Nàng bình phàm, Hắn u minh – Chương 42

Chương 42

***

“A Hàm, con về rồi à? Lại vào núi nữa hả?”

Một vị bá bá họ Lưu, là họ hàng bên ngoại của mợ nàng lên tiếng đầu tiên, giọng điệu ông ta mang theo sự ôn hòa chẳng rõ từ đâu ra, cứ như nàng là con gái ruột của ông ấy vậy.

“Vâng, Tam bá.”

Trương Tĩnh Hàm khựng lại một chút, đợi cho lớp da gà trên cánh tay lắng xuống mới đáp lời.

Nàng cúi mặt đi tiếp, lại có một thím bồng con gọi nàng, sự thân mật còn vượt xa cả vị Tam bá kia. “A Hàm, xem con mệt đến đổ mồ hôi rồi kìa, qua nhà thím uống ngụm nước đã.”

Trương Tĩnh Hàm cười cười từ chối, chỉ vào túi nước nói mình đã uống rồi, đồng thời tránh đi bàn tay đang chìa ra. May mà thím còn vướng bế con, hành động chậm chạp.

Thế nhưng nàng vừa né sang một bên, thì bên kia đã có một bá mẫu với thân hình cường tráng chắn ngay lối đi.

“A Hàm, bá mẫu vừa nấu món con thích ăn đó, nào nào, theo ta về thôi!” Bà nắm lấy tay áo nàng, gần như muốn “bắt ép” nàng về nhà mình.

Trong thôn có vài phụ nhân khỏe sức chẳng kém nam nhân, vị bá mẫu này là một trong số đó.

Trong khoảnh khắc, Trương Tĩnh Hàm không tài nào thoát khỏi sức kéo của bà, bước chân chao đảo.

“Bá mẫu, cậu mợ con đã chuẩn bị bữa tối rồi, để hôm khác con đến, hôm khác nhé.” Nàng cố rút tay khỏi bàn tay của bá mẫu, nhưng mới đi được vài bước đã có nhiều người khác ùa tới.

Chưa bao giờ nàng thấy người thôn Tây Sơn đông đúc đến thế. Họ vây lấy nàng, ai cũng muốn kéo nàng về nhà mình.

“A Hàm, nhà ta có loại trái cây con thích.”

“A Hàm, ta nhớ con thích bánh đậu đỏ hấp, tay nghề hấp bánh của ta cả làng đều khen đấy.”

“A Hàm, đến nhà ta đi.”

“Nhà ta!”

Tay áo Trương Tĩnh Hàm bị kéo đến nhăn nhúm, lời từ chối lặp đi lặp lại chẳng biết bao nhiêu lần, vẫn không ngăn được sự “nhiệt tình” mãnh liệt của dân làng.

Bên trái là một bá mẫu, bên phải lại là một thím, ai nấy đều lớn tuổi hơn nàng, lại có lòng tốt, nàng không thể đối xử như lúc đối đầu với Dương Hữu Hòa được, đầu óc căng thẳng mà chưa tìm ra cách ứng phó.

Nàng chỉ đành chăm chú nhìn những khe hở giữa đám đông, tính toán lúc nào chen ra được rồi chạy thật nhanh.

Đúng vào thời điểm then chốt, một người xuất hiện và giải cứu nàng khỏi tình cảnh bối rối.

“Mấy người vây quanh A Hàm làm gì thế hả? Mau tản ra, chẳng thấy tay áo A Hàm rách rồi à!” Thím Tần quát lớn, hai bên húc mạnh vào đám người đang chen lấn, dứt khoát kéo nàng ra ngoài.

Nhưng hướng mà thím kéo nàng lại không phải về nhà cậu mợ, mà là về phía nhà thím, gần dốc núi.

Bởi nơi đó gần chỗ quý nhân ở, lâu lâu lại có vài gã tráng sĩ cao to đi tuần, dân làng dù có thèm thuồng cũng không dám bám theo.

“A Hàm, con đừng hiểu lầm, thím không có ý gì khác. Nhưng lúc này, cậu mợ con cũng đang bị người ta vây chặt, tốt nhất con đừng quay về đó.” Thím Tần thở hổn hển giải thích, đổi lại ánh mắt hoang mang của Trương Tĩnh Hàm.

“Thím Tần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Mới chỉ lên núi một ngày, mà cả thôn như đảo lộn, cả nàng và cậu mợ đều bị người ta bao vây.

“Ôi, chẳng phải là do vị Mạnh đại phu ở trong thành nói năng lỡ lời mà ra chuyện sao. Con nói xem, sao lại trùng hợp đến vậy, ở huyện thành có một thương nhân bị thương gãy xương, đến chỗ Mạnh đại phu để chẩn trị. Không biết vì sao, người đó lại cho rằng trong tay A Hàm con có loại thánh dược gì đó, lập tức đánh xe ngựa đến thôn ta cầu thuốc. Chỉ một cây dược liệu thôi mà hắn nguyện trả mười xe lương, còn nói nếu đem lên Kiến Khang thành bán, giá trị có khi tăng gấp mười, gấp trăm lần.”

Thím Tần hít sâu một hơi, theo lời thương nhân đó kể, chỉ cần lấy được thứ thuốc ấy là từ nay không cần phải vất vả đào bới ngoài đồng ruộng nữa.

Dược liệu mọc trên núi Dương không có chủ, ai cũng có cơ hội tìm thấy, chướng ngại duy nhất chính là những dã thú trong núi.

Thế nên, dân làng bám lấy hai người duy nhất có kinh nghiệm săn bắn là Trương Song Hổ và cháu gái của ông, Trương Tĩnh Hàm.

“Họ muốn vào núi hái dược ư, họ quên cánh tay cậu con đã bị thương thế nào rồi sao? Những năm trước cũng có người vào núi, nhưng bị thú dữ cắn chết, chẳng còn lấy một mảnh xương.”

Vương Bất Lưu Hành! Họ đã biết đến cây Vương Bất Lưu Hành rồi!

Sắc mặt Trương Tĩnh Hàm nặng nề, kể lại những chuyện bi thảm từng xảy ra. Chính vì chết quá nhiều người, hai thôn mới ngầm thỏa thuận chỉ cày cấy không săn bắn, lại dặn không cho trẻ nhỏ lại gần sườn núi.

Trương Song Hổ là trường hợp ngoại lệ. Ông có tài bắn cung, thuở mới đến thôn Tây Sơn thì chưa được chia đất ruộng, vào núi là đường sống duy nhất, nhưng suốt bao năm qua chỉ có mình ông bình yên trở về.

Về phần nàng, thật ra phần lớn dân làng nghĩ nàng lên núi chỉ để trông nom mảnh đất mười mẫu được phân, vốn nằm giữa núi, không thể để hoang.

Còn chuyện nàng mang về gà rừng, trứng vịt trời, trái dại, mật ong… cũng không đủ để khiến người ta liều lĩnh vào núi.

Nhưng một cây dược liệu đổi được mười xe lương thì khác, đủ khiến mọi người phát cuồng.

Tin tức hiện giờ còn chỉ ở thôn Tây Sơn, lát nữa đồn sang thôn Đông Sơn, thôn Tiểu Dương, số người liều lĩnh vào núi mưu cầu phú quý chỉ nhiều thêm chứ không bớt.

“Hơn nữa, núi Dương rộng lớn vậy, họ dựa vào đâu mà chắc chắn có thể tìm được cây thuốc mà thương nhân kia nói?”

“Đó chẳng phải… còn có A Hàm con sao? Ai cũng nói vết thương quý nhân là nhờ thuốc con hái được.” Thím Tần theo bản năng buột miệng nói, câu ấy lập tức khiến lòng nàng lạnh buốt, mi mắt cụp xuống, nhẹ giọng hỏi thăm tung tích của quý nhân.

Bề ngoài là do miệng lưỡi Mạnh đại phu sơ suất, nhưng nàng không thể không hoài nghi liệu có kẻ khác đứng sau giật dây.

Nghe nàng hỏi, thím Tần lại luống cuống, phụ nhân thôn dã như thím sao dám dò la hành tung quý nhân, tuy nhà thím gần chỗ người đó nhất.

“Thím chỉ biết thuộc hạ của quý nhân đang thu dọn đồ đạc, trông như chuẩn bị rời đi.”

“Vậy ạ.”

“Đúng rồi, không lâu trước đây quý nhân từ huyện thành mua được một chiếc xe đẩy, rất ưng ý, lại còn hỏi từng người trong làng xem chiếc xe đó thế nào.”

“…Xe đẩy ư? Vậy ra hắn quay lại chỉ để lấy xe, có lẽ con đã hiểu lầm rồi.”

Giọng nàng khô khốc, theo thím Tần vào nhà.

Cách mấy rặng cây, nàng không còn nghe thấy tiếng động nào từ sân nhỏ nhà mình, dường như còn yên tĩnh hơn lúc chỉ có mình nàng ở vậy.

Sau một hồi do dự trong lòng, nàng tiến gần đến ngôi nhà đã bị chiếm dụng của mình, từ xa trông thấy Nghĩa Vũ và những người khác cúi đầu chuyển đồ lên xe ngựa, như thể chẳng hề hay biết chuyện đang xảy ra ở thôn Tây Sơn.

Quả nhiên Tạ Uẩn sắp rời khỏi đây.

Nàng hơi nhẹ lòng, quay lại nhà thím Tần.

Thím Tần làm bánh mạch, nàng vội vã ăn vài miếng. Đến tối muộn nàng đoán nhà cậu mợ đã vãn người, bèn dọc theo dòng suối xuống dưới dốc.

Dưới ánh trăng mát lạnh, mặt suối gợn sóng long lanh, nàng đi được nửa đường bất chợt khựng lại, trên tảng đá bên bờ suối có một người ngồi, cạnh hắn đặt một bấc đèn.

Ánh lửa mờ nhạt ấy nàng rất quen, đã bao lần dựa vào nó để trừ đi bóng tối.

“Đêm đã khuya, quý nhân ngồi đây làm gì vậy?”

Thật lạ lùng, nàng nhận ra hắn ngay lập tức, dù khuôn mặt hắn hoàn toàn bị bóng đêm che phủ. Tim nàng đập hơi nhanh, không nhận ra tảng đá dưới chân hắn chính là nơi nàng từng nhảy xuống.

“Có một chuyện ta quên nói với A Hàm, giờ đặc biệt đến để nói.”

Giọng Tạ Uẩn lạnh lẽo, còn lạnh hơn cả ánh trăng.

“Chuyện gì?” Trương Tĩnh Hàm ngơ ngác, nửa đêm hắn ngồi đây chỉ để chặn đường nàng mà nói một chuyện thôi ư?

Có chút kỳ lạ… nhưng nghĩ kỹ lại, chuyện này rất hợp với hắn, dù là kiếp trước hay trong quãng thời gian ngắn ngủi ở kiếp này, hắn luôn xuất hiện bên nàng vào những lúc không ngờ nhất.

Nàng chỉ khẽ giật mình một thoáng, hơi thở nhanh chóng trở lại bình ổn, nàng đầu nhìn hắn, vẻ mặt sạch sẽ mà… đáng ghét đến vô tội.

Tạ Uẩn cụp mắt, chăm chú nhìn nàng, rồi lặng lẽ bước xuống khỏi tảng đá.

Xem ra đôi chân hắn đã bình phục hoàn toàn, bước đi không chậm cũng chẳng hề dừng, không cần ai đỡ.

Ánh mắt Trương Tĩnh Hàm dõi theo đôi chân dài của hắn, trong lòng còn có chút vui mừng, ngây thơ tưởng rằng chuyện hắn định nói chính là điều này.

Dù sao, nàng đã đổ không ít tâm sức lên đôi chân ấy, học châm cứu với Mạnh đại phu, tìm Vương Bất Lưu Hành, rồi đặt làm xe đẩy ở huyện thành Vũ Dương…

Tạ Uẩn tiến thẳng đến trước mặt, thân hình cao lớn che khuất gương mặt nàng dưới bóng trăng, cảm giác quỷ dị mỗi lúc một rõ rệt.

Đặc biệt là khi hắn nhẹ nhàng kéo khóe môi, khẽ cười với nàng.

Trương Tĩnh Hàm lại hỏi: “Quý nhân muốn nói gì với ta?”

Nàng bắt đầu cảm nhận được thứ ý lạnh thấu xương toát ra từ chính con người hắn.

“Quà của A Hàm, ta không thích lắm.” Tạ Uẩn hạ thấp giọng, thản nhiên thốt ra một câu.

Hắn không hài lòng với món quà nàng tặng, nên đến để trả lại.

“…Vậy sao.”

Trương Tĩnh Hàm cố nở nụ cười nhạt, âm thầm lui sang nơi có ánh trăng chiếu, cất lời: “Nếu quý nhân không ưng cứ bảo người đem đến nhà cậu ta là được, hoặc tùy tiện bỏ trong sân, chỗ nào cũng được, sau đó ta sẽ tự đến lấy.”

Thật không cần thiết phải đích thân mang trả vào lúc nửa đêm như thế này.

Trong lòng nghĩ vậy, nàng không để ý, vô tình giẫm phải vật gì đó lồi lên dưới chân. Nương theo ánh trăng, nàng nhận ra đó là những mảnh gỗ vỡ vụn, bị ném ngổn ngang chắn ngang đường.

Mí mắt nàng bất giác khẽ giật.

“A Hàm không nhận ra ư? Quà của nàng chính là đống này, những khúc gỗ thừa nàng đang giẫm dưới chân.”

Giọng Tạ Uẩn bình thản, hắn lấy ra một mảnh vải bố ngay trước mặt nàng, ném nó lên giá nến.

Chẳng mấy chốc, mảnh vải chạm lửa mà bùng cháy thành tro, gió núi thổi qua, bụi tro trắng xóa rơi xuống đống gỗ vụn.

Như một lời giễu cợt tàn nhẫn, cũng như một cách lạnh lùng đáp lại.

Cái câu “thích” buột miệng hôm đó, giờ coi như chưa từng tồn tại.

***

Chương tiếp theo

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *