Đệ nhất hung kiếm – Chương 347-348

Chương 347: Thương Lãng Sơn

***

“Thế giới của các thúc bá phụ thân ư?”

Giọng Hàn Thời Yến mang theo mấy phần giễu cợt: “Chẳng phải chúng ta đi thi khoa cử, mà là ra pháp trường hay sao? Trước tiên phải đánh gãy xương sống, mới được làm quan trong triều?”

“Vậy thì Đại Ung khỏi cần chọn nhân tài nữa, cứ chọn giun đất là được rồi. Vừa sinh ra đã không có xương, đỡ phải như đường huynh, phải mọc xong rồi mới bị đánh gãy, sống sờ sờ mà chịu đau một lần như thế.”

Continue reading

Đệ nhất hung kiếm – Chương 345-346

Chương 345: Chất vấn Hàn Kính Nghiêm

***

Thôi Dĩ Hành nghe xong, khẽ bật cười.

“Lâu ngày không gặp, ta có nghe chuyện ngươi tung hoành khắp Bắc Triều vương đô, chém giết bốn phương, thật khiến người ta vừa khâm phục vừa hả dạ vô cùng. Trưởng tử nhà ta sắp tới tròn đầy tháng, nếu ngươi rảnh thì đến để hắn hưởng ké chút phúc khí, thế nào?”

Hàn Thời Yến trợn mắt kinh ngạc nhìn y: “Ngươi có con rồi sao?”

Continue reading

Đệ nhất hung kiếm – Chương 343-344

Chương 343: Nguồn gốc thỏi vàng

***

Cố Thậm Vi nhấc bình rượu, rót cho Mã Hồng Anh một bát.

Mã Hồng Anh bưng lên uống cạn một hơi, dùng tay áo quệt qua loa vệt rượu ở khóe miệng, rồi có chút ngượng ngùng mà cười với Cố Thậm Vi.

“Ngươi đến tìm ta hẳn là có việc đứng đắn, vậy mà ta lại kéo ngươi ra nói lắm lời như thế, thật là thất lễ.”

Continue reading

Đệ nhất hung kiếm – Chương 341-342

Chương 341: Nàng không muốn gả cho ngươi

***

Lão ngỗ tác vừa nói vừa dẫn người của Khai Phong phủ đi thẳng vào sân, lúc đi ngang qua Hàn Thời Yến cũng chỉ khẽ gật đầu lấy lệ.

Ánh mắt Hàn Thời Yến nhìn Cố Thậm Vi mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng u oán.

Tất cả những người ở bên cạnh Cố Thậm Vi, e rằng đều đã nhìn ra được hắn có tình ý với nàng, chỉ có mỗi cô nương này lại giống như hòn đá chưa khai mở linh trí, hoàn toàn không hay biết gì.

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 25

Chương 25

***

Lúc đám người Nhật Bất Lạc đang báo cáo với cậu chủ Coton, Tô Đường lại lững thững chạy xong thêm một vòng, sau đó ngồi xuống khu nghỉ ngơi, chậm rãi uống một chai nước tăng lực.

Như một con lười đang quay chậm, túi nước chỉ to bằng nửa bàn tay, hút một ngụm, mím một ngụm.

Sinh viên năm hai phụ trách phát nước thấy cô ngồi đó bắt chân lên, nhàn nhã như một lão gia hóng gió ngày hè, chậm rãi nhấm nháp, nhìn mà sốt cả ruột.

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 24

Chương 24

***

“Anh gian xảo thật đấy.” Chiến hữu lén lút rướn đầu lại gần, nhỏ giọng thì thầm: “Mọi người ngày nào cũng đang làm nhiệm vụ, còn anh thì âm thầm nỗ lực, bỏ rơi anh em, tự mình thoát kiếp độc thân đúng không?”

Trình Lực: “……”

“Trước giờ sao không phát hiện gan anh to thế, đang trong ca trực mà cũng dám xem mấy thứ đó.”

Chiến hữu không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 23

Chương 23 

***

Tô Đường và Vương Phú Quý nhìn thiếu niên vừa từ nhà vệ sinh bước ra, trên mặt vẫn còn đọng vài giọt nước.

Ba người chạm mặt nhau giữa hành lang, bầu không khí đột nhiên rơi vào im lặng lúng túng.

Vương Phú Quý lập tức đưa tay che mặt, dịch người trốn ra sau lưng Tô Đường.

Cậu cố gắng nhớ lại xem mình có nói gì không nên nói không.

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 22

Chương 22

***

Tô Đường nhìn con sư tử lớn đang không ngừng cọ đầu về phía mình, cái đuôi vàng óng quấn lấy cô mà vòng đi vòng lại, trong lòng hoàn toàn mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô liếc nhìn đôi mắt thú màu xanh biếc giống hệt Lệnh Dĩ Châu, do dự hai giây rồi mới đưa tay lên vuốt nhẹ bộ bờm dày dặn bồng bềnh của nó.

Con sư tử vàng dùng đầu mũi cọ vào lòng bàn tay cô, cổ họng phát ra tiếng gừ gừ thoải mái đặc trưng của loài mèo.

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 21

Chương 21

***

Khi Tô Đường đi thang máy không trung đến tinh cảng thì những người khác gần như đã có mặt đầy đủ.

Nhóc mập chen chúc giữa đám sinh viên năm hai, trông chẳng khác nào một con chim cút. Thấy cô, cậu theo phản xạ nép lại gần, trong giọng nói còn pha chút oán trách: “Sao giờ cậu mới tới vậy?”

“Nói chuyện với Giang Minh Thanh một chút, nên chậm mất một lát.” Tô Đường kéo quai chiếc ba lô cũ kỹ trên vai lên cao hơn, giữa một đám học sinh trông đặc biệt nổi bật.

Continue reading