Tấc lòng – Chương 10

Chương 10: Lão sư

***

Bình minh trên Mặc Thạch Thành phủ trong lớp sương xám, thiên quang ảm đạm, khắp nơi toát ra hơi thở suy tàn.

Phương Thốn Tâm chẳng có mục tiêu mà dạo bước trong ngõ phố.

Mối hận của nàng theo cái chết của Bùi Quân Nhạc mà rốt cuộc cũng chấm dứt, chẳng thể gọi là vui mừng, cũng chẳng còn bi thương, chỉ còn trống rỗng…

Continue reading

Tấc lòng – Chương 9

Chương 9: Ngày chết

***

Thấy sắc mặt Tiểu Ngũ biến đổi, Tố Thanh vội kéo hắn ra, ánh mắt phức tạp đưa cho Phương Thốn Tâm một chiếc hồ lô nhỏ từ ngọc men xanh.

Nàng thật không ngờ, người mình tùy tiện chiêu mộ ở Nạp Bảo Xứ, lại thâm tàng bất lộ như thế.

“Là Thanh Linh Lộ để khôi phục tinh lực.” Nàng nói, thấy Phương Thốn Tâm chưa đưa tay nhận, bèn giải thích thêm: “Mời ngươi uống, không lấy tiền.”

Continue reading

Tấc lòng – Chương 8

Chương 8: Thực lực

***

Trên đường đi, Tố Thanh đã đem tình hình chuyến săn bảo lần này sơ lược nói qua với Phương Thốn Tâm.

Huyết Diễm Liên sinh trưởng trong động phủ ngầm ở ba trăm dặm phía tây Mặc Thạch Thành, vô cùng hiếm có. Đóa liên ấy có Huyết Diễm Mật dùng làm nguyên liệu để luyện thượng phẩm linh dược Cửu Hoa Cao, bởi vậy giá trị phi phàm, song đồng thời Huyết Diễm Mật lại là món khoái khẩu yêu thích của trùng thú, cho nên xung quanh tất có mãnh thú canh giữ.

Continue reading

Tấc lòng – Chương 7

Chương 7: Dụ thú

***

Tiên dân ra vào Nạp Bảo Xứ rất đông, trong đại sảnh tràn ngập tiếng mặc cả, kỳ kèo. Ngoài điểm thu nhận khoáng vật công cộng, nơi đây còn có tiên dân rong ruổi bày bán khoáng sản tư mỏ.

Ngoài những công mỏ lớn, trong Cửu Hoàn cũng rải rác vô số tư mỏ nhỏ. Công mỏ bề ngoài nói là thuộc toàn Cửu Hoàn, song thực tế lại bị Ngũ tông, các thế gia cùng thành trì lớn khống chế; còn tư mỏ thì quản lý không nghiêm, đôi khi có tiên dân vận khí không tệ, ở nơi hoang ngoại phát hiện ra mạch khoáng nhỏ, khai thác được vài loại khoáng liệu hiếm, sẽ mang đến đây tìm người mua, hoặc bán thẳng cho hai tông môn.

Continue reading

Tấc lòng – Chương 6

Chương 6: Dã dân

***

Bị mũi kiếm chỉ thẳng vào mặt, Phương Thốn Tâm không ngừng tự nhắc bản thân phải nhẫn nhịn, đừng động thủ bẻ gãy cây kiếm gỗ trong tay đối phương. Nàng gắng gượng nặn ra một nụ cười, nhìn kia mà nói: “Xin chào.”

Thiếu niên lộ vẻ nghi hoặc, hỏi nàng: “Ngươi là ai? Vì sao lại ở đây?”

“Ta đến nghe lớp Tiên sử.” Phương Thốn Tâm đáp.

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 30

Hồi thứ ba mươi

Thạch Chân hoảng hồn, phản xạ đầu tiên là lùi nửa thước tránh khỏi tầm máu văng, miệng kêu to: “Ôi chao, Vân huynh ngươi làm sao thế?!”

Sắc mặt Vân Tiễn còn khiếp sợ hơn Thạch Chân, đôi mắt trợn tròn, ngón tay vừa nhấc được nửa tấc liền rũ xuống, cả người cứng đờ từ đỉnh núi giả bổ nhào xuống.

Hòn núi giả này nói cao chẳng cao, nói thấp chẳng thấp, nhưng với tư thế ấy, chắc chắn là mặt chạm đất trước.

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 29

Hồi thứ hai mươi chín

Thạch Chân lục soát cả ngôi miếu hoang đến đáy, vẫn chẳng thu hoạch được gì. 

Trần Cảnh Ẩn hạ lệnh cho binh lính tìm khắp thành suốt mấy ngày, nhưng đám tiểu khất cái trong miếu, sống thì không thấy, chết cũng không.

Đối với Thạch Chân, manh mối coi như đã đứt, đối với thành chủ Trần Cảnh Ẩn cùng các tu sĩ khác, vụ án coi như đã kết thúc. Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 28

Hồi thứ hai mươi tám

Thạch Chân trợn tròn đôi mắt đen láy, Tiểu Hắc cũng trừng đôi mắt mèo tròn vo, một người một mèo cùng nhìn Vân Tiễn: “Cái gì?/Meo?”

Vân Tiễn trầm giọng nói: “Thái Ất thủ thi, ba hồn dưỡng cốt, bảy phách hộ nhục, thai linh dưỡng khí, ấy chính là cách luyện Thái Âm. Kẻ là Thái Âm, mượn âm khí tái tạo nhục thân, mưu cầu trường sinh. Kẻ luyện pháp này, sau khi chết vài năm, sinh cơ không đứt đoạn, mười ngón tay vẫn tiếp tục sinh trưởng, tạo thành kén bao quanh cơ thể. Do móng tay trắng như ngọc, nên còn gọi là Kén Âm Ngọc.”

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 27

Hồi thứ hai mươi bảy

Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu Thạch Chân thoáng lướt qua vô số suy đoán, điều đầu tiên chính là: Quả nhiên Vân Tiễn là Ma Quân, nay ngay cả giả vờ cũng lười, định nhân lúc hỗn loạn mà giết nàng cho xong!

Nàng đưa mắt nhìn sang Vân Tiễn đối diện, thấy đôi môi hắn mím chặt, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Đôi mắt Thạch Chân sáng rực phấn khích: hắn bị thương rồi!

Continue reading

Tấc lòng – Chương 5

Chương 5: Đi học

***

Phòng tắm của Tiên Dân Phủ có một cái tên cực kỳ êm tai, Bồng Lai Tiên Trì.

Muốn dùng Bồng Lai Tiên Trì một lần cần nộp năm viên hạ phẩm linh thạch, khoản chi phí này, Vương Thắng đã thay nàng miễn trừ.

Chính giữa căn phòng chỉ rộng bằng một bàn tay có một cái ao nhỏ, chung quanh lát đá xanh, ven bờ lưa thưa cắm mấy đóa hoa sen giả chế tác vụng về, trên đỉnh nhà treo một đài sen đá, nước từ giữa nhụy sen tuôn ào ào, hơi trắng lượn lờ bốc lên.

Continue reading