Chương 18: Một câu giết một người
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Thành lệnh thở gấp, cảm giác bản thân như đang trôi dạt trên một con thuyền cô độc, hoàn toàn không nơi nương tựa, kêu trời không thấu, gọi đất chẳng nghe.
“Thành lệnh Giang Lăng, đã lâu không gặp.”
Người vừa đến ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm thẳng vào ánh mắt của Thành lệnh trên lầu hai.
Nước da trắng nhợt mang tiêu chí quý tộc, nét mặt lạnh lùng, âm u, hắn nghiêng đầu cười, nụ cười chẳng chút thân thiện hay hài hòa, đầy ranh mãnh và hiểm độc, tựa như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, không ai có thể thoát khỏi bàn tay hắn.
Thành lệnh bị cận thị là thật, ông nhìn mãi cũng không nhận ra người trước mặt là ai. “Ngươi là ai? Dám gây chuyện tại phủ thành lệnh, ngươi chán sống rồi sao?”
Lời lẽ hùng hồn uy nghi của một quan lớn.
Nam tử chỉ khẽ ngoắc tay, giọng nói trầm ấm nhưng mang đầy vẻ khiêu khích: “Ngươi tự xuống đây nhận cái chết, hay để người của ta lên, bẻ gãy tay chân ngươi trước rồi mới giết?”
Da đầu Thành lệnh tê rần, những lời nói tàn nhẫn pha lẫn sự nhục nhã này khiến ông tức đến run rẩy tay chân.
“Nói lại với hắn, chết là ai còn chưa chắc đâu.” Một giọng nói ôn hòa điềm tĩnh vang lên bên cạnh.
Thành lệnh không nghĩ ngợi, lập tức phản ứng: “Chết là ai còn chưa chắc đâu!”
Câu trả lời đầy mạnh mẽ!
Nhưng không gian đột nhiên rơi vào im lặng đáng sợ.
Trong sự yên tĩnh ấy, những ánh mắt lạnh lẽo từ các góc khuất trong bóng tối như đang dồn hết lên người Thành lệnh. Ánh đao bóng kiếm lóe lên, tia sáng lạnh buốt mang theo mối đe dọa chết người.
“Sắp chết đến nơi mà còn dám ngạo mạn nói chuyện với Tạ Huyền ta. Ta phải nói rằng, cho đến giờ ngươi là người đầu tiên đấy, Vương thành lệnh.”
Ực!
Thành lệnh Vương nuốt nước bọt.
Ai?
Hắn nói… hắn là ai?
“Tạ… Tạ, Tạ Huyền?!”
Vương thành lệnh cứng ngắc quay đầu lại, chạm ánh mắt đầy vẻ vô tội của Từ Sơn Sơn, như cầu cứu nàng cho ông một câu phủ định.
Nhưng Từ Sơn Sơn lại tiếc nuối nói: “Hắn đúng là Tạ Huyền, Tạ Châu Mục.”
Lão Tam Tạ gia – tiếng xấu lẫy lừng nhưng chẳng ai dám động đến.
Sắc mặt Vương thành lệnh lập tức xám ngoét.
Đôi môi ông run lẩy bẩy không ngừng.
Lúc này, ông mới nhận ra mình đã phát ngôn quá mức táo bạo, đến mức giờ đây chính bản thân cũng sợ đến chết khiếp.
Xong rồi, xong rồi, xong rồi…
Ông không ngừng nhìn chằm chằm vào Từ Sơn Sơn, không dám đối mặt với Tạ Huyền, mà vẻ mặt nàng vẫn bình thản như mặt hồ yên ả, không gợn chút sóng.
Đôi mày thanh tú tựa núi xanh, ánh lên một sự điềm tĩnh sâu lắng. Khoảnh khắc ấy, trái tim đang đập điên cuồng của ông lại kỳ lạ mà bình tĩnh trở lại.
Hít một hơi sâu, ông nghiêm túc nói: “Từ đại sư, ngài có thể cứu ta và cả thành Giang Lăng, đúng không?”
Lưu lão gia từng nói với ông rằng, kẻ hại gia tộc họ Lưu có khả năng chính là Tạ gia. Mục đích, theo lời Từ đại sư là phá hoại vận khí của thành Giang Lăng, chứ không phải vì mối thù cá nhân.
Liên tưởng đến việc Tạ Huyền đột nhập thành Giang Lăng, vây phủ thành lệnh, rõ ràng không chỉ để giết người, chắc chắn hắn còn mưu đồ lớn hơn.
“Có lẽ.” Nàng giữ vẻ bình thản, trên môi là nụ cười mờ nhạt khó nắm bắt. “Nhưng thành lệnh hẳn còn nhớ ta từng nói, quy tắc của ta là hóa giải tai họa, nhưng ta phải lấy đi một thứ cực kỳ quý giá từ người cầu cứu.”
Thứ gì?
Tim, gan, tỳ, phổi hay thận?
Đến nước này, chỉ cần giữ lại mạng sống cho mình và cứu thành Giang Lăng, ông sẵn sàng hy sinh bất cứ thứ gì!
Ông cứng rắn như người chặt bỏ cánh tay bị thương: “Ngài nói, ngài cần thứ gì?”
Đôi mắt sâu thẳm của Từ Sơn Sơn ánh lên tia sáng bí ẩn. Đồng tử đen sẫm của nàng dần chuyển thành sắc vàng rực, tựa những viên hổ phách sáng ngời chứa đựng ánh sáng thần bí.
“Ngài đã đến giới hạn của vận số. Ta có thể hóa giải hiểm họa, giúp ngài tránh khỏi tai họa, nhưng ta sẽ lấy đi vận số tiền tài của ngài. Từ nay, ngài sẽ thanh bần suốt đời. Ngài có sẵn lòng hy sinh tài vận để đổi lấy sự sống cho mình và cả thành Giang Lăng?”
Thành lệnh sửng sốt, nhìn nàng với vẻ kính sợ không thể kiềm chế dâng lên từ sâu trong lòng.
Ông lập tức cúi đầu: “Ý ngài là ta sẽ nghèo cả đời, đúng không?”
“Chỉ cần ngài sống giản dị, không tiêu xài hoang phí, thì với mức bổng lộc chính đáng vẫn đủ để không thiếu ăn mặc.”
Một người nếu biết cả đời mình dù cố gắng thế nào cũng chỉ có thể sống cuộc đời nghèo túng, liệu sẽ có tâm trạng ra sao?
Có lẽ người khác sẽ tuyệt vọng, nhưng xưa nay chí hướng của Vương thành lệnh chỉ đặt ở chiến tích và đền đáp quốc gia, nên không có lòng tham mãnh liệt với vật chất.
“Nếu ta nghèo, điều đó có ảnh hưởng đến con cháu của ta không?”
“Người trả giá là ngài, không liên quan đến họ. Nhưng tiền tài của họ sẽ không bao giờ có thể đến tay ngài. Dù họ cho ngài tiền, ngài cũng sẽ mất nó ngay sau đó.”
Thành lệnh giờ đây cũng không còn gì bận tâm.
“Được, bổn quan đồng ý trao đổi!”
Ngay lúc này, Mao Mao từ trong ống tay áo của Từ Sơn Sơn bay ra, hút lấy luồng khí trắng trên đỉnh đầu và hai bên vai của thành lệnh, rồi lảo đảo quay về nằm úp trên đầu nàng, ôm bụng ngã lăn ra.
“Mao Mao lại ăn no rồi. Khế ước đã nhập sổ.”
Ánh mắt của Tạ Huyền rơi lên người Từ Sơn Sơn, kéo môi cười, nụ cười dường như mang theo sự chế giễu rằng nàng đang giả vờ giả vịt tỏ ra cao siêu.
“Đệ tử ruột của Thần toán tử, Từ Sơn Sơn, thực chất chỉ là một kẻ lừa đảo mạo danh thần thánh. Sau khi rời khỏi sư môn, ngươi đã gây ra không ít chuyện lừa đảo bên ngoài, từ nhà họ Lưu đến Thành lệnh, đều là nạn nhân của ngươi. Sao hả, đột nhiên cải tà quy chính à?”
Nhìn hắn rõ ràng biết tường tận về nàng, hẳn đã điều tra không ít.
Từ Sơn Sơn nhìn Tạ Huyền, ánh mắt dừng lại trên gương mặt hắn hồi lâu. Ánh nhìn kỳ lạ nhưng bình tĩnh đó khiến nụ cười điên cuồng đầy ác ý của Tạ Huyền chợt khựng lại trong chốc lát.
“Tạ Tam, cho dù bây giờ ngươi đã trưởng thành, nhưng vẫn không thay đổi so với hồi nhỏ chút nào.”
Tạ Huyền sững sờ nhìn nàng, một lúc sau, môi hắn mấp máy: “Hả?”
“Tạ Tam, là tên mà ngươi có thể gọi sao?”
Giọng nói vang lên tựa như từ địa ngục, hàm răng hắn trong bóng tối lấp lánh ánh sáng lạnh băng.
“Thất Sát!”
Thất Sát bất ngờ xuất hiện từ gốc cây cổ thụ nứt nẻ như vách đá phía sau hắn. Người này mặc pháp phục màu vàng nổi bật, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt không chút cảm xúc.
“Chỉ là một thuật sư thấp kém không vào được hàng ngũ, cũng là vì Giang Lăng không có ai tài giỏi nên ngươi mới dám hoành hành ngang ngược.”
Hắn vung tay, một luồng “khí” kỳ lạ bao phủ lấy cây cổ thụ. Từ vòm lá rậm rạp lập tức rơi xuống vô số “côn trùng”, những sinh vật này có vô vàn khớp chân, to hơn nhện, và mang gương mặt người đầy quái dị và đáng sợ.
Từ Sơn Sơn nhấc Mao Mao đang tiêu hóa trên đầu xuống, hỏi: “Xem ra bọn chúng lười nói chuyện mà muốn ra tay luôn. Ta bây giờ vẫn chưa khôi phục đủ sức lực, vận khí ngươi thu thập được từ Lưu Thời Hựu và Vương thành lệnh có thể dùng bao nhiêu?”
“Ngươi chẳng lẽ định dùng chiêu đó?”
“Đúng vậy.”
Mao Mao tính toán: “Cùng lắm chỉ hai câu thôi.”
“Chỉ hai câu?” Từ Sơn Sơn không hài lòng.
“Thân thể phàm nhân này của ngươi, vượt quá ba câu sẽ phản phệ lại bản thân, điều đó chắc chắn làm gián đoạn kế hoạch cải mệnh của ngươi.”
Từ Sơn Sơn cân nhắc một hồi, rồi đáp: “Được rồi.”
Vừa dứt lời, Mao Mao lập tức giang cánh bay lên. Đôi mắt đỏ rực như ánh lên tia lửa, luồng khí trong cơ thể nó truyền vào người Từ Sơn Sơn. Khí trường xung quanh nàng bắt đầu thay đổi, như tràn ngập một sức mạnh áp chế vô hình.
Những người không có đạo hạnh nhất định sẽ hoàn toàn không nhận ra điều kỳ diệu này, không nhìn thấy bản chất của huyền thuật, càng không nhìn thấy sự tồn tại của Mao Mao.
Thất Sát điều khiển “quỷ diện khôi”, những sinh vật này di chuyển cực nhanh, tiếng “tách tách” khiến da đầu tê rần. Chúng từ mặt đất dày đặc bò lên trụ nhà, nhanh chóng tiến lên trên.
“Chỉ là một thuật sư bình thường mới luyện được chút kỹ năng nhìn ‘khí’, thuật pháp của ngươi ta liếc mắt là thấy nông cạn. Chỉ một chiêu là ta khiến ngươi chết không toàn thây!”
“Chết không toàn thây…” Từ Sơn Sơn nghiêng đầu, từ từ ngước mắt lên. Đôi mắt đỏ rực giống hệt Mao Mao, như cánh cửa địa ngục vừa được mở ra. “Ai cơ, ngươi à?”
Đồng tử của Thất Sát chợt trống rỗng.
Hắn cảm thấy một áp lực nặng nề bao trùm lấy toàn thân, một nỗi căng thẳng khó tả len lỏi trong không khí. Nhiệt độ dường như lặng lẽ giảm xuống, từng làn gió nhẹ mang theo cảm giác lạnh lẽo không rõ nguồn gốc.
Có một “bàn tay” vô hình đang khuấy động khí tức của không gian này.
Hắn thậm chí chưa kịp nói một lời, cơ thể đã bị một sức mạnh vô hình điều khiển. Tứ chi bắt đầu xoắn vặn, gãy lìa, cuối cùng, trong cơn đau đớn và sợ hãi cực độ, cơ thể hắn nổ tung thành từng mảnh.
“Một câu giết một người, ngàn dặm chẳng để lại vết.”
***
“Một chương giết một người, tác giả chẳng màng vần điệu.”
(Chương 18 kết thúc.)