Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 52

Chương 52

***

Thẩm Nghi Đường khoát tay: “Không kể đâu. Tỷ cũng biết mấy cách kiếm tiền của ta chẳng sạch sẽ gì, nói ra lại khiến tỷ bị vạ lây.”

Tang Thiên Kiều không ép nữa: “Được, muội không muốn nói thì ta không hỏi. Muội kiếm tiền cực khổ, phải tiêu cho tiết kiệm, đừng lại khiến mình hóa thành kẻ nghèo rớt mồng tơi nữa.”

Thẩm Nghi Đường sờ mũi, lại hơi chột dạ.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 51

Chương 51

***

Sóng trắng cuồn cuộn, tiếng nước ầm ào. Sông Tố đúng vào kỳ nước lũ, mặt sông rộng lớn mênh mông, sóng dữ dội cuộn trào như thể muốn tràn qua bờ mà tràn đến chân người.

Trạm dịch Lâm Tố, một vị dịch thừa dẫn theo một nhóm nha dịch đứng bên bờ sông, sắc mặt nghiêm trang, dàn hàng chỉnh tề sẵn sàng đón tiếp.

Họ đang chờ xa giá của tuần sát sứ Hà Đông.

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 50

Chương 50

***

“Lệnh Dĩ Châu, về mục tiêu mùa giải sau của Trường quân sự Bắc Hải, Trường quân đội Trung Ương có lời nào muốn nói không?”

Ánh mắt Lệnh Dĩ Châu lạnh lùng, sau lưng ẩn hiện ảo ảnh Sư Tử Vàng, ánh nhìn sắc như dao, chiếu thẳng đến Tô Đường đang nâng ly ra hiệu từ xa. “Trường quân đội Trung Ương  đã năm lần liên tiếp vô địch. Giải lần này, cũng sẽ không có ngoại lệ.”

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 49

Chương 49 

***

Tô Đường chống cằm, ánh mắt lướt qua cơ bắp rắn chắc, đường nét mượt mà: “Thế… có tính phí không đấy?”

North cụp mắt nghĩ một chút, mím môi thốt ra một câu: “Mỗi lần một tinh tệ.”

Vệ Nhàn lập tức ngửa cổ tu ừng ực nước, ngay cả Vương Phú Quý bên cạnh cũng quay đầu tu lấy tu để để trấn tĩnh lại.

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 48

Chương 48

***

Tiếng thở dài của Tô Đường rơi xuống nhẹ tựa lông hồng.

Jormungandr nhìn người mà mình ngày đêm mong nhớ bằng ánh mắt cuồng nhiệt và mê đắm, đôi mắt từng u tối nay bừng sáng niềm vui và kinh ngạc.

Ánh mắt từ trên cao nhìn xuống mang theo quyền uy và khí thế không thể chống cự.

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 47

Chương 47 

***

Chiếc lưỡi rắn tách đôi khẽ liếm lòng bàn tay Tô Đường, trong mắt Thần là ngọn lửa và cơn đói gần như có thể thiêu rụi tất cả, nhưng đầu lại cọ nhẹ vô cùng, cặp răng nanh nhọn khẽ miết qua da thịt.

“Hãy thử ta đi.”

“Ta đói lắm rồi, Mẫu thân… xin người cho ta một chút… chỉ một chút… dịch thể của người.”

Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 65

Chương 65

***

Những lời căn dặn này, trong tai Liêu Đình Sơn nghe ra thật chẳng lạ lẫm gì, tuy than thở trong lòng, nhưng trên mặt không dám có chút sơ suất nào, chỉ khom người đáp: “Vâng.”

Nói xong liền lấy ra một tấm thiệp ngọc mạ vàng, cúi người dâng lên cho Vương Cáo.

Liêu Đình Sơn bẩm: “Đây là danh sách khách mời yến tiệc ngày mai, xin công tử xem qua.”

Continue reading