Chương 42
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Hạ Quan Lan bế lấy Phù Huỳnh, đôi chân vững vàng lướt qua những tảng đá vỡ vụn và cành cây khô dưới đất, không hề bị ảnh hưởng chút nào. Dáng người hắn vẫn ổn định, bước chân nhanh nhẹn mà không hề rối loạn.
Phù Huỳnh rất nhẹ, đến mức nằm trong vòng tay hắn mà như không có chút trọng lượng nào, nhẹ đến đáng sợ.
Ninh Tùy Uyên đi sát bên cạnh, chỉ chậm hơn nửa bước. Trên vai hắn còn vác thêm Bích La đang hôn mê bất tỉnh. Ánh mắt hắn lơ đãng liếc về phía bên này.
Nhưng nửa thân người của Hạ Quan Lan che khuất, hắn chỉ có thể nhìn thấy một góc khuôn mặt và chiếc cằm gầy của nàng.
Không rõ viên thuốc có hiệu quả hay không, nhưng đã qua một quãng thời gian mà nàng vẫn không có động tĩnh gì. Nghĩ đến đây, Ninh Tùy Uyên không khỏi cảm thấy bực bội.
Khi sắp ra khỏi rừng, Phù Huỳnh cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh lại.
Vết thương ở bụng lúc này mới bắt đầu đau lên, cơn đau như những mũi kim len lỏi, khiến nàng khẽ rít một hơi. Đôi mắt hé mở, đập vào mắt là bóng trăng treo ngược trên bầu trời, gió đêm vội vã lướt qua bên tai.
Ngay sau đó, một gương mặt lạnh lùng thay thế ánh trăng, in hằn vào trong con ngươi nàng.
“Tỉnh rồi.” Giọng nói không mang chút cảm xúc nào, so với cơn gió đêm lặng lẽ lướt qua còn lạnh hơn vài phần.
Phù Huỳnh vẫn còn chút ngơ ngác, ngừng lại vài nhịp thở rồi mới khẽ đáp: “Ừm.”
Ngay sau đó, nàng như nhớ ra điều gì, liền giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay hắn.
Hạ Quan Lan không giữ nàng lại, chỉ chọn một tảng đá tương đối bằng phẳng, đặt nàng xuống đó.
“…Bích La.”
Phù Huỳnh vừa ổn định thân thể đã lập tức ngước mắt nhìn về phía Ninh Tùy Uyên ở sau lưng.
Hắn dùng một tay nắm chặt hai cổ tay Bích La, như đang vác bao tải mà quăng nàng lên vai.
Phù Huỳnh nhìn đến ngẩn người.
Với tính cách của hắn, có thể mang theo Bích La khi nàng bất tỉnh đã có thể xem là một lần đại phát thiện tâm.
Ninh Tùy Uyên không chút khách khí, vung tay một cái, quẳng thẳng Bích La xuống trước chân nàng, đoạn xoay cổ tay, nhàn nhạt nói: “Yên tâm, chưa chết.”
Bích La bị ném mạnh, dù đang mê man vẫn nhíu mày khó chịu, khẽ rên một tiếng.
Phù Huỳnh lặng thinh, nhưng cũng không nói gì thêm.
Nàng tháo xuống chiếc trâm cài Ẩn Thanh Đăng, đặt gần Bích La, thu hồn phách nàng vào trong hồn khí, sau đó mới cài lại lên tóc. Chiếc trâm xanh đung đưa trong mái tóc, tỏa ra ánh sáng mỏng manh, khiến gương mặt nàng trông có chút thần sắc hơn.
Phù Huỳnh ngước mắt nhìn màu đen như mực bao trùm trước mặt. Màn đêm thẫm lại, kéo theo ký ức hỗn loạn từ ảo cảnh dâng trào.
Nàng day trán, chậm rãi nói: “Thành Hạ Liễu chịu ảnh hưởng từ Trọng Minh Vực.”
Nghe vậy, Ninh Tùy Uyên nhíu mày: “Trọng Minh Vực có thể lây nhiễm người và động vật, nhưng sao lại ảnh hưởng đến cả một tòa thành?”
“Ta không rõ. Nhưng ta nghe được một cái tên, Đan Quang. Hình như… chính hắn đã khiến chướng khí của Trọng Minh Vực tràn vào thành Hạ Liễu.”
Ký ức từ ảo cảnh rối loạn vô cùng.
Phù Huỳnh cố gắng xâu chuỗi những mảnh vỡ hỗn độn, chắp vá thành một đoạn quá khứ chưa hoàn chỉnh.
Khoảng hơn năm trăm năm trước, thành Hạ Liễu vốn là một thành nhỏ nằm ở vùng biên ải. Tuy cách xa chốn phồn hoa, nhưng nơi này có thể tự cung tự cấp. Hơn nữa, vì bị hai ngọn núi lớn ngăn cách với Trọng Minh Vực, nên thường ngày hiếm khi bị Huyền Quỷ quấy phá.
Thế nhưng, vào một ngày nọ, một người tu hành tên là Đan Quang đã bất ngờ đặt chân vào nơi này… Chỉ sau một đêm, chướng khí Trọng Minh bao trùm cả vùng đất hẻo lánh của thành Hạ Liễu. Đô thành trở nên quái dị, con người bị biến thành vật cung dưỡng, từ đó lưu lạc giữa thế gian.
Ban đêm, thành Hạ Liễu bày ra ảo cảnh để thu hút những lữ khách lạc lối. Những cư dân nhiệt tình hiếu khách thực chất chỉ là ảo ảnh do linh hồn dân chúng khi còn sống lưu lại. Thành Hạ Liễu dùng bùn đất tạo nên trái tim giả cho họ, khiến họ tiếp tục sinh hoạt nơi đây, đồng thời dụ dỗ kẻ lạc đường tiến vào.
Thời gian lưu lại càng lâu, người ta càng dần mất đi bản tâm, cuối cùng bị đô thành nuốt chửng cả hồn phách và thần trí, trở thành nguồn cung dưỡng. Đây chính là lý do vị đệ tử kia bị mất trí nhớ.
Đến ban ngày, thành Hạ Liễu bắt đầu quá trình tiêu hóa.
Phù Huỳnh cảm thấy dạ dày cuộn trào buồn nôn, nàng nghiến răng nói: “Nếu thành Hạ Liễu đã hóa thành Huyền Quỷ, vậy chỉ phá hủy dạ dày của nó căn bản chẳng thể gây tổn hại gì đến nó cả.”
Từ lúc rời đi đến giờ, sự bình lặng này thật bất thường. Chỉ có hai khả năng để giải thích: Một là nó đã chết. Hai là nó đang tự phục hồi.
Phù Huỳnh nghiêng về khả năng thứ hai hơn.
Ninh Tùy Uyên trầm ngâm một lúc, giọng điệu nặng nề: “Vừa rồi… ngươi nói ai?”
Phù Huỳnh không chắc chắn lắm, nhưng vẫn đáp: “Đan Quang.”
Phản ứng của Ninh Tùy Uyên khiến nàng sinh nghi: “Chẳng lẽ ngươi quen hắn?”
Hắn hờ hững nâng mắt: “Ngươi còn nhớ vụ huyết tẩy Ẩn Vân Đài không?”
Phù Huỳnh giật mình, chẳng lẽ…
Lời tiếp theo của Ninh Tùy Uyên xác nhận suy đoán của nàng: “Khoảng bảy trăm năm trước, cái tên Đan Quang đột nhiên xuất hiện, tái lập Huyền La Đạo tại Ẩn Vân Đài. Chỉ trong vòng trăm năm, hắn đã khiến con đường tu luyện tàn lụi này sống lại từ đống tro tàn.”
Hắn dừng một chút, rồi chậm rãi nói: “Năm đó, người ta muốn giết chính là Đan Quang.”
Hắn bị thương nặng, may mắn trốn thoát, từ đó bặt vô âm tín.
Với thương thế như vậy, vốn không thể nào còn sống được. Ninh Tùy Uyên cũng cho rằng hắn đã chết ở góc xó nào đó từ lâu. Nhưng không ngờ đến tận bây giờ lại nghe thấy đạo hiệu của Đan Quang một lần nữa.
Quả thực là ngoài dự liệu.
Phù Huỳnh im lặng một lúc lâu rồi chợt hỏi: “Vì sao ngươi muốn giết hắn?”
Ninh Tùy Uyên nhàn nhạt liếc qua nàng: “Ta vì sao phải nói cho ngươi biết?”
Phù Huỳnh nghẹn lời, im bặt.
Nàng chợt nhận ra Hạ Quan Lan lặng lẽ đứng ở một góc, bóng tối che phủ nửa khuôn mặt, khiến nàng không nhìn rõ biểu cảm của hắn. Nhưng nàng lại tinh ý bắt được tia tránh né vụt qua trong đáy mắt hắn.
Phù Huỳnh điều chỉnh giọng điệu, dò hỏi: “Tư Ly Quân có biết người này không?”
Hắn từ trong bóng tối ngẩng đầu lên.
Chỉ trong chốc lát, hắn lắc đầu nói: “Chưa từng nghe qua.”
Ninh Tùy Uyên cười khẩy: “Tiên Vân Đỉnh đã khổ sở đối phó Huyền La Đạo từ lâu. Tư Ly Quân tọa trấn nơi tiên địa, vậy mà lại không biết đến cái tên này, có phải quá vô lý rồi không?”
Tiên Vân Đỉnh vốn gọi là Tứ Phương Các, được xây dựng tại tiên phủ cao nhất của Thiên Thượng Lâu, do bốn tiên sơn: Thái Hoa Sơn, Tê Ngô Sơn, Thiên Ngu Sơn, và Tây Thủy Sơn, cùng kiềm chế lẫn nhau, chia quyền ngang hàng, đồng thời trấn giữ Bất Hư Châu.
Sau này, Thông Thiên Tháp sụp đổ, Tây Thủy Sơn cũng diệt vong theo, khiến Tứ Phương Các đổi thành Tiên Vân Đỉnh như ngày nay. Đến bây giờ, Thái Hoa Sơn đã trở thành tiên sơn đứng đầu.
Hạ Quan Lan không bị khiêu khích, thản nhiên đối diện với ánh nhìn châm chọc của Ninh Tùy Uyên, lạnh nhạt nói: “Hơn năm trăm năm trước ta còn chưa ra đời. Không biết chuyện này thì có gì kỳ lạ sao?”
Hắn thản nhiên bổ sung: “So với Cửu U Đế kinh nghiệm dày dặn, ta đương nhiên không bằng. Dù sao tuổi tác cũng không theo kịp.”
Rõ ràng là đang châm chọc hắn già.
Vẻ mặt khó chịu của Ninh Tùy Uyên khiến Phù Huỳnh không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Khuôn mặt hắn thoáng chốc cứng đờ. Nụ cười của nàng chẳng khác nào xát thêm muối vào vết thương, nhưng hắn cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, phản đòn: “Đúng vậy, một tên nhãi ranh như ngươi đương nhiên không thể so với ta.”
Nhãi ranh.
Hạ Quan Lan lười đôi co, chỉ sải bước đến trước mặt Phù Huỳnh, trầm giọng hỏi: “Giờ thế nào, có thể tự đi lại được không?”
Phù Huỳnh thu lại nụ cười, thử đứng dậy.
Từ bụng trở xuống hoàn toàn mất sức, đôi chân yếu đến mức vừa mới đứng lên đã chao đảo, suýt ngã xuống.
Bỗng nhiên, hai bàn tay từ trái và phải đồng thời đưa ra, vững vàng đỡ lấy cánh tay nàng.
Một bàn tay gầy và thon dài; một bàn tay rộng lớn, mạnh mẽ. Duy nhất một điểm chung, đều có thể hoàn toàn nắm trọn cánh tay nàng trong lòng bàn tay họ.
Hai ánh mắt lặng lẽ giao nhau trong không trung.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, cả hai đều dời đi. Người buông tay trước là Hạ Quan Lan.
Ninh Tùy Uyên nhân cơ hội kéo lấy Phù Huỳnh: “Ta cõng ngươi.”
Nhớ đến cảnh hắn “cõng” Bích La lúc trước, Phù Huỳnh không chút do dự từ chối: “Không cần ngươi cõng.”
“Ở đây chỉ có hai người chúng ta, ngoài ta ra thì chỉ còn hắn.” Ninh Tùy Uyên mặt không cảm xúc, nhướng mày nhìn nàng: “Không để ta cõng, vậy là để hắn cõng?”
Phù Huỳnh nghiến răng, gằn từng chữ: “Ta tự đi.”
Ninh Tùy Uyên cười lạnh, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt: “Được, vậy ngươi tự đi.”
Hắn thực sự buông tay, khoanh tay trước ngực, nhàn nhã đứng xem trò hay.
Phù Huỳnh gắng gượng giữ vững cơ thể yếu ớt.
Nàng không muốn để Ninh Tùy Uyên cõng, càng không muốn để Hạ Quan Lan cõng. Nói thẳng ra, cả hai đều như nhau, chẳng ai đáng chọn cả.
Nhưng với tình trạng hiện tại của nàng, muốn ra khỏi khu rừng này là chuyện không tưởng.
Dùng thuật pháp triệu hồi một con ngựa thì được đấy, nhưng linh đài nàng lúc này trống rỗng, sợ rằng không đủ sức để niệm chú.
Phù Huỳnh hít sâu, chợt nhớ đến hai lần trước mình đã thấy bọn họ triệu hồi con rối. Nếu Hạ Quan Lan và Ninh Tùy Uyên có thể dùng con rối để cõng người, thì tại sao nàng lại không thể?
Phải xem thử xem Hạ Quan Lan có truyền cho nàng thuật pháp này không.
Nàng cẩn thận lục lọi trong linh hải của mình, quả nhiên tìm được một thuật quyết, nhưng không phải là thuật con rối, mà là thuật lấy vật hóa hình. Điều khiến nàng hài lòng hơn là pháp thuật này không yêu cầu linh lực quá cao, chỉ cần người thi triển có ý thức là có thể điều khiển.
Nàng không dám dùng cây cỏ trong đô thành này.
Nghĩ một hồi, nàng liền tháo chiếc vòng tay trên cổ tay xuống, dưới ánh mắt chăm chú của hai người, kết ấn trong tay.
Linh quang lóe lên, chiếc vòng biến thành một con trâu nước đen sì, hình dạng méo mó xấu xí.
Phù Huỳnh: “……”
Hết cách, trình độ của nàng chỉ đến thế thôi.
Dù sao cũng không cần nhờ ai giúp đỡ, nàng trước tiên đạp lên một tảng đá, sau đó chậm rãi trèo lên lưng con trâu, vỗ nhẹ vào mông nó: “Đi thôi.”
“Mooo~.” Con trâu rống lên một tiếng, cất bước đi về hướng ngược lại.
Phù Huỳnh hoảng hốt, vội túm lấy tai nó: “Ngược rồi, bên này cơ!”
“Mooo~.”
Ngoài kêu “moo” ra, con trâu này căn bản không đi được mấy bước.
Phù Huỳnh gấp đến mức không biết làm sao, nhưng cũng đành chịu, chỉ có thể nằm rạp trên lưng nó, vừa túm tai vừa điều chỉnh hướng đi.
Cảnh tượng này quả thật buồn cười.
Dù trong tình huống nghiêm túc thế này, Hạ Quan Lan vẫn không nhịn được mà cong khóe môi.
Thuật pháp hắn dạy, nàng xem ra cũng đã ghi nhớ trong lòng.
Chỉ là, học chưa tới nơi tới chốn.
Ninh Tùy Uyên tiến lên hai bước, như thể định ra tay giúp đỡ. Nhưng Hạ Quan Lan chỉ lướt mắt qua, khẽ búng ngón tay, một tia linh thuật bay ra, hạ lên người con trâu ngốc nghếch kia.
Ngay lập tức, nó bỗng trở nên nhanh nhẹn, tung một cú đá văng Ninh Tùy Uyên sang một bên, sau đó chở Phù Huỳnh chạy thẳng về phía trước.
Hạ Quan Lan hài lòng gật đầu, rồi lại đưa tay vào trong tay áo như chưa từng ra tay.
Bị cú đá hất sang bên, xương ống chân của Ninh Tùy Uyên đau nhói.
Hắn híp mắt nhìn chằm chằm Hạ Quan Lan: “Không nhìn ra, thì ra Tư Ly Quân cũng có lòng dạy dỗ người khác.”
Ma có cách tu luyện của ma; tiên có pháp môn của tiên.
Hai con đường khác biệt, nhưng Phù Huỳnh đến giờ vẫn chưa dùng đến quyển kén ngọc, lại có thể sử dụng được thuật pháp của tiên gia. Mà nhìn cách nàng thi triển, hiển nhiên chưa thuần thục, tức là nàng chỉ mới học trong vòng hai ngày nay.
Hạ Quan Lan cười nhạt: “Nếu Cửu U Đế không phục, cũng có thể đích thân chỉ dạy. Chỉ là không biết…” Hắn kéo dài giọng, ánh mắt khó hiểu: “Thánh Nữ có nguyện ý bước vào ma đạo của ngươi không?”
Thánh Nữ…
Ninh Tùy Uyên tiến thêm hai bước, ép sát: “Nếu nàng không phải Thánh Nữ thì sao?”
Hạ Quan Lan lại hỏi ngược lại: “Nếu nàng không phải, Cửu U Đế vì sao phải giữ nàng lại?”
Câu nói nhẹ bẫng của hắn hoàn toàn chặn đứng ý định dò xét của Ninh Tùy Uyên.
Hạ Quan Lan đương nhiên biết rõ tính toán trong lòng hắn, muốn có được Thánh Nữ, nhưng lại không dám tin tưởng dễ dàng.
Nếu Ninh Tùy Uyên thực sự si tình như lời đồn, vậy thì để Phù Huỳnh ở bên cạnh hắn chỉ có lợi chứ không có hại.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hạ Quan Lan hơi lóe lên, lại tiếp tục hỏi: “Nếu nàng không phải, vậy vì sao Quyết Minh Đăng lại lựa chọn nàng?”
Lời này vừa dứt, sắc mặt Ninh Tùy Uyên hơi biến đổi, ngay sau đó chìm vào trầm tư.
***