Bấm tay tính toán – Chương 138

Chương 138: Trời đất vô tình (Phần 1)

***

“Gia Thiện đại sư nói đùa đấy sao? Trước đó chẳng phải ngài đã truyền tin nói rằng Từ Sơn Sơn gặp nạn, vội gọi chúng ta đến Hòa Kỳ thành cứu viện hay sao? Giờ lại nói ra những lời như thế?” Cổ Nguyệt Gia Dung khẽ cau mày nói.

Vệ Thương Hạo vì thân phận đặc biệt, trên mặt che một tấm khăn đen, đầu đội mũ trúc phủ vải, dáng vẻ của một hiệp khách độc hành càng khiến khí thế quanh người hắn thêm phần trầm ổn, sắc bén.

Continue reading

Bấm tay tính toán – Chương 137

Chương 137: Muốn điên thì cùng nhau điên (Phần 10)

***

“Ngươi cũng đã nghe thấy lời của nam từ điều khiển hình nhân rồi đúng không? Cả thế gian này, những kẻ tự xưng là ‘chính đạo’ đều muốn tiêu diệt một ‘tà ma’ như ta. Ngay cả ngươi cũng muốn giết ta, phải không?”

Nàng mỉm cười, vẻ mặt bình thản thong dong.

Đối diện với hiểm cảnh cận kề, người bình thường ắt hẳn đã hoảng loạn mất kiểm soát. Dù có từng trải qua bao sóng gió, từng chịu bao gian truân khổ ải, thì bản năng cầu sinh của con người vẫn không thể bị xóa nhòa.

Continue reading

Bấm tay tính toán – Chương 136

Chương 136: Muốn điên thì cùng nhau điên (Phần 9)

***

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Lê Diêu Diêu ngây người.

“Qua đó xem thì biết.” Từ Sơn Sơn đi trước một bước, cả nhóm cùng tiến về nội trạch.

Lần này, Nam Cung Ngọc không còn như vong hồn lặng lẽ đi phía sau nữa, mà chủ động đi ngay sau lưng Từ Sơn Sơn.

Từ khi bước chân vào Lê phủ, Phàn Bạch lại im lặng một cách khác thường. Hắn luôn trong trạng thái ngây dại, tiếp nhận thông tin từ thế giới bên ngoài rất chậm chạp. Ngoài việc bám theo Từ Sơn Sơn theo bản năng, hắn gần như không phản ứng gì với những thứ khác.

Continue reading

Bấm tay tính toán – Chương 135

Chương 135: Muốn điên thì cùng nhau điên (Phần 8)

***

Bên trong một gian thạch thất khép kín hoàn toàn, bốn góc chỉ có nến leo lét cháy, bảy nam nữ ăn vận kỳ quái đứng vây quanh một bàn đá.

Trên bàn đá đựng một vũng nước trong veo, rêu xanh len lỏi giữa các vân đá cổ kính, mang theo hơi thở xa xưa.

Một nam tử trung niên, đầu quấn khăn, đang cắt lòng bàn tay để nhỏ máu xuống nước. Từng giọt máu tươi rơi vào nước, nhưng không gợn lên dù chỉ một vòng sóng, mà bề mặt lại như một tấm gương sáng loáng.

Continue reading

Bấm tay tính toán – Chương 134

Chương 134: Muốn điên thì cùng nhau điên (Phần 7)

***

“Thiếu gia—!”

Xuân Sinh kinh hoàng trợn to mắt, nàng thấy một thứ giống như hình nhân trong rối bóng, mỏng như tờ giấy, mềm mại uốn lượn, dán chặt lên lưng Nam Cung Ngọc.

Ban đầu, Nam Cung Ngọc không nhận ra điều bất thường, bởi thứ đó quá nhẹ, tựa như gió thoảng qua. Mãi đến khi hắn nghe thấy một tiếng cười quái dị, vang lên bên tai: “Thơm quá ~ Ta có thể ăn ngươi không?”

Hắn theo bản năng quay đầu lại, đối diện với một gương mặt bằng giấy. Ngũ quan trên đó giống người, nhưng cả mặt lẫn thân thể đều là một hình nhân bằng giấy.

Continue reading

Bấm tay tính toán – Chương 133

Chương 133: Muốn điên thì cùng nhau điên (Phần 6)

***

“Tổ… mẫu, mẫu thân, Nhị thẩm, Tam thẩm…”

Lê Diêu Diêu trợn to mắt kinh ngạc khi thấy tất cả bọn họ đều ngồi ngay ngắn trong đại sảnh, ngay cả các vãn bối, đường đệ, biểu tỷ cũng không thiếu một ai. Tổng cộng hơn mười người, lớn nhỏ đủ cả.

Tổ mẫu Lê gia mặt mang nụ cười hiền từ, vận một bộ váy áo hoa lệ, tay áo rộng tròn cổ, trên váy đắp ngang đùi thêu đầy hoa văn tinh xảo, viền kim tuyến lấp lánh, tượng trưng cho sự phú quý cao sang.

Continue reading

Bấm tay tính toán – Chương 132

Chương 132: Muốn điên thì cùng nhau điên (Phần 5)

***

Từ Sơn Sơn lặng lẽ lắng nghe, chăm chú và nghiêm túc. Đợi đến khi “Phúc bá” nói xong, nàng mới nhẹ nhàng cất tiếng, giống như sợ rằng lời tiếp theo của mình sẽ khiến hắn hoảng sợ. 

“Đây được coi là ‘thỉnh quân nhập úng’ sao? Nhưng ngay cả đối thủ của mình là ai, các người cũng không rõ ràng…” 

Nàng khẽ cười, ánh mắt chạm vào đôi mắt gỗ đục ngầu của “Phúc bá”: “Các người có lẽ sẽ chẳng có cơ hội để hối hận đâu.”

Thân thể con rối hình người của “Phúc bá” đột nhiê

n cứng đờ, mắt thường có thể thấy được xương cốt và cơ bắp co rút lại, giống như bị nước sôi dội lên mà teo tóp. Khuôn mặt nhăn nhúm, xương cốt vặn vẹo. Continue reading

Bấm tay tính toán – Chương 131

Chương 131:  Muốn điên thì cùng nhau điên (Phần 4)

***

Đó hoàn toàn không phải một đứa trẻ sơ sinh, mà là một chiếc đầu người trưởng thành đã chết từ lâu. Trên đỉnh đầu chỉ còn lưa thưa vài sợi tóc, da thịt trên mặt đã mục rữa hết.

Hốc mắt khô quắt trống rỗng, miệng không môi không lưỡi, bỗng nhiên một cánh tay nhỏ bé của đứa trẻ khoảng hai, ba tuổi đột ngột vươn ra từ trong đó…

“A—!” Tiếng thét thảm thiết vang lên xé toạc không gian yên tĩnh, khiến tất cả mọi người nổi da gà.

Continue reading

Bấm tay tính toán – Chương 130

Chương 130: Muốn điên thì cùng nhau điên (Phần 3)

***

Thật vô liêm sỉ!

Rõ ràng kẻ ức hiếp hắn đến thảm hại chính là nàng.

Khuôn mặt trắng nõn của Nam Cung Ngọc bỗng đỏ bừng. Người trong nghề như hắn, từ nhỏ đã dùng một loại phấn cao đặc biệt để bôi lên mặt, khiến làn da mịn màng, trắng trẻo như ngọc. Thế nhưng, tác dụng phụ của nó chính là khiến da mỏng manh, không chịu nổi kích thích.

Cảm xúc vừa dâng trào, sắc mặt hắn liền nhuộm thành một màu hồng đào kiều diễm. Thoạt nhìn không giống như đang tức giận, mà lại mang theo nét ngượng ngùng tựa như nửa muốn từ chối, nửa lại như đang chờ đợi.

Continue reading

Bấm tay tính toán – Chương 129

Chương 129: Muốn điên thì cùng nhau điên (Phần 2)

***

Phong Ngôn theo bản năng trao quyền quyết định cho Từ Sơn Sơn. Hắn nhìn nàng, ánh mắt lo lắng nhưng không hề thúc giục vô lễ.

Từ Sơn Sơn vén tay áo, dáng người thon dài uyển chuyển tựa liễu mùa xuân. Nàng ngước mắt nhìn trời, giờ Thìn sắp qua, giờ Tỵ đang đến. Dương khí của tự nhiên và con người đều sinh khởi từ buổi sáng, đạt cực thịnh vào khoảng giữa trưa. Đây cũng là lúc tinh khí trong cơ thể đạt mức cao nhất, khả năng chống lại bệnh tà mạnh mẽ nhất.

“Không vội, sắp xếp xong rồi, giờ Ngọ vào phủ cũng được.”

Continue reading