Đệ nhất hung kiếm – Chương 197-198

Chương 197: Lại có người chết rồi

***

Dọc đường đi về phía Bắc, mặt đất ẩm ướt dần dần trở nên khô ráo, trận mưa xuân kia tựa như không đuổi kịp tới nơi này.

Cố Thậm Vi ngồi bên đống lửa, nhận lấy cái đùi gà nướng Hàn Thời Yến đưa tới rồi cắn một miếng, da gà nướng vàng giòn, bên trên phết một lớp mật ong, nhìn vừa óng ánh lại vừa thơm ngọt, ăn vào miệng thì ngọt lịm tận tâm can.

Đống lửa bập bùng, thỉnh thoảng lại nổ tí tách, văng ra vài đốm lửa nhỏ.

Continue reading

Đệ nhất hung kiếm – Chương 195-196

Chương 195: Ngụy Trường Mệnh kỳ quái

***

Mãi đến khi Cố Thậm Vi đi đến bên cạnh Hàn Thời Yến, ánh mắt bỏng rát của Tiêu Dự mới chịu dời đi.

Cố Thậm Vi lập tức nghiêm mặt, xoay người nhìn về phía góc mà Lưu Phù và Phó đại nhân đang đứng. Giọng nói Lưu Phù vang dội như chuông đồng, thỉnh thoảng còn múa tay múa chân như con khỉ phấn khích, trong khi Phó lão đại nhân bên cạnh thì ngây ngô đờ đẫn, cả nửa ngày cũng chẳng nói được câu nào ra hồn.

“Nay ra cửa không xem hoàng lịch, vận xui đụng toàn đầu trâu mặt ngựa.”

Continue reading

Đệ nhất hung kiếm – Chương 193-194

Chương 193: Bị người khiêu khích

***

Cố Thậm Vi nghe thấy động tĩnh bên ngoài, liền giơ tay ra hiệu “suỵt” với Hàn Thời Yến.

Ngón tay nàng vừa hạ xuống, đã cảm giác cỗ xe ngựa dưới thân khẽ khựng lại. Ngay sau đó, Ngô Giang như con chó hoang điên cuồng lao lên xe, mặt mũi hắn bầm tím loang lổ, cổ còn có một vết cắt mảnh như tơ máu, trông đến là chật vật!

“Cố thân sự, ta nhìn cái tên Ngụy Trường Mệnh kia, e là huynh đệ kiếp trước thất lạc của ta mất rồi, hai đứa từ bé đã tranh cơm chung một nồi, tranh đến sinh thù oán đấy!”

Continue reading

Đệ nhất hung kiếm – Chương 191-192

Chương 191: Một Bức Họa

***

Hàn Thời Yến khẽ gật đầu: “Hôm ấy sương mù dày đặc bao phủ cả dãy núi, người xung quanh thì ai nấy đều phát điên, kẻ khóc người cười, Sở Anh lúc ấy như chim sợ cành cong. Đúng vào lúc y hoảng loạn nhất, đột nhiên có một con mãng xà lao thẳng về phía y!”

Cố Thậm Vi chăm chú lắng nghe.

Nàng biết lô quân khí năm xưa bị tráo đổi ở Hình Châu, cũng biết đến hai cái tên Tào Lạp và Sở Anh, nhưng lại không hề hay biết còn có những tình tiết như thế này.

Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 14

Chương 14

***

Vị “khổ chủ” mấy hôm trước vừa bị Chu Mãn “cướp bóc”, hôm nay khoác lên người một chiếc trường bào màu đá xanh, như sóng triều xuân từ bến nổi lên, tà áo tay áo thêu chỉ vàng tinh xảo, bên hông vẫn treo đủ ba vật: lệnh kiếm, bút lông cũ và bàn tính, ngay cả cây quạt rắc vàng trên tay cũng chưa đổi.

Người vừa bước vào, ánh mắt đã lập tức lướt về phía Chu Mãn.

Chu Mãn vẫn giữ được bình tĩnh, dù sao đêm hôm đó ở Giáp Kim Cốc nàng đã che mặt, lúc để lộ thân hình thì đúng lúc mây đen che trăng, trong cốc tối om; dù là đối đầu hay nói chuyện riêng với Kim Bất Hoán, nàng đều cố ý đè thấp giọng nói, tự nhủ chắc không có sơ hở gì.

Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 13

Chương 13

***

Tâm khế đã lập, Vi Huyền cuối cùng cũng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn hẳn.

Ông cẩn thận đặt ngọc giản đỏ rực ấy vào một chiếc hộp sắt đen, sau đó cẩn thận cất cả hộp gọn vào tay áo. Xem như nửa tháng vất vả này không uổng phí.

Vi Huyền nghiêm chỉnh khom người, chắp tay hành lễ thật sâu với Chu Mãn: “Vi Huyền thay mặt Thần Đô Vương thị, cảm tạ đại ân đại đức của Chu cô nương.”

Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 12

Chương 12

***

Giết người?

Chu Mãn thấy cậu cả người là máu, đã thấy có gì đó không ổn, vừa nghe đến câu kia, da đầu lập tức tê rần.

Bao nhiêu suy nghĩ vụt qua trong đầu, nhưng nàng không hỏi lấy một lời nào, chỉ nói: “Dẫn ta đi xem.”

Thành Phương Trai bèn dẫn nàng rời khỏi thôn, trên đường vì hoảng loạn, suýt nữa còn vấp ngã.

Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 11


Chương 11

***

Chu Mãn đội mưa trở về nhà, không mở cửa cổng gỗ, sợ tiếng động quấy nhiễu đến hàng xóm xung quanh, bèn nhẹ nhàng trèo qua hàng rào trúc, vào sân rồi mở cửa phòng.

Áo choàng ngoài và quần áo trong đều đã ướt sũng.

Nàng cởi lớp áo ướt, trước tiên băng bó vết thương ở cánh tay trái, rắc thuốc trị mang từ y quán về lên vết thương. Da thịt bị rách lập tức được cầm máu, ngay cả cơn đau cũng bị đè nén xuống, dịu đi không ít.

Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 10

Chương 10

***

Một lúc lâu, Kim Bất Hoán bỗng dâng lên cảm giác ngẩn ngơ khó tả trong lòng, không nhịn được mà nghĩ: Lúc nàng hỏi “Ngươi không quay lại nhìn thử xem ta trông thế nào à”, hắn lẽ ra nên bất chấp mà quay đầu lại mới phải.

Hắn đứng thật lâu trên sườn núi, mãi sau mới quay trở lại Giáp Kim Cốc.

Dòng suối đã nhuộm sắc máu, những tu sĩ đồng hành đều ngã rạp rải rác khắp nơi trong cốc, Trần Tự vẫn nằm tại chỗ cũ, thương thế quá nặng, chưa tỉnh lại.

Continue reading