả ra, nhanh chóng bay vào bầu trời.
Ba người vừa đặt chân vào trấn nhỏ, thì cùng lúc đó, có kẻ đã đến Hắc Thủy thành.
Thành trì hoang phế này đang trong quá trình tái thiết. Dù những giếng nước khô cạn, tường thành đổ nát, nhưng những con người còn sống sót vẫn giữ trong lòng hy vọng, gắng sức khôi phục nó về dáng vẻ ban đầu.
Giữa khung cảnh nhộn nhịp ấy, hai con tuấn mã dừng lại trước một ngôi miếu cũ.
Bốn, năm thanh niên đang tu bổ lại chính điện, còn hai người thợ điêu khắc thì tập trung khắc tượng.
Pho tượng đá vừa mới thành hình, đó là một cô gái trẻ, dung mạo thanh tú, giống như bóng dáng của ai đó trong ký ức.
Ninh Tùy Uyên ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào pho tượng ấy.
Hai người họ khí chất bất phàm, trang phục cũng không giống dân bản địa, vì vậy sau một hồi bận rộn, đám thợ trong miếu cuối cùng cũng chú ý đến họ.
Một lát sau, người quản việc trèo xuống khỏi giàn giáo, tiến đến bắt chuyện một cách niềm nở: “Hai vị thiếu gia đang tìm chỗ nghỉ chân sao?”
Thành Phong xoay người xuống ngựa, mỉm cười hỏi: “Bọn ta chỉ ngang qua đây, dám hỏi nơi này đã xảy ra chuyện gì?”
Người quản việc nói ngắn gọn: “Yêu ma hoành hành, Hắc Thủy thành xấu số chịu kiếp nạn suốt nhiều năm. May mắn thay, thần nữ giáng thế, cứu bọn ta thoát khỏi biển khổ. Vì thế, sáng nay chúng ta bắt đầu sửa sang lại nơi này thành miếu thờ thần nữ để bày tỏ lòng thành kính.”
Có lẽ vì vừa thoát khỏi kiếp nạn, người quản việc hiếm khi nói nhiều như vậy: “Tình hình nơi đây, hai vị thiếu gia cũng đã thấy, nếu muốn tìm chỗ nghỉ ngơi, cứ đi thêm trăm dặm phía trước sẽ có một trấn nhỏ, ít ra cũng tốt hơn nơi này.”
“Đa tạ.”
Thành Phong cảm ơn, sau đó quay lại bên cạnh Ninh Tùy Uyên.
Hắn thuật lại sơ lược tình hình, rồi dừng một chút, nói thêm: “Vị thần nữ mà họ nhắc đến… có lẽ chính là Phù cô nương.”
Dù Thành Phong không nói, Ninh Tùy Uyên cũng đã nhìn ra.
Hắn siết chặt dây cương, quay ngựa rời khỏi thành.
Trong khi đó, những đứa trẻ trong thành vẫn vui vẻ nhảy nhót, tiếng hát vang vọng khắp con phố…
“Thần nữ giáng trần giữa mây lành,
Xiêm y phấp phới tựa tiên nhân.
Tay ngọc định trần, sấm vang tan,
Tai ương lắng dịu, vạn thế an…”
“…”
Tiếng hát non nớt của trẻ con dần trôi xa, ánh mắt của Ninh Tùy Uyên càng lúc càng lạnh lẽo.
Tuấn mã phi nhanh theo lộ trình đã định, khi sắp đến trấn, hắn nhận thấy trong không khí vẫn còn vương lại yêu khí nồng đậm, xen lẫn một hơi thở quen thuộc.
Ninh Tùy Uyên do dự trong chốc lát, sau đó lập tức đổi hướng, thúc ngựa lao đi như gió về phía Tây.
Nơi đây là vùng giao thoa giữa thành và trấn, cảnh vật hoang vu, bốn bề tĩnh lặng.
Hắn ghìm cương, chậm rãi thúc ngựa tiến đến bên mấy gốc liễu.
Thật trùng hợp, đây chính là nơi Phù Huỳnh nghỉ chân đêm qua. Tàn tro từ đống lửa trại vẫn chưa hoàn toàn nguội lạnh, thậm chí cả đống xương thỏ vẫn còn nguyên tại chỗ.
Thành Phong nhảy xuống ngựa, khẽ quệt ngón tay lên mặt đất, cảm nhận nhiệt độ còn sót lại, rồi ngẩng đầu nói: “Vẫn còn ấm, e là bọn họ mới rời đi sáng nay.”
Ninh Tùy Uyên ngồi trên lưng ngựa cao, tầm mắt rơi xuống đống tro tàn, nét mặt vô cảm, chỉ còn lại sự lạnh lẽo đến thấu xương.
Thành Phong thấy tâm trạng ma tôn nhà mình không tốt, thức thời lui ra, không nói thêm lời nào.
Ngay sau đó, Ninh Tùy Uyên nâng tay, ngón trỏ ngưng tụ linh quang, chiếu xuống nền đất dưới tán cây. Ánh sáng bạc lan tỏa, dần dần tái hiện lại cảnh tượng đêm qua.
Đây là thuật “Thời Trần Lưu Chuyển”, có thể phục dựng lại những chuyện từng xảy ra trong quá khứ.
Trong khung cảnh mờ ảo ấy, Ninh Tùy Uyên cuối cùng cũng nhìn thấy người mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Nàng sống rất tốt. Không hề có vết thương, khí sắc cũng không tệ, thậm chí tinh thần còn vô cùng phấn chấn.
Lúc này, nàng đang cùng nam nhân đối diện trò chuyện vui vẻ.
Bởi vì thuật pháp không thể tái hiện âm thanh, hắn không nghe được hai người kia đang nói gì. Hắn chỉ thấy Phù Huỳnh khẽ mỉm cười, dịu dàng xé một miếng thịt thỏ, đưa cho Vân Kỳ trước mặt.
Môi hắn mím chặt, bàn tay siết lại, tiếp tục điều chỉnh thời gian.
Không biết hai người kia đã nói những gì, chỉ thấy Vân Kỳ nghiêng người lại gần hơn, thậm chí cúi xuống cắn miếng thịt trên tay nàng. Khoảnh khắc thân mật ấy khiến từng đốt ngón tay của Ninh Tùy Uyên gần như rạn nứt.
Hắn đẩy thời gian trôi nhanh thêm một chút.
Về sau, dường như Phù Huỳnh đã mệt, nàng tựa vào Bích La, ngủ thiếp đi.
Nàng dường như không hề ý thức người ngồi đối diện mình là Yêu Chủ khét tiếng, không hề biết hắn xấu xa và độc ác đến mức nào, cứ thế ngủ say sưa mà chẳng hề đề phòng.
Rõ ràng…
Không lâu trước đó, hắn còn có ý định hãm hại nàng.
Thế nhưng tất cả những điều này, nàng dường như đã quên sạch.
Gương mặt say ngủ của nàng lúc này, trông ngoan ngoãn và yên bình đến lạ.
Ánh trăng dường như cũng thương tiếc nàng, chẳng hề keo kiệt mà rắc xuống tất cả ánh sáng dịu dàng lên người nàng.
Sau đó, Ninh Tùy Uyên trông thấy tên trộm kia nhích lại gần, giống như Bích La, cũng tựa đầu lên vai nàng.
Không! Không phải tên trộm, rõ ràng là… Tên tiện nhân!
Đúng vậy, tên tiện nhân! Tên nam tiện nhân đáng chết!
Ninh Tùy Uyên rủa thầm trong lòng.
Hắn chưa từng giận dữ đến thế, chưa từng bất lực đến mức này, cơn ghen tuông bùng cháy trong lòng nhưng chẳng thể trút ra ngoài qua tấm kính tái hiện. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện diễn ra trước mặt.
Hắn căm ghét Vân Kỳ.
Nhưng hắn càng giận Phù Huỳnh hơn.
Nếu sớm biết có ngày hôm nay, lẽ ra lúc trước hắn nên dốc toàn lực giết chết kẻ đó, để diệt trừ hậu hoạn ngay từ đầu!
Cảm xúc kìm nén chẳng thể bộc phát, hóa thành luồng khí hỗn loạn tàn phá lục phủ ngũ tạng, cuộn trào dữ dội như bão tố.
Ninh Tùy Uyên không nhìn thấy bản thân lúc này trông đáng sợ nhường nào.
Tà khí lạnh lẽo tỏa ra, gương mặt tuấn mỹ thoáng hiện nét dữ tợn, đôi mắt thâm trầm đầy nguy hiểm. Dù mang thân phận tôn quý, dù có phong thái cao ngạo, thì giờ đây, tất cả đều chẳng thể che giấu sát khí bạo ngược.
Thành Phong lặng lẽ quan sát sắc mặt chủ nhân, cuối cùng không nhịn được cất tiếng: “Đế Quân, chúng ta…”
“Đi thôi.”
Không đợi hắn nói hết câu, Ninh Tùy Uyên đã xoay người rời đi.
Thành Phong biết rõ những ngày gần đây chủ nhân vô cùng bực bội, hôm nay tận mắt chứng kiến cảnh này, e rằng lửa giận trong lòng chỉ càng sôi trào.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu, rồi nhanh chóng theo sát phía sau.
【Tác giả có lời muốn nói】
Táo bạo ca ca: Cảm giác bất lực khi muốn vung tay tát ai đó nhưng không thể chọc thủng màn hình!
***