Tấc lòng – Chương 81

Chương 81: Cường thế

***

Sự xuất hiện của Lão Đường đồng nghĩa với việc Phương Thốn Tâm không còn phải tự mình mày mò luyện chế pháp bảo như trước nữa. Ít ra giờ nàng đã có một vị sư phụ để thỉnh giáo, có thể tiết kiệm được rất nhiều sức lực, dĩ nhiên khiến nàng mừng rỡ vô cùng.

Tuy vui là thế, nhưng nàng vẫn nhớ rõ cảnh ông ta bị Diệp Huyền Tuyết và Lâm Tụng áp giải đi ở Vọng Hạc Thành, lòng bỗng chốc run lên, đưa mắt nhìn về phía Diệp Huyền Tuyết.

Diệp Huyền Tuyết như có linh cảm, vừa vặn ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt nàng ở khoảng xa, chỉ thoáng chốc đã cụp mắt xuống.

Nhìn dáng vẻ kia, chắc hẳn nghi ngờ về Lão Đường đã được gỡ bỏ, nếu không hai người bọn họ đã chẳng thể yên ổn cùng xuất hiện trong động phủ của nàng, còn ngồi suốt một đêm.

Nghĩ vậy, Phương Thốn Tâm cũng không bận tâm thêm nữa, dù sao hiện tại họ đang ở Thiên Hài Tư, nếu Diệp Huyền Tuyết thực sự muốn ra tay với Lão Đường thì nàng vẫn đủ khả năng bảo vệ được ông ta.

“Đến sớm không bằng đến đúng lúc. Đi thôi, ta dẫn ông đi xem một thứ hay ho, chắc chắn ông sẽ hứng thú.” Ý niệm lướt nhanh trong lòng, nhưng chẳng cản trở được sự nôn nóng của Phương Thốn Tâm khi muốn trò chuyện với Lão Đường.

“Thứ hay ho gì?” Sắc mặt Lão Đường vẫn chẳng đổi.

“Hai người đừng vội hàn huyên!” Tiểu Ngũ bất chợt chen ngang, cắt đứt lời cả hai. “Ngươi mau đi thay y phục mà tham gia lễ kế nhiệm!”

Thay y phục ư? Thay cái gì chứ?

Phương Thốn Tâm đảo mắt nhìn quanh, mới nhận ra Tiểu Ngũ và nhóm bốn người Cuồng Quyền đã đổi sang y phục hoàn toàn mới, nhất là Tiểu Ngũ. Một bộ trường bào đen thêu chỉ vàng lộng lẫy, khác hẳn với kiểu áo bó gọn gàng đơn giản thường ngày, tóc buộc đuôi sói, buông hai dải tua rua màu vàng thẫm. Từ một thiếu niên bướng bỉnh bất kham, Tiểu Ngũ như biến thành một vị công tử lạnh lùng kiêu hãnh, có khí chất nghiêm nghị của người đứng đầu còn hơn cả nàng.

Thấy nàng nhìn mình chằm chằm, Tiểu Ngũ mất tự nhiên quay mặt đi, lạnh giọng: “Nhìn gì? Chẳng phải vì giúp ngươi giữ thể diện hay sao!” Hắn lại thúc giục, “Ngươi cũng mau lên!”

Phương Thốn Tâm theo ánh nhìn của hắn, thấy bộ y phục treo trên giá gỗ bên tường.

Mọi người trong động đều tự giác rời ra ngoài, để lại mình nàng bên trong thay đồ. Tiểu Ngũ dẫn theo nhóm Cuồng Quyền đi trước đến nơi cử hành đại điển. Ngoài động chỉ còn lại Diệp Huyền Tuyết và Lão Đường, mỗi người đứng một góc, chẳng nói với nhau câu nào.

Diệp Huyền Tuyết cúi đầu, ánh mắt như đang suy tư điều gì đó, mãi đến khi tiếng cánh cửa nặng nề của động phủ được mở ra hắn mới bừng tỉnh.

Phương Thốn Tâm bước ra từ trong cửa.

Bộ y phục do người của Thiên Hài Tư đưa tới, thiên sam nền tím, thêu hoa văn vàng trầm bí ẩn, không cần trang sức rườm rà hay váy áo nhiều tầng lớp, nhưng giữa nét kín đáo ấy lại toát lên vẻ cao quý đúng mực, càng tôn lên dáng người cao gầy, tư thái thanh nhã của nàng. Tóc búi nửa, thả nửa, mày mắt như vầng trăng sau tầng mây, trong phong thái tự nhiên lại lộ ra vẻ thanh lãnh thần bí như đang đứng từ trên cao nhìn xuống thiên địa.

Một vài hình ảnh bất giác vụt qua tâm trí Diệp Huyền Tuyết.

Trên đỉnh Lưu Vân, nàng khoác lên mình bộ hoa phục, quan sát thiên hạ trong tầm mắt, dùng ánh mắt đón chào người đang đạp nước mà đến. Người ấy lơ lửng giữa không, đưa tay về phía nàng, dẫn nàng đi dự một bữa tiệc chưa biết kết cục.

Hắn như bị ma xui quỷ khiến mà lại duỗi tay ra phía nàng, như một thói quen đã ăn sâu trong xương tủy, tự nhiên đến khó tin.

Phương Thốn Tâm nhìn sâu vào mắt hắn, rồi đặt tay mình vào tay hắn, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”

Sân khấu đã dựng xong, nàng cũng nên diễn trọn vẹn vai của mình.

Vì hoàn cảnh đặc biệt, lễ kế nhiệm lần này được tổ chức đơn giản, chủ yếu là để thông báo toàn bộ Nhật Quỹ rằng Thiên Hài Tư đã đổi chủ.

Các tu sĩ đến xem lễ đều đã an tọa trên khu ghế quan sát lớn nhất của thiên đài, số lượng không nhiều, chẳng thể so với lúc đại hội võ đấu. Nhưng vách ảnh bên cạnh sẽ ghi lại toàn bộ lễ nghi đơn giản này, rồi truyền tới khắp các khu vực trong Nhật Quỹ Thành.

Một luồng sáng mạnh từ trên trời rọi xuống, chiếu thẳng vào trung tâm thiên đài, lập tức cắt ngang những tiếng xì xào bàn tán xung quanh.

“Chư vị đạo hữu, như các vị đều rõ, Thiên Hài Tư những ngày qua gặp đại kiếp nạn, trăm năm cơ nghiệp suýt bị hủy trong chốc lát. Bổn tọa đã hứa, ai có thể giết Hỏa Uyên Thú, cứu Thiên Hài Tư khỏi nước lửa, sẽ được ban tặng cả Thiên Hài Tư. Hôm nay chính là lúc thực hiện lời hứa ấy.” Một giọng nữ trong trẻo vang vọng khắp nơi.

Mọi người vô thức ngồi thẳng, chăm chú lắng nghe.

“Bổn tọa, với tư cách Thành chủ, chính thức tuyên bố: từ hôm nay trở đi, ‘Mỹ Nhân Cuồng Quyền’ sẽ tiếp nhận chức vị chủ nhân Thiên Hài Tư. Tất cả tu sĩ Thiên Hài Tư từ nay về sau đều phải lấy ‘Mỹ Nhân Cuồng Quyền’ làm chủ, tuyệt đối không được trái lệnh.” Giọng của Thành chủ Nhật Quỹ tiếp tục vang rền khắp toàn khu.

Dưới luồng sáng mạnh mẽ, một bóng hình hư ảo lơ lửng chậm rãi hiện ra giữa không trung.

Dung mạo rạng rỡ, uy nghi không giận tự oai, đó chính là Phương Thốn Tâm trong lễ phục trang trọng.

Một tràng pháo tay cùng tiếng hò reo vang lên từ bên trong khán đài, truyền đến tai từng người trong điện nghị sự, ai nấy nghe đều mang vẻ mặt phức tạp.

Điện nghị sự nằm ngay phía trên Thiên Hài Đài, toàn bộ quản sự của Thiên Hài Tư hôm nay đều tập trung tại đây để diện kiến tân chủ nhân của Thiên Hài Tư.

Phương Thốn Tâm đã bước vào chính giữa điện nghị sự, hình ảnh đang xuất hiện trên Thiên Hài Đài kia chỉ là hư ảnh được truyền lên, còn nơi nàng thực sự cần đối diện, chính là đây.

“Vãn bối ‘Mỹ Nhân Cuồng Quyền’, bái kiến Thành chủ.” Nàng ôm quyền, hướng về bóng hình hiện trên vách ngọc phía trước.

“Miễn lễ.” Thành chủ ngồi yên sau bức vách ngọc, giọng điệu lười nhác, “Ngươi và những người ở đây hẳn đều quen mặt cả rồi, không cần giới thiệu nhiều. Hôm nay lễ kế nhiệm cử hành giản lược, hy vọng ngươi không để tâm.”

“Hoàn cảnh đặc thù, ta sao lại để ý?” Phương Thốn Tâm bình thản đáp, đưa mắt lướt khắp xung quanh. Ngoại trừ Triệu Ất ngồi ở vị trí bên trái ghế chủ toạ, những người còn lại nàng chỉ mới gặp một lần, rất xa lạ.

“Ngồi đi.” Thành chủ nói, “Hôm nay ngoài việc kế nhiệm, thông báo thiên hạ ngươi trở thành tân chủ của Thiên Hài Tư, còn có vài việc cần bàn bạc gấp.”

Phương Thốn Tâm bước đến ngồi vào ghế pháp tọa bằng bạch ngọc khắc hình mây rồng trước vách, động tác gọn gàng tao nhã, mắt quét bốn phía rồi tiếp lời Thành chủ: “Ta biết. Là chuyện tu sửa các khu vực bị hư hại của Thiên Hài Tư, đúng không?”

“Chính là vậy.” Một quản sự phụ trách toàn cục đứng dậy thi lễ và mở lời: “Trước mắt việc cấp bách nhất là nhanh chóng tu sửa những nơi hư tổn trong vùng, chỉ là… Địa Uyên Phong Bạo quá dữ dội, mức độ thiệt hại vô cùng nặng nề, số lượng linh thạch cần thiết để tu sửa rất lớn, e rằng linh thạch hiện có khó đáp ứng đủ.”

“Nếu vậy, cứ chọn chỗ nào quan trọng nhất mà tu sửa trước, còn lại để sau rồi tính dần, chẳng lẽ không được sao?” Phương Thốn Tâm tựa khuỷu tay lên tay vịn ghế, nhịp ngón tay thong thả, tầm mắt chạm phải Triệu Ất.

Triệu Ất nhìn nàng, cười như không cười, tựa như đang chờ nàng trả lời chuyện tối qua.

“Chúng thuộc hạ cũng nghĩ thế.” Vị quản sự lại nói, “Chỉ là không xác định được thứ tự ưu tiên, mong tân Hư chủ có thể chỉ điểm.”

Phương Thốn Tâm nhướn mày nhìn người kia, hờ hững hỏi lại: “Các ngươi làm quản sự ở đây bao nhiêu năm rồi? Mà ngay cả thứ tự nặng nhẹ cũng không đưa ra nổi?”

Người ấy hơi ngẩn ra, rõ ràng không ngờ nàng sẽ chất vấn thẳng thừng trước mặt bao người, sắc mặt lúng túng, nhưng trước mặt Thành chủ thì đành nhịn, cố bình tĩnh đáp: “Hiện thời nghiêm trọng nhất là linh võng và pháp tráo phòng ngự, sau đó là các khu nhà và công trình bị sụp đổ, cùng những cơ quan trận pháp bị phá hủy…”

“Vậy thì xử lý linh võng và pháp tráo phòng ngự trước.” Phương Thốn Tâm gọn gàng quyết đoán.

“Tân Hư chủ, ngài chưa xem qua bản ghi chép chúng ta trình lên sao?” Một quản sự khác không nhịn được, bật dậy nói lớn: “Linh thạch có thể sử dụng của Thiên Hài Tư hiện giờ chỉ còn hai mươi ngàn vạn. Riêng việc sửa chữa linh võng đã tiêu tốn mười lăm ngàn vạn, pháp tráo phòng ngự cũng cần ít nhất sáu ngàn vạn. Số linh thạch trong sổ sách đã cạn kiệt, còn phải duy trì vận hành các nơi, trả công cho tu sĩ ít nhất một trăm ngàn vạn linh thạch, ngoài ra… còn có một phần phân lợi mỗi tháng của ngài, vào khoảng sáu ngàn vạn linh thạch nữa… Những thứ đó… đều cần tiền.”

“Theo ta thấy việc gấp trước mắt là phải ưu tiên tu sửa linh võng và phòng ngự pháp tráo, vận hành thu hẹp ở mức tối thiểu cần thiết, tiền công có thể giảm xuống chỉ còn sáu mươi ngàn vạn. Còn về phần phân lợi của tân Hư chủ…” Kẻ ấy nói giữa chừng, đưa mắt nhìn Phương Thốn Tâm.

Sáu ngàn vạn linh thạch!

Hơn nữa còn là thượng phẩm linh thạch!

Phương Thốn Tâm chịu nhận cái “củ khoai bỏng tay” này, chẳng phải cũng vì linh thạch đó sao?

“Theo ta thấy, việc tu sửa võ đài sụp đổ cũng quan trọng không kém. Nguồn thu của chúng ta đều dựa vào các tu sĩ đến kích đấu, nếu ngay cả trường đấu cũng không khôi phục, thì lấy gì mà vận hành? Mà không vận hành thì lấy gì mà thu vào?” Một người khác cũng đứng dậy.

“Ta đồng ý với ý kiến của Trần quản sự!”

“Từ nay đến lần Địa Uyên Phong Bạo tiếp theo vẫn còn vài tháng, việc đó có thể tạm gác lại.”

“Vớ vẩn! Ngươi biết lần Địa Uyên Phong Bạo tiếp theo tới khi nào sao? Nhỡ nó lại kéo đến bất ngờ như lần này, ngươi định để tất cả chôn xác ở Thiên Hài ư?”

Người nói càng lúc càng nhiều, kẻ nào cũng giữ ý kiến riêng, tranh cãi ầm ĩ, cả nghị sự điện trở nên hỗn loạn.

Chỉ có vị tổng quản mở lời đầu tiên là thong thả ngồi xuống, trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý với hai tu sĩ cạnh bên, rồi im lặng, cứ để đám người kia mặc sức cãi vã.

Thành chủ ngồi sau lưng Phương Thốn Tâm vẫn im lặng, như đang thưởng thức màn kịch náo nhiệt trước mắt.

Phương Thốn Tâm làm bộ ngoáy tai, cất giọng lạnh lùng: “Các người ồn ào quá rồi đấy, câm miệng hết cho ta!”

Mọi người lập tức khựng lại ngừng tranh cãi, ánh mắt toàn bộ đều đổ dồn về phía nàng.

“Trước hết, phần phân lợi của ta sáu ngàn vạn, đúng không? Ta không chấp nhận việc hoãn chi trả. Hoàn thành nhiệm vụ thì đó là phần thưởng và công lao xứng đáng, không phải hình phạt. Nếu ngay cả bấy nhiêu linh thạch mà cũng không chi nổi, chức Hư chủ này ta chẳng ham.” Giọng nàng thẳng thừng, không chút e dè.

Câu ấy là nói cho kẻ ngồi sau nàng nghe.

“Tiếp đến, số lượng lớn nhất trong chi phí tu sửa nằm ở linh võng, mười lăm ngàn vạn linh thạch, đúng không?” Nàng quay sang hỏi Triệu Ất.

Triệu Ất mỉm cười gật đầu, bình thản mà tự tin: “Đúng vậy.”

Dù đám quản sự kia cãi cọ đến sứt đầu mẻ trán, nhưng chẳng ai dám hoài nghi con số Triệu Ất đưa ra, đủ thấy địa vị của hắn ở Thiên Hài Tư ra sao.

“Hôm qua ngươi đã nói, nếu ta đưa ra sơ đồ linh võng cùng các điểm hỏng hóc chính xác hơn của ngươi, thì ngươi sẵn lòng sửa chữa với giá gốc, đúng chứ?” Phương Thốn Tâm hỏi thẳng.

Lời vừa cất lên, cả hội trường kinh ngạc.

“Sao có thể có bản đồ linh võng chi tiết hơn cả bản của Triệu tiên quân?”

“Đúng đấy. Coi chừng suy đoán lung tung mà không làm được, lỡ đắc tội với Triệu tiên quân thì sau này khỏi yên ổn.”

“Kệ đi, có đắc tội thì nàng ta đắc tội, chứ có phải chúng ta đâu.”

Một vài quản sự nhỏ giọng bàn tán với nhau.

“Đương nhiên là tính.” Triệu Ất nói, “Vậy ngươi đã có kết quả rồi?”

Phương Thốn Tâm lấy viên ngọc phù mà hắn đưa hôm qua ra, ném nhẹ cho hắn. Triệu Ất giơ tay đón lấy, truyền linh thức dò xét, sắc mặt hắn lập tức trở nên kỳ lạ.

“Hãy mang đi kiểm chứng.” Hắn không chần chừ, giao lại cho Sầm Thâm đứng sau để kiểm tra ngay. Sau đó hắn nhìn Phương Thốn Tâm, nói: “Xin chờ một lát. Đợi Sầm Thâm xác nhận.”

Phương Thốn Tâm gật đầu, khép mắt dưỡng thần, tuyệt không phí lời với kẻ khác.

Khoảng thời gian bằng một tuần trà trôi qua, Sầm Thâm hấp tấp trở lại, mồ hôi đọng trên trán, ghé tai Triệu Ất thì thầm.

Sắc mặt Triệu Ất dần trở nên nghiêm túc. Hắn vừa nghe, vừa nhìn thẳng Phương Thốn Tâm, ánh mắt sắc bén như chim ưng đang dõi mồi.

Những người còn lại đều dồn mắt về phía hắn, mong chờ câu trả lời cuối cùng.

“Sao rồi?” Phương Thốn Tâm lúc này mới mở mắt, hỏi, “Có kết quả chưa?”

“Thời gian gấp gáp, không đủ để kiểm tra toàn bộ linh võng. Sầm Thâm mới chỉ kiểm tra ba điểm… và đều chính xác như lời ngươi nói.” Triệu Ất trầm giọng đáp.

Xung quanh lập tức vang lên tiếng xôn xao khó tin. Đám tu sĩ ngơ ngác nhìn nhau, kể cả Thành chủ sau bức vách ngọc cũng chậm rãi đứng thẳng dậy.

Có thể vượt qua đài trắc linh trong tay Triệu Ất, chuyện đó có ý nghĩa gì, không cần phải nói ra.

“Cho nên?” Phương Thốn Tâm khẽ nhún vai, thản nhiên hỏi.

“Ta giữ lời.” Triệu Ất đáp gọn, “Lần này sửa chữa linh võng Thiên Hài Tư, ta chỉ lấy giá gốc khoảng năm ngàn vạn linh thạch.”

“Ta rất thích làm việc với người sảng khoái như Triệu huynh.” Phương Thốn Tâm mỉm cười, vẻ lạnh lùng tan biến, dung nhan sáng rỡ như xuân sớm.

Từ mười lăm ngàn vạn xuống còn năm ngàn vạn, khoảng chênh lệch khổng lồ ấy khiến đám tu sĩ trong thời gian ngắn không kịp hoàn hồn.

“Được rồi, ta đã giúp các người tiết kiệm được mười ngàn vạn, thì sáu ngàn vạn kia của ta cũng là danh chính ngôn thuận rồi chứ?” Phương Thốn Tâm chậm rãi đứng dậy, thu lại nụ cười, ánh mắt quét khắp hội trường.

“Nhưng mà…” Vẫn có người muốn phản bác.

“Không nhưng nhị gì hết!” Phương Thốn Tâm cắt ngang, “Hôm nay đến đây chỉ có vài lời muốn nói. Sự vụ của Thiên Hài Tư trước thế nào, giờ cứ thế mà làm, vận hành như cũ, ta không sửa đổi điều lệ của các người, và đừng có chuyện gì cũng chạy đến làm phiền ta. Thiên Hài Tư trả các người thù lao cao là để các người gánh vác chuyện lớn nhỏ, thay ta và thay cả Thiên Hài Tư phân ưu, chứ không phải để các người đến đây gây rối! Nếu việc gì cũng chờ ta nghĩ cách, thì còn cần các người để làm gì?”

Lời nàng vang lên rõ ràng, từng chữ rơi nặng như châu ngọc, uy nghiêm không cần nổi giận.

“Từ nay về sau, chuyện gì cũng phải tự nghĩ cách giải quyết rồi mới đến gặp ta. Thời gian của ta có hạn, không rảnh ngồi nghe các người chuyện phiếm. Ngoài ra, ta đã lập chức ‘Phó Hư chủ’ cùng bốn trợ thủ, lát nữa họ sẽ gặp các người, có việc gì tìm họ trước. Về khoản chi phí tu sửa vừa rồi, các người phải ép xuống còn bảy phần hẵng quay lại thảo luận. Ta đã có thể giúp các người tiết kiệm mười ngàn vạn, mà các ngươi không cắt nổi mấy vạn lẻ thì thật vô lý, phải không?”

“Ta còn chuyện quan trọng cần giải quyết, cáo từ!”

Ba câu dứt khoát, chẳng để ai chen vào, Phương Thốn Tâm nói xong thì bước xuống khỏi ghế, thậm chí cũng không chào Thành chủ, thẳng thắn rời khỏi điện nghị sự.

Triệu Ất nhìn theo bóng lưng nàng, chậm rãi cong khóe môi. Nàng lấy đâu ra được cái khí thế như vậy?

Rời điện nghị sự, Phương Thốn Tâm cảm thấy toàn thân thư thái, lập tức lướt thẳng về động phủ.

Bên trong động phủ yên tĩnh lạ thường, chẳng biết có ai ở lại không. Khi nãy Diệp Huyền Tuyết đưa nàng đến tận ngoài điện nghị sự rồi tự rời đi, lúc này chẳng rõ đang làm gì.

Câu hỏi nàng đặt ra cho hắn trước đó, hắn vẫn chưa trả lời.

Vài ý nghĩ thoáng qua trong đầu, nàng bước đến trước cửa phòng Diệp Huyền Tuyết.

“Ở trong không? Ta vào đây!” Nàng đứng ngoài cất tiếng gọi, đợi một lúc không thấy động tĩnh thì đẩy cửa bước vào.

Trong căn phòng tĩnh lặng, chẳng có ai cả. Chỉ có trên pháp tọa chính giữa đặt một người gỗ nhỏ bằng lòng bàn tay.

Nàng tiến lên, cúi người nhặt lên pho tượng gỗ ấy, bỗng siết chặt lại. 

***

Chương tiếp theo

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *