Đệ nhất hung kiếm – Chương 39-40

Chương 39: Hèn hạ vô sỉ

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến, Vương Hỷ lập tức hoảng loạn, vội vàng lắc đầu: “Hiệu bút mực kia là sản nghiệp riêng của phu nhân ta, chưởng quầy là gia sinh tử của nhà họ Vương, tuyệt đối không thể có chuyện y dám tư tàng thư tín.”*

(*Gia sinh tử: Đầy tớ hoặc gia nhân sinh ra và lớn lên trong phủ chủ nhân, trung thành và không thể rời đi.)

“Hơn nữa…” Vương Hỷ có chút chần chừ, ánh mắt lướt qua phía khu viện bên kia, rồi thấp giọng nói tiếp: “Các ngươi có biết vì sao đầu ngõ Minh Kính lại đặt một tấm gương đồng không?”

Trong lòng Cố Thậm Vi đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành, một loại cảm giác chẳng khác gì lúc đại hội Cái Bang diễn ra, bỗng dưng có kẻ khoác kim giáp sáng loáng từ trên trời rơi xuống! Bộ chiến giáp chói mắt như gương ấy, lần đầu tiên chiếu rọi rõ ràng sự nghèo khó của đám ăn mày!

Quả nhiên, Vương Hỷ sờ sờ cằm, chậm rãi nói: “Phu nhân sợ ta quá mức đắc ý quên mình, nên đã mua cả một con phố đối diện hẻm Phù Dung, dựng một tấm gương đồng để nhắc ta chỉnh đốn y quan.”

Cố Thậm Vi len lén liếc sang Hàn Thời Yến bên cạnh, thấy sắc mặt hắn vô cùng bình thản, dường như việc sở hữu một con phố cũng chẳng phải chuyện gì to tát, liền cúi đầu thật nhanh: Ghen tị làm méo mó cả khuôn mặt ta! Tay ta sắp không nhịn được mà rút kiếm rồi!

“Ngươi đang muốn nói rằng cả con phố đó đều là tai mắt của Vương ngự sử, nên chưởng quầy kia không thể có cơ hội phản bội ngươi?”

Vương Hỷ nghe vậy, khẽ gật đầu với Cố Thậm Vi.

“Đúng thế. Thân phận nô tịch, nhân phẩm của ta, tài phú của phu nhân, ba vòng khóa này, tuyệt đối không thể xảy ra sơ sót…”

Vương Hỷ vừa nói đến đây, bỗng dưng khựng lại, giống như nhớ ra điều gì, đôi mắt trợn lớn đầy sửng sốt!

Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến lập tức đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt hướng về phía hắn chờ đợi.

Trán Vương Hỷ đã lấm tấm mồ hôi lạnh, sau lưng dâng lên một cơn ớn lạnh kỳ lạ. Một lúc lâu sau, y mới thấp giọng nói: “Tên chưởng quầy đó gọi là Vương Toàn, là em ruột của đại quản gia trong phủ, đã trông coi hiệu bút mực nhiều năm rồi.”

“Tính tình y trầm ổn, chưa từng uống rượu, làm việc cẩn trọng chưa từng xảy ra sai lầm. Chỉ là tuổi tác dần cao, bắt đầu có bệnh đau đầu. Mùa thu năm ngoái từng ngất xỉu một lần. Phu nhân đã thu xếp thỏa đáng, đợi sau khi cửa hiệu tổng kết sổ sách vào dịp cuối năm, sẽ đưa y một khoản tiền để an dưỡng tại nhà.”

“Không ngờ đến ngày mười bảy tháng Chạp, y trở về muộn, lúc đi ngang qua sông Vĩnh An thì phát bệnh, trượt chân rơi xuống nước mà chết đuối.”

Vẻ mặt Vương Hỷ trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

Cố Thậm Vi nhíu mày.

“Ngay cả quan khám nghiệm cũng chỉ có thể kết luận là chết đuối. Cớ sao ngươi lại chắc chắn rằng y phát bệnh đau đầu? Có người tận mắt nhìn thấy sao?”

Vương Hỷ gật đầu, trong mắt ánh lên một tia tán thưởng đối với sự nhạy bén của Cố Thậm Vi.

“Trên sông Vĩnh An có một cây cầu cùng tên, thời điểm đó, trên cầu có hai người cầm đèn lồng đi dạo ban đêm. Họ tận mắt chứng kiến Vương Toàn đang đi rất bình thường, bỗng nhiên đột ngột ngã xuống sông, xung quanh không có ai khác.”

“Ngay sau khi sự việc xảy ra, một nam nhân trong số hai người nọ đã lập tức nhảy xuống nước cứu người. Nhưng khi kéo lên, Vương Toàn hoàn toàn không có dấu hiệu vùng vẫy hay kêu cứu, có lẽ trước khi rơi xuống nước đã mất ý thức rồi.”

Vương Hỷ thở dài, trông đầy tâm sự, sau đó lắc đầu đầy hối tiếc.

“Bởi vì y từng có tiền sử ngất xỉu, lại thêm lời chứng của nhân chứng, chúng ta không nghĩ theo hướng khác. Nhưng bây giờ nghe hai ngươi phân tích, ta sợ rằng cái chết của Vương Toàn không phải chuyện ngẫu nhiên. Có kẻ đã giết hắn, cướp đi bức thư ta chưa từng nhận được, bức thư tiết lộ nơi cất giấu tang ngân của Lý Trinh Hiền.”

Cố Thậm Vi im lặng lắng nghe, trong lòng dần hiện lên một tầng nghi hoặc.

Chuyện này rất mâu thuẫn.

Rõ ràng, Lý Trinh Hiền có chỗ dựa phía sau, điều này là chắc chắn. Một quan viên kinh thành như hắn, tuyệt đối không có khả năng tự mình nuốt trọn số quân khí khổng lồ như vậy. Có kẻ đang bao che cho hắn, không muốn để hắn bị Ngự Sử đài túm lấy.

Nhưng người này cũng không hoàn toàn bảo vệ Lý Trinh Hiền, ít nhất là hắn không giao bức thư kia cho y.

Nếu không, chỉ cần Lý Trinh Hiền lần lượt loại bỏ từng kẻ khả nghi, sớm muộn gì cũng sẽ tra ra được Trần Thần Cơ bên cạnh mình.

Dù cho không tra ra được Trần Thần Cơ, thì Trí Lâm đại sư, kẻ đã chỉ dạy y cách giấu vàng, cùng với Trần Triều, người thợ chế tạo đèn lồng, chắc chắn cũng sẽ bị nghi ngờ.

Nhưng đến lúc chết, Lý Trinh Hiền vẫn tin tưởng bọn họ vô điều kiện, cũng không hề tìm nơi khác để cất giấu vàng bạc, chứng tỏ hắn hoàn toàn không hay biết gì cả.

Rốt cuộc là vì sao?

Cố Thậm Vi cũng không có ý định vội vàng ăn một bữa là no, chỉ trong một đêm mà đã muốn tra rõ toàn bộ vụ án thất lạc quân khí này.

Nhưng từng tầng từng tầng rối ren như vậy, phải hy sinh bao nhiêu người như Trần Thần Cơ, Vương Toàn thì mới có thể làm sáng tỏ chân tướng đây?

Không khí lập tức rơi vào tĩnh lặng, ba người ai nấy đều trầm tư, nhất thời chẳng ai mở miệng.

Cuối cùng, vẫn là Vương Hỷ lên tiếng trước:

“Từng câu từng chữ của lão phu đều là sự thật, tuyệt đối không có nửa lời che giấu. Đồng liêu của Hoàng Thành tư không hiểu tính khí của ta, nhưng Hàn Thời Yến ngươi thì hiểu rõ.”

“Lão Vương ta có thể không tốt về chuyện nữ sắc, nhưng cốt khí thì vĩnh viễn không thể khuất phục.”

Nói rồi, y đập mạnh lên ngực mình.

“Nếu các ngươi không tin, có thể tự mình điều tra một phen, ta thực sự chưa từng nhận được bức thư đó. Hơn nữa đến tận lúc này, ta cũng hoàn toàn mù mịt, chẳng hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Hàn Thời Yến nghe vậy, xoay đầu nhìn sang Cố Thậm Vi, định giải thích giúp Vương Hỷ đôi chút.

Nhưng vừa quay đầu, hắn suýt chút nữa tức đến nổ phổi!

Dưới tàng cây mà Cố Thậm Vi đứng khi nãy đã trống trơn, đừng nói bóng người, ngay cả cái bóng ma cũng chẳng thấy đâu!

Hắn chợt nhớ đến con ngựa đang cột ngoài cửa, không kịp nghĩ nhiều, lập tức lao nhanh về phía đó.

Vương Hỷ không hiểu chuyện gì, chần chừ một chút rồi cũng vội vàng đuổi theo.

Hàn Thời Yến chạy đến nỗi tim đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Đến khi đỡ lấy khung cửa lớn dát vàng rực rỡ, vừa nhìn ra ngoài vừa thở hổn hển thì hắn chỉ muốn ngất đi.

Trên mái nhà, Cố Thậm Vi đang bay vút qua các mái hiên, mà con ngựa đỏ thẫm tầm thường của nàng, lúc này lại đang ngoáy mông chạy song song dưới đất, như thể đang cùng chủ nhân mình bỏ trốn!

Hắn thề rằng, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một con ngựa lại mang theo vẻ lén lút như vậy!

“Cố Thậm Vi!” Hàn Thời Yến nghiến răng nghiến lợi, suýt nữa cắn nát cả hàm răng!

Hắn còn tưởng mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, vừa rồi nghĩ mình trách oan Cố Thậm Vi!

Nhưng bây giờ xem ra, hắn đúng là hỏa nhãn kim tinh, một ánh mắt đã nhìn thấu kẻ tiểu nhân qua cầu rút ván này! Ngay từ đầu, nàng ta đã chỉ lừa hắn đến gặp Vương Hỷ, căn bản chưa từng có ý định chia sẻ manh mối mà mình nắm giữ!

“Hèn hạ vô sỉ!”

Vương Hỷ thở hồng hộc, vừa ôm ngực vừa ló đầu ra ngoài, chống nạnh nhìn Hàn Thời Yến mà cảm thán: “Ngươi chắc không phải bị người ta đổi đầu đấy chứ? Làm thuộc hạ dưới trướng Trương Xuân Đình, thử hỏi có ai không phải hèn hạ vô sỉ, nham hiểm xảo trá?”

“Bây giờ thì hay rồi, bị người ta xài xong liền trở mặt không nhận, phải không?”

Hàn Thời Yến nghe mấy lời châm chọc này, sắc mặt càng thêm đen kịt, hắn hất mạnh tay áo, lật người lên ngựa: “Trong đầu lão chỉ có mấy chuyện vụn vặt này thôi à?”

Cố Thậm Vi mặc kệ sóng gió phía sau, nàng cưỡi ngựa một mạch chạy không dừng, tìm một quán rượu rồi buộc ngựa lại.

Sau đó, nàng đi vòng quanh thành mấy lần để xác nhận không ai bám theo, rồi mới theo lời Trần Thần Cơ, rẽ vào căn nhà thứ ba bên phải của ngõ Oa Tử.

***

 

Chương 40: Tìm bảo trong nhà xí

Nhà dân thường trong thành, hầu hết đều là nhà ngói, kết cấu chẳng khác nhau là mấy: một cái sân nhỏ, mấy gian phòng, chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy hết toàn cảnh.

Giờ này đêm đã khuya, hàng xóm xung quanh đều đã tắt đèn, chỉ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng gà kêu trong lồng.

Cố Thậm Vi nhẹ nhàng nhún chân, lướt qua tường tiến vào sân.

Nàng hơi động tai, đột ngột xoay người, vươn tay chụp về phía bóng tối bên cạnh cửa.

Trong góc tường có một người đang mai phục, một kẻ không có võ công. Hơi thở cùng nhịp tim của kẻ đó trong tai Cố Thậm Vi vang lên như tiếng sấm, hoàn toàn không thể bỏ qua.

Nhưng khi tay nàng vừa chạm vào cánh tay người nọ, nàng hơi sững lại, rồi buông ra.

Kẻ núp trong bóng tối là một đứa trẻ.

Cố Thậm Vi lùi về sau một bước.

Đứa bé trong bóng tối mặt mày tái nhợt, ôm lấy bờ vai, bước ra ngoài. Trên trán nó từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống theo gò má, đôi môi khẽ run rẩy như đang cố nén đau đớn.

“Liễu Dương?”

Cố Thậm Vi có chút bất ngờ.

Liễu Dương chính là tiểu đồng đứng trước cửa tiệm cháo bầu, phụ trách tiếp khách, quản lý danh sách giống như một hoạn quan tổng sự trong cung. Hắn sẽ ghi chép lại lịch trình của các vị quan ngự sử, rồi sắp xếp thứ tự gọi họ vào.

Chỉ mới hôm qua, nàng còn nhờ Thập Lý đi tìm Liễu Dương, bảo hắn đi học, chuẩn bị khoa cử.

Ánh mắt Cố Thậm Vi lóe lên, lập tức hiểu ra mấu chốt trong chuyện này.

“Là ngươi sắp xếp để Trần Thần Cơ đi tìm Vương Hỷ, Vương ngự sử, và nói với hắn rằng có thể mang thư đến tiệm văn phòng tứ bảo ở ngõ Minh Kính để tìm Vương Toàn?”

Liễu Dương xoa nhẹ bả vai, không dám rên một tiếng, mặt cắt không còn giọt máu nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, trong mắt hắn hiện lên mấy phần tôn kính cùng khâm phục khi nhìn Cố Thậm Vi.

Nói ra thì có chút thất lễ, nhưng hắn thực sự cảm thấy, tay của Cố đại nhân chẳng khác nào móng vuốt chim ưng! Bề ngoài trông nàng yếu ớt như một cành liễu, nhưng thực tế lại mạnh mẽ đến không thể tưởng tượng.

“Đúng vậy, đại nhân. Ngoài việc sắp xếp cho họ gửi tin tức đến các vị ngự sử, ta còn làm thêm một việc khác, đó là thu dọn hậu sự.”

Nói đến đây, Liễu Dương mím chặt môi, sắc mặt có chút bi thương.

“Lên kinh cáo trạng, chính là mười phần chết chín phần. Dân kiện quan, trước tiên sẽ bị đánh đòn. Dù có may mắn được đại quan nào đó ra mặt xử lý vụ án, thì kẻ đi kiện cũng thường bị giết hại hoặc trả thù.”

“Có những khách nhân sẽ có yêu cầu đặc biệt…”

“Nếu chẳng may họ bỏ mạng, họ hy vọng chúng ta có thể giúp họ thu dọn xác. Có người muốn được đưa về quê, cũng có người chỉ cầu một bia mộ không tên ở bãi tha ma mà thôi.”

Cố Thậm Vi nghe xong, không biết nên có vẻ mặt thế nào.

Cái tên Liễu Dương này, tuổi còn nhỏ mà đến tiền của người sống hay kẻ chết hắn đều kiếm, hơn nữa còn kiếm một cách đường hoàng chính đáng, đến nỗi chẳng ai có thể trách hắn nửa câu!

“Trần Thần Cơ đã dặn trước với ta, nếu hắn bị bắt hoặc bỏ mạng, thì hãy đến ngõ Oa Tử lấy đi đồ vật của hắn.”

“Ta ở đây đợi một lúc, nếu có người khác được hắn sắp xếp đến lấy, thì giao lại cho người đó. Nếu qua một đêm không ai đến, thì ta sẽ trực tiếp gửi đến Xuất Vân Kiếm Trang… giao cho gia tộc họ Tả.”

Mẫu thân của Cố Thậm Vi, chính là xuất thân từ Xuất Vân Kiếm Trang.

Xuất Vân Kiếm Trang là một môn phái giang hồ, chuyên chế tạo thần binh lợi khí. Thanh trường kiếm bên hông Cố Thậm Vi, chính là do ông ngoại nàng năm xưa đặc biệt rèn cho phụ thân nàng, Cố Hữu Niên. Sau khi phụ thân mất, thanh kiếm này liền trở thành vũ khí tùy thân của nàng.

Giống như Thiên Cơ Trần thị, Xuất Vân Kiếm Trang cũng từng bị cuốn vào vụ án thất lạc quân khí năm đó.

“Tiểu nhân thật không ngờ, người Trần Thần Cơ nhờ đến lấy di vật, lại chính là ngài, Cố đại nhân. Vừa hay, ngài cũng xuất thân từ Xuất Vân Kiếm Trang… Xem như tiểu nhân không làm trái lời hứa, đã hoàn thành giao ước rồi.”

Liễu Dương vừa nói, vừa lấy từ trong ngực ra một chiếc chìa khóa đồng đã cũ.

Hắn chắp tay hướng Cố Thậm Vi hành lễ, rồi nhanh chân chạy đến trước gian chính điện đối diện với cửa lớn.

Cửa chính điện bị khóa chặt, trên đó có một ổ khóa đồng. Khi cửa được mở ra, một luồng không khí ẩm mốc pha lẫn bụi bặm ào đến.

Cố Thậm Vi bước lên trước, nhìn vào bên trong chính điện. Rõ ràng nơi này đã lâu không có ai lui tới. Gian phòng trống rỗng, chỉ có một bài vị của nhà họ Trần đặt trên bàn thờ. Trên xà nhà phủ đầy mạng nhện, nhìn qua bụi bặm vô cùng.

Thế nhưng, Liễu Dương lại không có ý định bước vào.

Hắn ngồi xổm xuống, sờ soạng bên trong bậu cửa. Chỉ chốc lát sau, Cố Thậm Vi liền nghe thấy một tiếng “cách” giòn tan.

Nghe được âm thanh đó, nàng lập tức xoay đầu nhìn về phía bên trái.

Nơi phát ra tiếng cơ quan là một gian nhà nhỏ dựng thêm phía sau, trông qua có vẻ là… một nhà xí.

“Đại nhân theo ta, Trần Thần Cơ đã dặn dò ta kỹ càng rồi!” Vừa nói, Liễu Dương đã nhanh như cắt lao vào bên trong nhà xí.

Khóe mắt Cố Thậm Vi giật nhẹ.

Không lẽ Trần Thần Cơ bắt nàng tìm đồ trong hố phân? Thiên hạ này sao lại có kẻ đem di vật giấu vào hố phân được chứ?!

Cố Thậm Vi cạn lời.

Nàng vừa nghĩ vừa nhanh chóng bước theo, may mà tình huống trong tưởng tượng của nàng không xảy ra.

Viện này không có người ở, hố xí cũng sạch sẽ, bên trong chỉ có một ít tro trấu.

Bởi vì cơ quan đã khởi động, đáy hầm phân tự động mở ra, một cây trụ nhỏ từ bên trong trồi lên. Trên đỉnh trụ đặt một hộp gỗ đen. Nhưng chiếc hộp ấy lại bị hai tấm ván đậy trên miệng hố chắn ngang, không thể lấy ra ngay được.

“Ngươi tránh ra, để ta.”

Cố Thậm Vi nói, đẩy Liễu Dương qua một bên.

Những tấm ván lót chân trên hố xí thường làm rất chắc chắn và dày nặng, không phải một đứa trẻ như Liễu Dương có thể dễ dàng di chuyển.

Là một người trưởng thành, nàng cũng không thể nào nhẫn tâm để một đứa trẻ lao lực.

Nghĩ vậy, nàng vươn tay nhẹ nhàng nhấc hai tấm ván qua một bên, sau đó với tay, dễ dàng mang chiếc hộp gỗ xuống. Chiếc hộp không quá nặng, có lẽ bên trong không phải vàng bạc châu báu.

Cố Thậm Vi nhìn kỹ hộp gỗ.

Bốn mặt hộp không hề có ổ khóa, cũng không có khe hở nào, nhìn qua như một khối gỗ nguyên vẹn.

Vậy thì làm sao để mở ra?

Chẳng lẽ bắt nàng đập nát nó?

Nàng nhìn chằm chằm vào hàng chữ chi chít trên nắp hộp.

Những chữ này được sắp xếp rất ngay ngắn, nhưng khi đọc thì lộn xộn, không có nghĩa, rõ ràng bí mật mở khóa nằm ngay tại đây.

Phải ấn xuống những chữ đúng thứ tự, mới có thể mở được.

Cố Thậm Vi trầm ngâm, sau đó nhìn về phía Liễu Dương.

Nhưng hắn vội vàng lắc đầu: “Đại nhân, cái này Trần Thần Cơ không nói với ta. Ta chỉ phụ trách mang nó đến Xuất Vân Kiếm Trang thôi. Ngài tuyệt đối đừng thử bừa! Mặc dù nhà họ Trần chuyên chế tạo cơ nỏ… nhưng Trần Thần Cơ thích lắp cơ quan khắp nơi, hắn còn bôi độc lên đó…”

Liễu Dương nói, mặt mày nhăn nhó, hiển nhiên là nhớ lại một ký ức đầy đau thương không muốn hồi tưởng.

Cố Thậm Vi nhíu mày.

Trần Thần Cơ rõ ràng có cả vạn cơ hội nói cho nàng biết di vật ở đâu, mở ra thế nào, nhưng tại sao hắn lại phải làm mọi chuyện phức tạp như vậy?

Hay là hắn nghĩ rằng bất kể là nàng hay người Xuất Vân Kiếm Trang, chỉ cần nhìn thấy hộp này thì sẽ lập tức hiểu ra mật lệnh mở khóa?

Sẽ là cái gì đây?

“Đại nhân, có thể nào là tên của Trần Thần Cơ? Hoặc là ‘Thiên Cơ Trần thị’? Cũng có thể là ‘Xuất Vân Kiếm Trang’?”

Cố Thậm Vi nghe vậy, liếc qua những chữ trên nắp hộp. Những chữ mà Liễu Dương nhắc tới, trên nắp hộp đều có cả.

Ánh mắt nàng khẽ động, quay sang dặn hắn: “Ngươi lùi ra xa một chút. Ta sẽ thử mở. Nếu có cơ quan phát động, ta có thể tránh kịp, nhưng ngươi thì không.”

Liễu Dương không nhiều lời, lập tức thức thời lui ra ngoài.

Cố Thậm Vi quan sát kỹ những chữ trên nắp hộp, sau đó lần lượt ấn xuống ba chữ: “Cố Hữu Niên”.

Chỉ nghe “cạch” một tiếng giòn vang.

Trên hộp liền xuất hiện một khe hở.

Nàng thử vươn tay kéo lên, nắp hộp dọc theo khe hở mà bật mở. Bên trong hộp, có một cuốn sách dày, bìa ghi bốn chữ lớn: “Cơ Quan Yếu Thuật”.

Ngoài ra còn có một chiếc nỏ cơ tinh xảo, toàn thân đen tuyền và nhiều chiếc hộp gỗ nhỏ.

Cố Thậm Vi tùy ý mở ra một hộp, bên trong đều là các bộ phận cơ khí thu nhỏ.

Đây chính là truyền thừa thủ công của Thiên Cơ Trần thị.

***

Chương tiếp theo

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *