Chương 52: Ba không
***
Chỉ một câu nói đơn giản, lại tựa sấm sét giữa trời quang.
Thực ra, ngay từ khoảnh khắc người đó xuất hiện trước cửa sứ quán Bắc Yến, đối với tất cả mọi người đã là một sự răn đe mãnh liệt. Sắc mặt đám người Bắc Yến thoắt cái trở nên khó coi, ánh mắt chết cứng dán chặt lên người hắn.
Đồng tử của Xích Trản Lan Sách khẽ trầm xuống, chẳng cần ai nói hắn cũng đã nghĩ tới đáp án vốn nằm ngoài mọi giả định, cái đáp án không nên, cũng không thể xảy ra nhất.
Đại Lương đã thả Nghiêm Đan Thanh.
Rắc rối rồi. Nếu Nghiêm Đan Thanh mặc y phục dạ hành, dẫn theo thuộc hạ của hắn đến sứ quán, Xích Trản Lan Sách sẽ không lo lắng. Dù hắn có chết đi, Nghiêm Đan Thanh cũng không thể toàn mạng.
Nhưng giờ đây, người nọ lại đường đường chính chính khoác triều phục của Trung Dũng Hầu, mang theo cấm quân đến… Hắn cụp mắt xuống, kế sách hòa đàm e rằng đã thất bại.
“Vô lễ!” Mạc Lặc theo bản năng bước lên một bước, tay siết chặt roi dài, quát lớn: “Các ngươi đây là có ý gì? Chẳng lẽ triều đình Đại Lương không muốn nghị hòa nữa sao?!”
“Xoạt!”
Cấm quân vây quanh sứ quán Bắc Yến đồng loạt rút đao.
Hàng chục đôi mắt lạnh băng đồng loạt quét tới, bốn phía thoắt chốc tĩnh lặng. Giọng nói của Mạc Lặc nghẹn cứng ở cuống họng, như bị bàn tay vô hình siết chặt, không thể phát ra thêm tiếng nào, chỉ còn lại một khoảng tĩnh mịch.
Sắc mặt A Hữu xanh mét, giữa chân mày giật giật, vừa kinh vừa sợ. Nếu trước mặt là người Đại Lương khác, nàng vẫn còn gắng gượng chống đỡ, cố gắng tranh luận, nhưng đây lại là Nghiêm Đan Thanh của Nghiêm gia, Trung Dũng Hầu, ác mộng của biết bao người Bắc Yến…
Chỉ một khắc tĩnh lặng, Bắc Yến đã hoàn toàn mất thế.
Nghiêm Đan Thanh giơ tay, lập tức toàn quân thu đao. Ánh mắt hắn từ đầu đến cuối vẫn đối diện cùng Xích Trản Lan Sách. Chỉ bằng một lần chạm mặt thoáng chốc, Bắc Yến đã bị áp chế.
“Nếu là Nghiêm tiểu tướng quân… ta quả thực không còn cách nào khác.” Xích Trản Lan Sách bước lên hai bước, ngón tay dùng sức ma sát, đầu ngón trở nên trắng bệch, khóe môi nhếch lên nụ cười chẳng hề chạm đến đáy mắt: “Chỉ là, ta rất hiếu kỳ, Nghiêm Xuân Trú, ngươi làm thế nào thoát ra được?”
Sứ quán Bắc Yến bị bao vây kín kẽ, số lượng cấm quân gấp mấy chục lần người của bọn họ, tay lăm lăm đao thương, mắt nhìn chằm chằm mọi động tĩnh. Xích Trản Lan Sách và Nghiêm Đan Thanh mỗi người đứng đầu một phương, một tím một trắng, lặng lẽ giằng co.
Trong đầu Xích Trản Lan Sách không ngừng diễn toán, hắn nhất định phải hiểu rõ mình thua ở đâu, mới có thể tìm ra… cách phá cục.
Nghiêm Đan Thanh nghe vậy, vẻ mặt không đổi.
Ngay sau đó, hắn bất chợt khẽ hừ một tiếng, ngón tay khép lại khẽ động, giọng lạnh lẽo vang lên: “Bắt hết, không chừa một ai, lục soát toàn bộ sứ quán Bắc Yến cho ta!”
Hắn cần gì phải giải thích cho đối phương?
“Rầm.”
Cấm quân đồng loạt lao tới, nhào về phía người Bắc Yến.
“Các ngươi!” Mắt Mạc Lặc trợn ngược muốn nứt ra, vung roi dài.
A Hữu cùng những người khác cũng vội vàng rút đao, những thanh loan đao Bắc Yến chĩa thẳng vào cấm quân, ánh mắt hung hiểm, từng bước chậm rãi dịch chuyển, tạo thành vòng vây, tìm kiếm cơ hội hộ tống Điện hạ rút lui.
Nghiêm Đan Thanh điềm tĩnh nhìn Xích Trản Lan Sách, như thể sớm biết hắn sẽ có lựa chọn này. Hắn vẫn đứng nguyên chỗ, vững chãi như núi, ánh mắt an tĩnh dõi theo, thậm chí đao cũng chưa hề rút ra.
Thật khiến người ta khó chịu.
Xích Trản Lan Sách lại một lần nữa hạ mắt, ánh nhìn toát ra vẻ tức giận, song giọng nói vẫn lạnh nhạt: “Tất cả đứng im.” Đây là Nam Đô, có thể chạy thoát đi đâu được?
Toàn bộ người Bắc Yến đều bị trói lại. Có thị vệ vì thấy Thái tử chịu nhục mà không kìm được vùng vẫy phản kháng, Nghiêm Đan Thanh lập tức rút đao, lưỡi đao lướt qua cổ, chém chết tại chỗ!
Một thị vệ khác theo bản năng ra tay ngăn cản, kết cục cũng bị cắt yết hầu, hai mắt còn mở trừng trừng, ngã xuống không cam nhắm mắt. Nghiêm Đan Thanh gọn gàng thu đao, chẳng dính một giọt máu.
Xích Trản Lan Sách cúi mắt nhìn hai kẻ ngã xuống, trong ánh nhìn không gợn sóng.
Sắc mặt Mạc Lặc và A Hữu càng lúc càng khó coi, chẳng dám phản kháng. Toàn bộ người Bắc Yến đều bị trói chặt, áp giải về Hoàng Thành Tư.
Mọi thứ trong sứ quán Bắc Yến, từ gạch đến ngói, đều bị lục soát kỹ lưỡng, toàn bộ những gì có liên quan đến Bắc Yến đều bị thu gom, dâng lên trước mặt Nghiêm Đan Thanh.
Xích Trản Lan Sách ngoái đầu nhìn lại.
Bóng lưng Nghiêm Đan Thanh sừng sững thẳng tắp như tùng bách, đứng ngay trước cửa sứ quán Bắc Yến chẳng khác nào tảng đá trấn sơn, trấn áp mọi gió mưa chao đảo, chống đỡ cả cục diện sắp sụp đổ.
*
Tâm tình Diệp Tích Nhân vô cùng tốt.
Hai mươi lần lặp lại, chỉ đến lần thứ hai mươi mốt này, nàng mới có thể thở phào một hơi, mạng bọn họ cuối cùng cũng giữ được. Tưởng Du đã xin được thánh chỉ, Nghiêm Đan Thanh đã khôi phục thân phận, giờ đang trực tiếp đi bắt người Bắc Yến.
Mà nàng, rốt cuộc có thể trở về nhà nghỉ ngơi một chút!
Thật sự là quá mệt mỏi. Khi lưỡi đao treo lơ lửng trên đỉnh đầu, nàng còn chưa cảm thấy gì, đến lúc buông lỏng rồi, toàn thân lại như bị đá tảng nghiền qua, mệt mỏi rã rời, buồn ngủ đến mức tứ chi cũng chẳng muốn nhấc lên.
Nghiêm Đan Thanh biết nàng đã kiệt sức, bảo Yên Sương đưa nàng về, chuyện bên ngoài giao cho hắn xử lý.
Diệp Tích Nhân an tâm trở về Diệp phủ.
Vừa vặn chạm mặt Diệp Trường Minh đang chuẩn bị ra ngoài, nàng kéo tay hắn lại, thắc mắc hỏi: “Ca, huynh đi đâu thế?”
Diệp Trường Minh càng thêm kinh ngạc: “Sao muội lại ở đây? Ta đang định ra ngoài dò hỏi tin tức. Nghe nói Nghiêm tiểu tướng quân gia đã được thả, người Bắc Yến rắp tâm bất lương, định hại Đại Lương, đã bị bắt hết cả rồi!”
Quả thật là một đêm đại biến. Hôm qua còn là Xích Trản Lan Sách dâng ra thành ý, toàn triều văn võ quỳ xin Thánh thượng hạ chỉ xử tử Nghiêm Đan Thanh, thúc đẩy nghị hòa…
Vậy mà giờ đây, bỗng chốc lại đảo ngược trời long đất lở!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thật sự chỉ mới qua một đêm thôi sao?!
Diệp Trường Minh hoàn toàn sững sờ.
Diệp Tích Nhân nghe xong, kéo tay hắn trở vào: “Chuyện này muội biết rõ. Không phải huynh muốn tìm muội sao? Đi thôi, muội sẽ kể hết cho huynh.”
Ca ca nàng cũng thật đáng thương, trong suốt rất nhiều lần lặp lại trước đó, vẫn luôn muốn túm lấy nàng hỏi cho rõ ràng, thế nhưng lần nào cũng bị cắt ngang, hoặc do nàng quá vội vã mà chẳng kịp giải thích…
Giờ đây mọi việc đã xong xuôi, cuối cùng nàng có thể nghiêm túc nói rõ cho huynh trưởng những chuyện đang xảy ra.
Diệp Trường Minh hơi khựng lại, vẻ mặt quái dị: “Muội thì biết được gì chứ?”
Diệp Tích Nhân: “….”
Nàng buông tay ra, mặt không đổi sắc: “Về phòng, ngủ!”
Nhìn bóng lưng nàng rời đi, Diệp Trường Minh chợt vỗ đầu, nhớ ra sáng nay chờ trước sân viện của Diệp Tích Nhân, chẳng phải là vì muốn hỏi nàng rốt cuộc mấy ngày nay đã làm gì sao, hôm qua giết Lục Thiên, lại còn mang theo đám người kia…
Muội muội nhiều bí mật đến thế, sao có thể không biết chuyện?!
“Này, ta sai rồi!” Diệp Trường Minh vội vàng đuổi theo, mặt mày nịnh nọt, vừa cười toe vừa hỏi han: “Chỉ là tin tức bất ngờ dồn dập quá, ta mới quên mất chính sự. Muội muội, Nhị tiểu thư, mau nói cho ta biết đi mà!”
Diệp Tích Nhân bước chân nhanh hơn.
Một người trước một người sau, chẳng mấy chốc đã khuất hẳn trong viện.
Khi nàng mở mắt lần nữa, trời đã sang giờ Dậu. Bên ngoài, hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà trải khắp sân. Diệp Tích Nhân bị Tuyết Thiền gọi dậy mà thoáng có chút mơ hồ.
Diệp Tích Nhân mệt đến rã rời, khó khăn lắm mới chống mắt mở ra.
“Có chuyện gì vậy?”
Tuyết Thiền vội đáp: “Lão gia đã trở về, bảo nô tỳ gọi cô nương dậy.”
Diệp Tích Nhân giật mình, gần như lập tức bật ngồi dậy, trừng lớn mắt.
Trước mắt choáng váng tối sầm, nàng xoa xoa thái dương, tầm nhìn mới dần dần rõ ràng, giọng khàn khàn gấp gáp: “Xảy ra chuyện gì rồi? Phụ thân tìm ta để làm gì?”
Chẳng lẽ lại xảy ra rắc rối nữa sao?!
Diệp Tích Nhân đã sợ đến mức sắc mặt trắng bệch như giấy, trong lòng thấp thỏm lo âu.
“Nô tỳ không rõ, nhưng nhìn vẻ mặt lão gia vẫn như thường, cũng không có vẻ gì là vội vã…” Tuyết Thiền lắc đầu, vội vàng đỡ Diệp Tích Nhân xuống giường, giúp nàng thay y phục, chải tóc. “Cô nương đừng gấp, hẳn là không phải chuyện lớn đâu.”
Lông mày Diệp Tích Nhân vẫn nhíu chặt, vẻ mặt không hiểu.
Phụ thân nàng vốn luôn thương yêu nàng. Nếu không phải chuyện lớn, ắt hẳn sẽ chẳng bảo Tuyết Thiền đến gọi nàng dậy. Nhưng Tuyết Thiền lại nói vẻ mặt ông như thường… Vậy nghĩa là… chuyện lớn, nhưng không nguy hại?
Rốt cuộc là chuyện gì?
Trong lúc suy nghĩ, nàng đã gấp gáp mặc xong y phục, vội vã bước ra ngoài.
Chờ tới chính viện, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Phái, Liêu Trường Anh, cùng Diệp Trường Minh đều có mặt, trên bàn đã bày sẵn cơm canh chờ nàng. Đã còn tâm tình ngồi ăn, xem ra đúng là chẳng có gì khẩn cấp.
“Tích Tích, mau lại ăn chút gì đi. Cả ngày hôm nay con hoặc là ở bên ngoài, hoặc là ngủ, chẳng ăn uống bao nhiêu.” Liêu Trường Anh đứng dậy, kéo nàng ngồi xuống, ánh mắt đầy lo lắng.
Quả thật Diệp Tích Nhân cũng đã đói. Nàng rửa tay xong liền cầm đũa, thuận miệng hỏi: “Phụ thân, người tìm con có chuyện gì vậy?”
Diệp Phái mỉm cười, gắp thức ăn cho nàng, giọng ôn hòa: “Không phải chuyện gì to tát, con ăn cơm trước đi, ăn xong rồi hẵng nói.”
Diệp Tích Nhân càng thêm an tâm.
Xem ra thật sự không có gì lớn.
Nàng yên ổn ăn xong một bữa, đặt đũa xuống, súc miệng, vừa rửa tay vừa hỏi lại: “Phụ thân, rốt cuộc là chuyện gì thế?”
Khuôn mặt Diệp Phái đầy từ ái, vẫn gắp đồ ăn cho nàng, cười híp mắt: “Con ăn ít quá, ăn thêm chút nữa đi.”
Diệp Tích Nhân: “….”
Trong lòng nàng bất giác chấn động. Phụ thân lại gắp cho nàng món măng trúc, món ăn đặt ở tận đầu bàn xa nhất. Phải biết rằng, nàng không ăn măng trúc, cả nhà ai cũng biết rõ!
“Phụ thân.” Giọng nàng run run, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Động tác gắp thức ăn của Diệp Phái khựng lại, ông đặt đũa xuống, khẽ thở dài: “Trong ngục chiếu, Xích Trản Lan Sách muốn gặp con.”
Cái gì.
Phản ứng đầu tiên của Diệp Tích Nhân là: Quá tốt rồi, vậy là không xảy ra chuyện gì cả!
Nhưng ngay sau đó, nàng mới kịp hiểu ra ý nghĩa trong lời nói kia, hít mạnh một hơi lạnh, mặt đầy vẻ kinh hãi: “Hắn… hắn muốn gặp con? Vì sao chứ?”
“Chúng ta cũng không rõ.” Diệp Phái lắc đầu. “Tích Tích, lần này có lẽ con phải mạo hiểm một chuyến. Chúng ta muốn để con đi gặp hắn, xem hắn sẽ nói ra điều gì. Người Bắc Yến tất cả đều ngoan cố khác thường, hỏi không ra nửa chữ. Nhất là Xích Trản Lan Sách, từ đầu đến cuối đều im lặng, chẳng thốt lấy một lời…”
Thế nhưng, hắn lại đột nhiên yêu cầu muốn gặp Nhị tiểu thư Diệp gia…
Ban đầu Diệp Phái vốn không đồng ý, cực lực phản đối. Lúc ấy Nghiêm Đan Thanh cùng Tưởng Du đều được triệu vào cung, ông và Bạch Thành Quang mấy người lo lắng sẽ xảy ra biến cố, bèn thương nghị: Chi bằng mượn cơ hội này nhờ Tích Tích, trước tiên nghe xem Xích Trản Lan Sách muốn nói gì, rồi hãy tùy cơ ứng biến.
“Phụ thân, vì sao triều đình còn chưa giết hắn?” Diệp Tích Nhân nhíu chặt mày, hỏi một vấn đề khác trước.
Diệp Trường Minh không nhịn được xen vào: “Đó là Xích Trản Lan Sách! Bắt sống hắn làm con tin, đối với chiến sự hai nước chỉ có lợi chứ không hại, sao có thể dễ dàng giết sớm như vậy?”
Đừng nói đến chuyện moi được tin tức quân sự Bắc Yến, giúp Đại Lương thắng lợi, chỉ riêng giá trị bản thân hắn đối với Bắc Yến thôi đã không cần phải bàn!
Giết người thì dễ, muốn hồi sinh mới là khó.
“Tích Tích, chúng ta sẽ đảm bảo sự an toàn của con.” Diệp Phái nhìn nàng nghiêm túc, lông mày nhíu chặt như chữ xuyên. “Chỉ là… nếu con không muốn gặp, thì cũng không—”
Diệp Tích Nhân hoàn toàn thả lỏng, khẽ lắc đầu:
“Không sao, con đi gặp hắn.”
Tuy việc Xích Trản Lan Sách muốn gặp nàng rất kỳ lạ, nhưng nếu có thể moi ra chút tin tức, cũng là chuyện tốt. Từ lúc nàng tìm được Tưởng Du, thuận lợi cứu được Nghiêm Đan Thanh, bắt được người Bắc Yến… trong lòng vẫn luôn bất an, Xích Trản Lan Sách thật sự có thể dễ dàng đối phó đến vậy sao?
Diệp Tích Nhân gật đầu đáp ứng, lập tức đứng dậy: “Đi thôi.”
Thói quen lưu lại sau vô số lần luân hồi đó là nàng làm việc nhanh gọn, sấm rền gió cuốn. Diệp Phái khựng lại một chút mới mở miệng: “Không cần vội, chuẩn bị trước đã.”
Nửa canh giờ sau.
Diệp Tích Nhân xuất hiện tại ngục chiếu Hoàng Thành Tư.
Cùng một địa lao ấy, lần này giam giữ chính là Xích Trản Lan Sách. Hắn bị xiềng sắt khóa chặt tay chân, áo trắng nhuốm máu, sắc mặt tái nhợt ngồi trên đống rơm. So với dáng vẻ như tùng như trúc của Nghiêm Đan Thanh, bất kể khi nào hắn đều giữ thái độ uể oải, hờ hững, chẳng chút để tâm.
Ngọn nến trên vách đã được châm, chiếu sáng cả địa lao.
“Ngươi tìm ta, muốn nói gì?” Diệp Tích Nhân đứng ở phía đối diện, tựa lưng vào tường, ánh mắt đầy cảnh giác, hận không thể cách hắn xa tám trượng.
Xích Trản Lan Sách ngẩng đầu.
Ánh mắt lướt qua Yên Sương và Mã Sơn đang đứng hai bên, rồi rơi xuống trên người Diệp Tích Nhân. Toàn thân nàng căng cứng, trong tay còn ôm một tấm gỗ tròn nặng nề, giơ lên khó nhọc nhưng vẫn cắn răng ôm chặt, đầu rụt ra phía sau.
Toàn thân là vũ trang, phòng bị vô cùng.
Tựa như sợ có kẻ bất ngờ ra tay với nàng.
Xích Trản Lan Sách bỗng bật cười, hơi cử động, giọng điệu ôn hòa: “Diệp nhị tiểu thư sợ gì vậy? Ta đã bị phụ thân ngươi trói lại rồi, còn có thể làm tổn thương ngươi sao? Ngươi lại gần một chút đi, nói chuyện thế này vất vả quá.”
Diệp Tích Nhân trừng mắt: “Ngươi đừng có nhúc nhích! Bằng không ta sẽ không khách khí đâu!”
Nàng nhất quyết giữ nguyên khoảng cách xa nhất với Xích Trản Lan Sách. Không phải chỉ tốn chút sức nói chuyện thôi sao? Đâu có gì quan trọng bằng an toàn của mình. Khó khăn lắm mới vượt qua một kiếp nạn, sao có thể chết oan uổng, rồi lại khởi động lại một vòng mới!
Trước khi nàng vào, thậm chí còn đi xác nhận thuốc nổ đã bị gỡ ra, không còn mảy may nguy hiểm nào nữa.
Thấy Mã Sơn và Yên Sương rút đao, hung tợn nhìn chằm chằm về phía hắn, Xích Trản Lan Sách lắc đầu cười bất lực: “Ngươi đúng là…..”
Nụ cười chưa kịp rời môi, ánh mắt hắn bỗng lạnh lùng trở lại, đôi mắt chăm chú nhìn về phía cô nương trông “nhút nhát yếu đuối”, dường như chẳng cấu thành được bất kỳ uy hiếp nào, giọng nói của hắn phức tạp: “Kể từ khi bị bắt vào, ta luôn dò xét suy tính đi suy tính lại, dù là hôm qua hay hôm nay, theo lý mà nói đều không thể có sự cố xảy ra, ta nghĩ không thông.”
Không thể xảy ra được!
Hắn đã suy tính suốt mấy canh giờ, vẫn không tìm ra đáp án.
Lẽ ra không thể có chuyện trục trặc.
Dẫu có, thủ đoạn dự phòng của hắn vẫn có thể vá lại, vậy mà mọi thứ lại cứ đẩy tới cánh cửa sinh tồn duy nhất, điều không bao giờ nên xảy ra, điều này hoàn toàn không thể…
Hắn không tin Đại Lương có người có thể cùng hắn phân cao thấp, duy nhất có Nghiêm Đan Thanh thì đang bị giam, việc cần đối phó trước nhất chính là một triều đình muốn giết hắn để bảo toàn chính mình.
Không nên, cũng không thể.
“Nhưng sự thật lại xảy ra ngay trước mắt ta.” Xích Trản Lan Sách nhìn Diệp Tích Nhân đang giữ một khoảng cách xa, giọng rất nhẹ mà trong địa lao tĩnh mịch vẫn vang rõ: “Từ khi ta đặt chân tới Nam Đô đã bắt đầu suy đoán…”
Biến cố lớn nhất xuất hiện vào mùng Bốn tháng Ba, mọi mưu toan bí mật của hắn đều bị vạch trần, rất khó để giết được Nghiêm Đan Thanh nữa.
Nhưng biến cố ấy không bắt đầu từ mùng Bốn, mùng Ba thì thuốc nổ bị lộ, cho Nghiêm Đan Thanh cơ hội thở dốc, mà chuyện thuốc nổ bị lộ, phải lùi lại tiếp…
Mùng Hai tháng Ba, Lục Thiên đã đến tìm hắn, tra hỏi rốt cuộc có phải người Bắc Yến lộ tin, khiến tính toán của hắn và Tưởng Du về Diệp phủ sụp đổ.
Mùng Một tháng Ba, Diệp Trường Minh không đi tham gia kỳ thi xuân.
Nguồn gốc của biến cố, chính bắt đầu từ mùng Một tháng Ba.
Và những sợi dây manh mối kia quấn lại, hội tụ vào một chữ “Diệp”, tất cả biến cố đều khởi nguồn từ nhà này. Nghĩ tới Diệp nhị cô nương gặp trên đường hôm trước, người đã khuấy động “tâm thần” hắn, gần như lấy mạng hắn!
Xích Trản Lan Sách mỉm cười, đôi mắt đào cong cong, nhưng trong ánh mắt là cái lạnh của mưu kế bị phá vỡ, sâu thăm thẳm: “Diệp nhị cô nương, biến cố nằm ở ngươi.”
Diệp Tích Nhân há miệng, hít vào một ngụm khí lạnh, toàn tâm kinh hãi.
Quả thật là người đáng sợ!
Nàng phản xạ ôm chặt tấm khiên tròn, phòng ngự chặt chẽ hơn nữa, toàn bộ khuôn mặt đề phòng cảnh giác, giọng oán giận: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì, Xích Trản điện hạ, rốt cuộc ngươi muốn gặp ta làm gì? Nếu không có chuyện gì, thì ta xin cáo lui trước.”
Đối mặt với một kẻ thông minh thế này, nàng sợ hãi, phải áp dụng nguyên tắc “ba không”:
Quyết không thừa nhận.
Tuyệt đối không đến gần.
Dù chết cũng không tin.
***