Kiếm Các văn linh – Chương 30

Chương 30

***

Nữ quan Tư Đồng lại hỏi Kim Bất Hoán về tình hình trong Tiểu Kiếm thành cổ. Tuy Trần Tự đã chết, nàng vẫn không quay về Kiếm Môn Học Cung ngay, mà để Kim Bất Hoán đưa thi thể Trần Tự về bẩm báo với thiếu chủ và tiểu thư, còn bản thân thì tiếp tục vào trong thành.

Chu Mãn và Khổng Vô Lộc ẩn mình trong bóng tối, đem toàn bộ cảnh ấy thu vào đáy mắt.

Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 29

Chương 29

***

Từ lần đầu tiên Chu Mãn đến lấy thuốc, Vương Thứ đã nhận ra vết thương của nàng không phải do đao mà là do tên; không lâu sau, lại truyền ra tin trận chiến ở Giáp Kim Cốc, người của Tống gia gần như toàn quân bị diệt, Trần Tự bị nữ tu thần bí kia đánh trọng thương, Vương Thứ mơ hồ đã đoán được thân phận của nữ tu đó; về sau, tại Xuân Phong Đường của Kiếm Môn Học Cung, hai người lại gặp nhau, Chu Mãn đối diện với nghi vấn của Kim Bất Hoán, mắt cũng không chớp lấy một cái nói lời dối trá, sau đó lại vì chuyện hắn không vạch trần nàng mà cố ý đến cảm ơn. Thân phận của nàng, đến đây cũng chẳng còn che giấu được nữa, còn có gì là không rõ chứ?

Đêm nay, khi đột ngột truyền ra tin phong thành, Vương Thứ đã lo lắng.

Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 28

Chương 28 

***

Trần Tự vốn dĩ chờ hắn ở phố Vân Lai, là hắn lười qua đó, nên mới sai người dẫn y tới phố Nê Bàn, hẹn gặp nhau trước nghĩa trang này.

Nào ngờ, vừa tới nơi đã xảy ra chuyện?

Phố Nê Bàn là địa bàn của Kim Bất Hoán hắn.

Đổi lại bất cứ kẻ ngoài cuộc nào nhìn vào, e rằng cũng sẽ nghĩ: trên đời sao có chuyện trùng hợp như thế? Trần Tự gặp chuyện, tất có liên can đến hắn.

Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 27

Chương 27

***

Trên phố, sau khi Trần Tự hạ lệnh xong liền nhấc chân toan quay về Tụ Hương Lâu.

Nhưng lúc này, phía trước có một tên tùy tùng vội vã chạy đến, cúi người bẩm báo: “Bên Kim lang quân đã có tin, hiện đang trên đường trở về, thỉnh ngài đến phố Nê Bàn đợi người.”

Trần Tự cau mày: “Bảo ta đến phố Nê Bàn?”

Tên tùy tùng cẩn thận dè dặt nói: “Chỗ Vân Lai tụ nhiều tu sĩ, người đông mắt tạp, lang quân nói sợ rằng…”

Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 26

Chương 26

***

Triệu Nghê Thường lập tức đáp: “Vâng.”

Chu Mãn thì nhẹ nhàng đặt lại chiếc pháp bào thêu bằng chỉ lam sẫm kia lên bàn, không nói thêm lời nào.

Triệu Nghê Thường khom người định lui ra.

Chỉ là khi xoay người, nàng hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn dâng lên một bộ y phục cũ bằng hai tay, nhẹ giọng nói: “Còn có chiếc này nữa. Hôm ấy sư tỷ đến Kỷ La Đường, ta thấy tay áo sư tỷ bị rách. Sáng nay lúc muội đến chỗ tỳ nữ giặt giũ, nhìn thấy y phục cũ này, liền tiện tay lấy kim chỉ khâu vá lại đôi chút. Mong sư tỷ thứ lỗi cho Nghê Thường mạo muội.”

Continue reading

Cơn khát – Chương 26

Chương 26

***

Ăn xong, Bạc Hàn Nghiêu còn muốn cùng Giang Bảo Thuần xem phim.

Giang Bảo Thuần không hiểu sao cậu lại có nhiều năng lượng như vậy, bất kỳ ai sau hơn hai mươi giờ di chuyển mệt mỏi cũng không thể có tâm trạng để hẹn hò.

Nhưng ánh mắt của Bạc Hàn Nghiêu nhìn cô, lại tràn ngập một nguồn năng lượng mạnh mẽ đến đáng sợ. Có vẻ như chỉ cần cô ra một dấu hiệu nhỏ, cậu có thể đồng ý ở lại với cô thêm hai mươi giờ nữa.

Continue reading

Cơn khát – Chương 25

Chương 25

***

Giang Bảo Thuần tưởng rằng sau khi tức giận, Bạc Hàn Nghiêu sẽ không liên lạc với mình nữa. Nào ngờ sáng hôm sau, điện thoại lại nhận được tin nhắn thoại cậu gửi đến.

Trong ống nghe, giọng cậu vẫn lạnh nhạt như cũ: “Tôi xuống máy bay rồi.”

Giang Bảo Thuần nhìn đồng hồ, vừa đúng hai mươi tiếng kể từ lần cuối cậu liên lạc với cô. Xem ra là vừa đặt chân xuống sân bay đã lập tức gửi tin cho cô.

Continue reading

Cơn khát – Chương 24

Chương 24

***

Sau khi nghỉ việc, Giang Bảo Thuần tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ dài.

Nhưng giới quảng cáo thì quá nhỏ, mà vị trí giám đốc mỹ thuật lại càng ít người làm. Trong khoảng thời gian này, gần như mỗi ngày đều có người dò hỏi cô dự định sẽ đầu quân cho công ty nào.

Thậm chí có cả ông chủ chủ động chìa cành ô liu về phía cô.

Continue reading

Cơn khát – Chương 23

Chương 23

***

Trước đó, Bạc Hàn Nghiêu luôn cho rằng hôn môi vừa mất vệ sinh, lại chẳng cần thiết.

Cậu nghĩ cả đời này mình cũng sẽ không bao giờ mạo hiểm nguy cơ nhiễm bệnh để có bất kỳ hình thức tiếp xúc miệng nào với người khác.

Kể cả có ý định hôn Giang Bảo Thuần, cậu cũng không muốn dính đến nước bọt của cô.

Continue reading

Cơn khát – Chương 22

Chương 22

***

Phim kết thúc, Bạc Hàn Nghiêu đứng dậy, cầm lấy chiếc áo khoác đen, chuẩn bị rời đi.

Giang Bảo Thuần vốn còn định bàn luận với cậu vài câu về tình tiết phim, nhưng nhìn vẻ mặt cậu không ổn lắm, đành đứng dậy tiễn cậu ra cửa.

Ra đến cửa, Bạc Hàn Nghiêu bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn cô.

Continue reading