Chương 4
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Thừa Bình công chúa nghe vậy im lặng trong chốc lát, sau đó quay sang nổi giận với Tiểu Cát Tường: “Chuyện quan trọng như vậy, tại sao sau khi ta tỉnh lại ngươi không bẩm báo?”
Tiểu Cát Tường lập tức dùng tay ra hiệu.
Chu Diễm nhìn động tác của hắn, theo thói quen chuyển đổi thành lời nói ở trong đầu: “Điện hạ đã hôn mê suốt mười năm. Khi trước, người để mắt đến kẻ nào thì kẻ đó vừa có tài vừa có sắc. Những kẻ như vậy, nếu mười năm rồi mà vẫn không thăng tiến, cũng chưa lấy vợ sinh con, vậy ắt hẳn là không còn trên đời nữa. Những người vẫn còn sống, tất cả đều đã khác xưa rồi.”
Chu Diễm cảm thấy vô cùng đồng tình, chỉ mong công chúa đừng nghĩ đến chuyện bắt Trung thư lệnh đại nhân về phủ để hầu hạ nàng nữa.
Thừa Bình công chúa hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến Tiểu Cát Tường, sắc mặt lạnh lùng nói với Chu Diễm: “Thôi bỏ đi, ngươi cứ tiếp tục đảm nhiệm chức vụ này. Đợi khi nào bản cung tìm được người thích hợp, sẽ đổi ngươi đi.”
“Thần tuân lệnh!” Chu Diễm không dám hỏi công chúa dự định tìm “người thích hợp” từ đâu và bằng cách nào.
Tiểu Cát Tường vẫy tay gọi hai bà tử có dáng vẻ thô kệch đến, bảo họ khiêng cả công chúa lẫn chiếc ghế lên xe ngựa.
Chu Diễm thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại nghe thấy công chúa đang ngồi trên xe thấp giọng lẩm bẩm:
“Phụ hoàng nhìn nữ nhân thì chẳng ra sao, nhưng chọn nam nhân lại thật chuẩn…”
Chu Diễm nghe vậy toát mồ hôi lạnh, vội vàng lùi về sau hai bước, không muốn nghe tiếp những lời động trời của công chúa.
Hắn dõi mắt nhìn theo xe ngựa của công chúa, dưới sự vây quanh của hơn mười bà tử, từ từ rời khỏi phủ. Đến khi cánh cổng lớn khép lại, hắn mới thật sự thả lỏng, phát hiện áo trong của mình đã ướt sũng.
Nhưng ngay sau đó, đám nô bộc và thị vệ vừa trốn trong bóng tối hóng chuyện lại lập tức rì rầm bàn tán.
“Không ngờ lời đồn về công chúa và Ngu đại nhân lại là thật?”
“Còn lời đồn gì nữa? Khi nãy công chúa đã đích thân thừa nhận rồi mà!”
“Chậc chậc, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong! Một vị đại nhân cao cao tại thượng, tính cách lạnh lùng như Ngu đại nhân, vậy mà thật sự từng là… tình nhân của công chúa!”
“Nếu vậy thì lời đồn kia chắc chắn cũng là thật rồi!”
“Ngươi nói đến tin đồn Ngu đại nhân bị công chúa… khụ khụ, khiến thân thể bị thương, nên mới không thành thân cho đến giờ?”
“Còn một tin đồn khác nữa cơ! Nói rằng Ngu đại nhân chưa thành thân không phải vì công chúa, mà là vì…”
Chu Diễm nghe bọn họ càng nói càng quá trớn, mí mắt không khỏi giật liên hồi.
“Câm miệng! Các ngươi không muốn sống nữa sao? Chuyện của ai cũng dám bàn tán hả?!”
Đám bà tử thấy Chu Diễm ngày thường trông như mọt sách, tính tình ôn hòa, không ngờ lại đột nhiên nổi giận, liền bị dọa cho hoảng sợ.
Chu Diễm lạnh mặt nhìn bọn họ, nói: “Nói năng xằng bậy về bậc thượng vị, theo ‘Đại Thánh luật’ sẽ bị phạt một năm lao dịch, sáu mươi roi! Hôm nay ta niệm tình các ngươi lần đầu phạm lỗi, mở một con đường sống, mỗi người đến tiền viện chịu năm trượng, trừ bổng lộc một mùa!”
Nói xong, hắn gọi hai hộ viện đến, ra lệnh áp giải những kẻ nhiều chuyện đi chịu phạt.
Đợi đến khi đám bà tử thích hóng hớt bị lôi đi kêu khóc thảm thiết, Chu Diễm mới nặng nề thở ra một hơi, sải bước rời đi. Cũng là do hắn quá lơ là, sau khi nhậm chức ở phủ công chúa thì chỉ muốn bình yên sống qua ngày, không hề để tâm đến chuyện trong phủ. Thành ra bọn nô tài vốn đã vô phép vô tắc nay càng thêm ngông cuồng, đến mức ngay cả những lời đáng chém đầu cũng dám buông ra.
Còn lúc này, xe ngựa của Thừa Bình công chúa đã rời khỏi phủ, chậm rãi tiến về hướng hoàng cung.
Những bà tử đánh xe không phải không muốn đi nhanh, mà là bởi vì chiếc xe ngựa này chính là chiếc mà Thừa Bình công chúa đã dùng mười năm trước. Vì từng cán chết người ngay trên phố, nên trong kinh thành, bất cứ ai trên mười lăm tuổi đều nhớ rõ chiếc xe này, còn những người nhỏ hơn thì năm đó vẫn còn quá bé.
Thấy xe ngựa từ phủ công chúa đi ra, người qua đường đều đứng từ xa nhìn. Nhưng cũng chỉ dám nhìn từ xa, mỗi khi xe ngựa lăn bánh đến cách họ chừng năm mươi bước, đám đông lập tức tản ra nhanh chóng, tựa như nước biển rẽ đôi, trật tự mà ngay ngắn.
Mặc dù đám đông rất “giữ chừng mực”, nhưng bà tử đánh xe vẫn chủ động giảm tốc độ. Mười năm trước, xe ngựa của công chúa đâm chết người, công chúa bình an vô sự nhưng gã hoạn quan cầm cương năm đó đã bị xử tử.
May mắn thay, công chúa lần này cũng không vội, không giục ngựa, chỉ thỉnh thoảng thất thần nhìn cảnh phố xá bên ngoài.
Mất gấp ba lần thời gian bình thường, xe ngựa của Thừa Bình công chúa mới đến trước cổng hoàng cung.
Trong nội cung không cho phép xe ngựa đi vào, Tiểu Cát Tường lại gọi hai bà tử đến, cẩn thận khiêng ghế của công chúa xuống xe.
Những người đứng từ xa theo dõi thấy công chúa dường như không thể đi lại, đồng loạt hít vào một hơi lạnh.
Thừa Bình công chúa coi ánh mắt người khác như không tồn tại, cũng chẳng bận tâm đến những lời bàn tán khe khẽ. Tuy nàng tội ác chồng chất, nhưng đối với dân thường, nàng hầu như chẳng buồn để mắt. Nếu nói nàng rộng lượng, chẳng thà nói rằng nàng chẳng coi ai ra gì.
Giống như một vị tiên nhân cao cao tại thượng, chẳng bao giờ bận tâm đến suy nghĩ của lũ sâu kiến.
Thừa Bình công chúa ngẩng đầu nhìn cánh cổng cung điện nguy nga trước mắt, không biết đang nghĩ gì. Tiểu Cát Tường đang định đưa lệnh bài cho hoạn quan giữ cửa thì bên cạnh bỗng vang lên một tiếng reo kinh ngạc:
“Ôi chao! Cát An, ngươi nhìn xem, đây chẳng phải là Thừa Bình công chúa sao?”
Giọng nói chua ngoa ấy cắt ngang mạch suy nghĩ của công chúa. Nàng có chút bực mình, nhất thời không nhớ ra giọng ai, liền quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy hai phụ nhân trẻ tuổi chừng hai mươi vừa bước xuống từ xe ngựa.
“Công chúa, chân ngài… què rồi sao?” Người vừa lên tiếng là một phụ nhân hơi đẫy đà. Nàng ta liếc mắt đánh giá Doanh Đông Quân một lượt, khẽ che môi, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc và thương cảm.
Còn nữ tử áo lục đi cùng nàng ta thì trông lại có chút quen mắt. Người này vừa chạm phải ánh mắt của Doanh Đông Quân liền cúi đầu theo bản năng, một lúc sau mới lại ngẩng lên, nhưng ánh mắt có phần lảng tránh.
Doanh Đông Quân không để ý đến hai người đó, chỉ hỏi Tiểu Cát Tường: “Bọn họ là ai? Bản cung có quen à?”
Hai người kia sững sờ. Lần này, trong mắt phụ nhân đẫy đà kia cuối cùng cũng lộ ra sự kinh ngạc thật sự.
“Ngươi không nhận ra chúng ta sao? Thái y chẳng phải nói nàng ta chỉ không thể đi lại thôi ư?” Câu sau là nàng ta quay sang nói với nữ tử áo lục.
Tiểu Cát Tường đang định nhắc nhở công chúa, nhưng phụ nhân đẫy đà kia đã tự giới thiệu: “Ta là Tiêu Huệ của Tiêu gia, còn người bên cạnh ngươi cũng không nhận ra sao? Nàng ấy là hoàng muội của ngươi, Cát An công chúa đó!”
Lúc này Doanh Đông Quân mới chịu nhìn thẳng bọn họ, nhướng mày nói: “Ngươi là Tiêu Tứ? Bản cung quả thật không nhận ra, mười năm không gặp, ngươi ngày càng giống Tiêu đại nhân rồi.”
Tiêu Huệ nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống. “Tiêu đại nhân” mà Doanh Đông Quân nhắc đến chính là phụ thân của nàng, cũng là thúc phụ của đương kim Thái hậu. Ngũ quan ông tuy đoan chính nhưng vóc dáng lại béo tròn. Điều Tiêu Huệ ghét nhất chính là có người nói nàng ta giống phụ thân mình.
Doanh Đông Quân lại nhìn sang Cát An công chúa, khóe môi cong lên đầy ẩn ý: “Hoàng muội cũng thay đổi nhiều, nhất thời ta không nhận ra. Dù sao trước đây ngươi lúc nào cũng đứng sau lưng ta, ta rất ít khi nhìn thấy ngươi chính diện.”
Cát An cắn môi, siết chặt tay áo, không nói một lời.
Tiêu Huệ cố nặn ra một nụ cười, bước lên một bước, nhìn về phía cung môn: “Công chúa định vào cung sao? Hôm nay Thái hậu nương nương đang bàn quốc sự với các đại thần phụ chính tại Cần Chính điện, e rằng không có thời gian tiếp kiến công chúa đâu! Dẫu sao thì chuyện quốc gia đại sự cũng không thể trì hoãn được mà.”
Vừa nói, Tiêu Huệ vừa lén đưa ánh mắt ra hiệu cho hoạn quan giữ cửa.
Khi tiên hoàng còn tại thế, Doanh Đông Quân ở trong cung tung hoành ngang dọc, thị vệ giữ cửa đừng nói ngăn nàng, ngay cả ngẩng đầu nhìn nàng một cái cũng phải lấy hết dũng khí. Nhưng bây giờ Tiên hoàng đã băng hà, Thiên tử triều nào thì thần tử triều ấy. Doanh Đông Quân muốn bước vào cánh cổng này, còn phải xem sắc mặt của mẫu tử tân đế.
Hôm nay, Tiêu Huệ chính là muốn để Doanh Đông Quân hiểu rõ điều đó.
***